Tha Cho Em Được Không? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Tha Cho Em Được Không? (xem 4810)

Tha Cho Em Được Không?

o cũng tiện đường.
- Tôi …
- Đừng từ chối, tôi không thấy phiền.
- Dạ, vậy thì cảm ơn anh. Nhà tôi ở đường Phan Thanh, rẻ phải là đến ạ.
- Tôi biết.
- Anh biết gì cơ ạ?
- À không, tôi biết đường Phan Thanh gần đến rồi.
Làm sao mà không biết là nhà em gần đây cơ chứ. Tôi đã đứng bao lâu, đã chờ đợi bao lâu, và đã chứng kiến bao nhiêu lần em hạnh phúc trong vòng tay người khác.
Em có hiểu cảm giác thế nào khi người mình yêu ở bên một người khác?
Người mình yêu cười hạnh phúc với một người khác?
Và người mình yêu, yêu người khác?
- Đến rồi, cảm ơn anh. Nếu có dịp tôi mời anh uống nước. Hẹn gặp lại.
- Không cần khách sáo, hẹn gặp lại. – Là em hẹn tôi gặp lại, chắc chắn sẽ gặp lại.
Ngồi một mình ở một góc quán cà phê, tôi đã suy nghĩ cả trăm lần, ngàn lần, nên hay không, có đúng không? Nhưng chẳng còn kịp, vì em đã đến. Em vội vàng chạy vào, trên vai vác ba lô, mồ hôi lại nhễ nhại, 23 tuổi rồi mà vẫn như trẻ con như thế, thật khiến tôi muốn bảo vệ em, chăm sóc em. Chưa kịp suy nghĩ thì tôi đã thấy tay mình vén tóc cho em, nhưng ánh mắt sợ hãi của em lại làm tôi khổ sở. Tôi cười trừ, có lẽ tôi nên tham lam một lần, ích kỉ một lần và xấu xa một lần.
- Xin lỗi, tôi đến muộn, tôi vừa xong việc là chạy đến đây ngay. Anh hẹn tôi có việc gì không?
- Không sao. Tôi đợi được!. – Dù sao tôi cũng đã đợi em hơn ba năm rồi còn gì.
- Vậy anh …
- Cô xem đi!
- …
- Cái này cô xem hiểu đúng không? – Tay em run rẫy cầm tập tài liệu, mặt em trắng bệch.
- Ý anh là sao? Tại sao lại cho tôi xem những việc này? Tôi và Thành Toàn không liên hệ! – Giọng em run rẫy làm cho lòng tôi một trận đau nhói.
- Cô thực không liên quan? Nguyên Quân là con trai Chủ Tịch và cũng là phó Tổng giám đốc của Thành Toàn, cô không biết sao?
- Tôi …
- Như cô thấy, nếu tôi công khai chỗ tài liệu này, thì cô hiểu kết cục của Thành Toàn, và cả số phận của người yêu cô, Nguyên Quân ra sao, đúng không?
- Anh muốn gì? Tại sao lại cho tôi biết? – Em vẫn còn run sợ, mặt mày tái nhợt, nhìn tôi với ánh mắt chán ghét.
- Ở bên tôi.
Chương 51: [Ngoại truyện 3: Cứu vãn? – Lưu Đức Long.'>
Lam Anh à, nếu em biết được giờ phút đó tôi căm hận bản thân thế nào thì bây giờ em có đỡ chán ghét tôi một chút không, em không phải hận tôi nhiều như thế không?
Nhìn thấy em sững người, thất thần qua đường mà thì tôi lại đau đớn, tôi nhìn thấy em khóc nhưng lại không thể đến bên em để lau cho em được. Em thẫn thờ đi mãi dưới mưa, cho dù tôi có nhờ người đưa ô cho em, em vẫn không nhận lấy. Tôi không dám xuất hiện trước mặt em, tôi sợ rằng em sẽ chán ghét tôi và tôi sợ rằng mình sẽ mềm lòng.
Tôi cho em thời gian ba ngày, nhưng ba ngày đó tôi có biết bao ăn năn, bao hối hận. Sau trận mưa đó em đã ốm nặng. Mỗi ngày lại cứ nhìn điện thoại mình, tôi lo lắng, tôi đã đánh cược một ván lớn, tôi cược tôi cho em và cược cả tình yêu của mình. Là cậu ta hay tôi sẽ thắng?
Tôi đã suy nghĩ rằng, nếu em không đồng ý thì tôi cũng chẳng sẽ làm gì Thành Toàn và cả cậu ta nữa. Nhưng tôi vẫn mong mình biết được quyết định của em, rồi đến một ngày…
- Tôi chấp nhận.
- … – Tôi giật mình. Em đã chấp nhận, phải hay không giờ này em rất hận tôi? Mắt em không hiện lên một tia cảm xúc nào. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thái độ lạnh lẽo của em.
- Tôi muốn biết vì sao? Vì sao lại là tôi? – Em lạnh lùng nhìn tôi, nước mắt lại lăn dài.
- Không phải ở em, mà là ở cậu ta. Tôi không thích cậu, nên tôi muốn …
- Anh ấy đã làm gì anh?
- Em không cần biết, nếu em đã chấp nhận thì tôi hy vọng em sớm giải quyết.
- Bao lâu?
- …
- Tôi phải làm tình nhân cho anh bao lâu?
Tình nhân, haha, cái khái niệm buồn cười và đáng khinh đó em đã mặc định cho bản thân mình. Tôi chưa tình nói muốn em là tình nhân mình vậy mà giờ em lại muốn lấy thân phận đó ở bên tôi. Tôi điên rồi, tôi điên vì em rồi Lam Anh ạ. Em là ai mà khiến tôi thành một kẻ ngốc, một kẻ ích kỉ. Nếu em không đồng ý, thì tôi hy vọng tình yêu của em với cậu ta không đủ sâu, nhưng nay em đồng ý. Vì cậu ta em chấp nhận làm tình nhân cho người khác. Một cô gái ngây thơ, trong sáng, và tự tôn như em, nay lại vì người yêu mà hạ thấp và bán rẻ bản thân mình. Tôi đã chìm quá sâu vào tình yêu của mình, và tôi đã đi quá xa vào kế hoạch này, đến lúc này, tôi không còn đường lui nữa rồi.
Em đã chuyển đến sống với tôi hơn ba tháng, nhưng trong khoảng thời gian này tôi chưa một lần thấy em cười, mà nếu có, thì đó có lẽ cũng chỉ là giả tạo. Hình ảnh này không hợp với em một chút nào Anh ạ, nếu có thể, thì tôi phải làm gì để trả lại cho em những tháng ngày hạnh phúc trước đây. Tôi luôn tự tin rằng, mình có thể đem đến cho em hạnh phúc, có thể bao bọc, che chở em, nhưng nay chính tôi lại cướp đi sự hồn nhiên đó, cướp đi hạnh phúc của em và dập tắt luôn cả ánh sáng của cuộc đời mình là em.
Tôi cố gắng làm mọi thứ để em vui nhưng thứ tôi nhận lại chỉ là sự thờ ơ và nước mắt của em mỗi đêm. Tôi cố gắng đi làm về thật đúng giờ, chỉ để được nhìn thấy em, được ăn cơm cùng em, và ban đêm được ôm em đi ngủ.
Một lần nọ đưa em đi ăn, xe đột nhiên phanh gấp lại. Tôi đã đưa tay ra đỡ lấy em nhưng không kịp, vì em ngồi bên tay trái tôi và nó thì … hoàn toàn không linh hoạt. Tôi chán ghét bản thân mình. Ngay cả khi em ngồi bên cạnh mà tôi vẫn không kịp bảo vệ em thì làm thế nào có thể mang lại hạnh phúc cho em đây. Từ đó về sau tôi không cho phép em ngồi bên trái mình nữa, để phòng việc gì xảy ra thì tôi có thể che chở cho em được.
Đến sinh nhật lần thứ 24 của em, tôi đã thu xếp toàn bộ công việc và dành ra 7 ngày nghỉ để cùng đi du lịch với em. Em không từ chối. Tôi hỏi em muốn đi đâu? Em bảo thế nào cũng được. Tôi biết em rất thích đến Maldives nên đã đưa em đến đó, với hy vọng thiên nhiên xinh đẹp ở đó khiến em thoải mái hơn. Nhưng mỗi ngày ở Maldives em chỉ lẳng lặng ngồi ngắm biển, ngay cả tôi đến bên cạnh ngồi bên em thật lâu em vẫn không phát hiện. Đến khi em thấy tôi, thì trên mặt em tràn đầy nước mắt. Tôi có thể chịu đựng được không khi người mình yêu ở bên mình suốt ngày rơi lệ.
Đêm đó tôi đã uống rượu thật say, tôi không tĩnh táo và đã làm việc có lỗi với em. Em hận tôi lắm phải không Anh? Ở cùng nhau hơn một năm, tôi chưa hề động vào em. Đêm nào cũng chỉ ôm em mà ngủ. Thế nhưng hôm nay tôi lại làm ra hành động cầm thú đó. Em hận tôi lắm phải không? Có lẽ là do rượu, mà cũng có thể là tại em.
Khuôn mặt lạnh lùng, thản thiên của em vào sáng sớm hôm sau là điều mà tôi sợ hãi nhất. Thà rằng em cứ khóc, cứ oán, cứ mắng, cứ trách tôi thì tôi cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng em không thế, em đã không còn im lặng, em bắt đầu nói chuyện với tôi nhiều hơn. Tuy ánh mắt không còn tia oán hận với tôi nữa, nhưng tôi cũng không thể đọc được đằng sau ánh mắt kia là gì. Tôi có nên hy vọng?
Tôi biết em bây giờ đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Nguyên Quân trong khi một năm qua em vẫn lén đến nhìn cậu ta, nhưng tại sao lại thế?
Tôi tự hỏi em đang tính làm gì? Em thực sự muốn bắt đầu với tôi? Cho tôi một cơ hội?
Chúng ta vẫn như thế trong hai năm, em đã khá hơn còn tôi thì vẫn phải tiếp tục vai diễn tàn nhẫn, độc ác vì tôi hy vọng chúng ta mãi như thế này, mãi m

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Nước Mắt Sao Bắc Cực Full

Không cẩn thận, họa lớn rồi!

Truyện Hay Tôi, Em

4 năm yêu nhau, tôi bị người yêu lừa dối như một con khờ

Về thăm vợ bất ngờ, chồng đói quá bèn ăn thử mâm cơm ở cữ mẹ nấu cho vợ thì phải bật khóc nức nở