Tha Cho Em Được Không? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Tha Cho Em Được Không? (xem 4837)

Tha Cho Em Được Không?

ôi cảm thấy quen quen.
Nói ngắn gọn đi! – Jade ra lệnh. Được rồi! Nói tóm lại, từ bây giờ cô sẽ không thể tiếp tục công việc của một kiến trúc sư. Cô hiểu ý tôi chứ?
Tôi chậm chạp gật đầu.
Tôi còn nghe Jade nói cô còn chơi dương cầm và guitar. Tôi nghĩ … – Alex nhìn tôi. – cũng không thể tiếp tục.
Mặc dù tôi đã phần nào suy nghĩ về bệnh tình của mình, nhưng lại không ngờ nặng đến vậy. Vẽ là công việc yêu thích của tôi, đàn ca là niềm vui của tôi, vậy mà sau một đêm, cả hai thứ đó tôi đều không thể thực hiện.
Không sao, bù lại tôi vẫn giữ được cái thai trong bụng. Đây là con tôi, là cuộc sống mới, là gia đình mới của tôi. Con sẽ là tất cả của tôi, tôi sẽ hết sức bảo vệ nó.
Tôi gật đầu với Alex. Đang muốn hỏi thăm Quỳnh một số chuyện lại thấy nước mắt lan dài trên má nó. Tôi với tay trái lau cho Quỳnh.
Tớ không sao thật đấy. Giúp tớ, đừng nói chuyện này cho ai cả. Kể cả chuyện đứa bé! Đừng khóc nữa. Tớ không sao! Bây giờ tớ sẽ sống thật tốt. Tớ đã có hạnh phúc mới của mình rồi!
Quỳnh gật gật. Tôi lại quay sang Jade.
Được rồi! – Jade mở lời trước. – Anh sẽ không nói cho hai bác, sẽ không nói cho Susan. Nhưng em tính sao đây? Sau này bụng lớn lên sẽ không giấu được nữa!Giấu được đến lúc nào thì giấu anh ạ. Em không để ai làm tổn thương đến đứa bé này. Anh có thể giúp em giấu chuyện em có thai được không ạ? Kể cả những người trong bệnh viện, càng ít người biết, càng tốt. Được, anh sẽ làm. – Jade xoa xoa đầu tôi. Các người làm ơn lịch sự được không ??? – Alex hét lên. – Làm ơn để ý đến tôi một chút! Tôi là người nước ngoài đấy. Trước mặt người nước ngoài, không nên dùng thứ tiếng thứ hai được không?
Ba người chúng tôi phì cười. Đúng là tôi đã quên anh ta thật.
Tôi rất cảm ơn anh đã cất công đến đây. Anh muốn chữa trị thế nào, tôi sẽ vâng lời hợp tác. Nhưng anh có thể kiểm tra kĩ thai nhi được không?Thưa cô, tôi đã kiểm tra hơn hai lần rồi. Chưa đến lượt cô nhờ vả, thì cái tên Jade khó tính kia ép tôi làm rồi. Thật là mất mặt mà, tôi bác s
sĩ chuyên khoa thần kinh mà bây giờ phải vào phòng siêu âm kiểm tra thai nhi mà. – Jade tỏ vẻ đau khổ.Cậu có tin nếu cậu nhiều lời nữa, thì đến bệnh viện phụ sản người cũng không nhận cậu không Alex?Được rồi, đừng nóng đừng nóng. Chúng ta nên ra ngoài cho Cenci nghỉ ngơi, cô ấy vừa tỉnh dậy, lát tớ còn phải kiểm tra một lần nữa cho cô ấy nữa.
Jade đã giải thích với bố mẹ hộ tôi là tôi đã sang Mỹ thăm anh, tiện thể du lịch để lấy lại tinh thần. Bố mẹ nghe vậy thì vui vẻ vô cùng, có lẽ ông bà đã chán cảnh tôi ngày nào cũng nằm ườn ở nhà, đợi cơm mà ăn rồi.
Tôi cũng nhờ Quỳnh nói lại như vậy với Quân. Mất tích trong một thời gian, nên có lí do rõ ràng để anh không phải lo lắng. Anh không liên lạc được với tôi, tất nhiên rồi.
Tôi đã tắt máy, vì sợ mọi người liên lạc với mình, mà cũng sợ người kia không liên lạc với tôi. Thật bất đồng nhưng tôi thà rằng không biết thì hơn!
Cô đang suy nghĩ gì đấy? – Một giọng Mỹ trầm ấm vang lên. Nghĩ gì đâu! – Tôi mỉm cười chào anh ta. Cô như vậy không tốt cho sức khỏe cũng như thai nhi! – Alex khuyên nhủ. – Nhớ người đó à?Ai cơ?Bố của đứa trẻ!… – Tôi gật đầu. Vì sao không thừa nhận với mọi người là cô còn yêu anh ấy?Thừa nhận hay không, khác gì nhau sao? Thực ra, ai cũng biết điều đó cả.Vì sao không thể tha thứ cho anh ấy?Hôm nay lại khám gì đây Alex? – Tôi chuyển chủ đề. Không quan trọng lắm, như mọi hôm. A !! – Alex bực mình, vò tóc. – Tôi không biết tại sao mình lại sang đây, rồi ngày nào cũng làm công việc không cần đến một bác sĩ làm như thế này chứ! Công việc giống hệt, số liệu cũng không thay đổi. Tên Jade này đúng là độc ác mà! Sao tôi lại quen biết một kẻ như thế chứ??Hì hì, anh thông cảm. Tôi cũng không thể phản khán Jade. Cũng thật lạ! Cô chỉ là bà con của cậu ta, mà lại là bà con xa. Sao trông hai người lại thân thiết thế nhỉ? Trông cậu ta lại rất thương cô đấy.Cái đó là nhân duyên. – Tôi hạnh phúc mỉm cười. – Jade đâu anh?Đi giải quyết việc cho cô. Việc gì cơ? – Tôi ngạc nhiên. Haiz, sau này cậu ấy sẽ nói cho cô. Tốt nhất là cô nên sớm khỏe lại để tôi không phải khổ nữa. Anh thừa biết là tôi đã khỏe mà. Hê hê. Ừ, sau này chỉ cần trị liệu tay phải một chút.Được!Còn nữa … – Alex nhìn tôi chằm chằm. – Những gì không muốn nhớ, thì đừng nên nhớ. Phụ nữ mang thai rất dễ mắc chứng trầm cảm. Tôi không muốn cô như thế. Cô hiểu ý tôi chứ?Hiểu! – Tôi trịnh trọng gật đầu. Được rồi, cô nghỉ ngơi đi. Tôi tìm bác sĩ khác, sắp xếp cho cô xuất viện đây. Tôi phát ngán ở đây rồi! Một tuần ở đây, chỉ chạy ra chạy vào mỗi chốn này!
Người này quả thật rất đáng yêu. Hiền lành, và còn thẳng thắn. Tuy cứ luôn miệng nói xấu Jade, nhưng tôi biết anh ấy rất quí mến Jade, nếu không thế, sao một bác sĩ nổi tiếng ở Boston lại sang một thành phố nhỏ bé để chữa trị cho tôi được. Lần này tôi thực sự biết ơn Jade và Alex.
Tôi sờ sờ bụng mình. Con ngoan, phải thật khỏe mạnh, có thế mẹ mới không phải lo lắng. Con là tình yêu mới của mẹ, là hạnh phúc của mẹ, biết không!.
Tiếng vặn khóa cửa phòng vang lên, tôi hướng nhìn về phía đó. Xuất hiện trước mắt tôi, là hình dáng của một người phụ nữ, mà có lẽ, cả đời này tôi không bao giờ quên được.
Theo cảm tính tôi nhìn xuống bụng người đó, tôi cười nhạt.
Không cần nhìn. Đúng như cô nghĩ, tôi không có thai. – Cô ấy vào phòng, tự nhiên kéo một bên ghế.Anh ta có biết không? – Tôi lạnh lùng hỏi. Không. Ha ha, làm sao mà biết được. Hôm đó tại nhà cô, tôi đã tạo ra một màn hư thai hết sức hoàn mỹ như thế cơ mà. – Cô ta cười ma mãnh. – Chỉ tội nghiệp cô, sự nghiệp của cô phải chấm dứt từ đây rồi. Cô! … Hải Linh! Mời cô ra khỏi đây! – Tôi mở giọng tiễn khách. Cô muốn nói tôi độc ác? Vì ai? – Hải Linh trừng mắt hỏi tôi. – Không phải vì cô thì hôm nay tôi có cần phải hèn hạ bày ra mọi kế hoạch như thế này không? Không phải vì cô thì anh Long có bỏ rơi, không quan tâm đến tôi nữa không? Cô nói đi! – Cô ta đột nhiên hét vào mặt tôi.
Tôi không lên tiếng, để mặc cô ta biện minh cho mọi thủ đoạn của mình.
Tôi cũng không phải rỗi hơi mà đi làm giám đốc một công ty mà mình không biết chút gì về nó. Chắc cô không biết tôi đã từng học một khoa với cô đâu nhỉ? – Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta. – Vì anh Long, tôi đã cố hết sức để thi cùng khoa, cùng ngành của anh ấy. Nhưng sau này, lại vì cô mà tôi đã chuyển sang khoa kiến trúc. Lí do chắc cô biết. Từ ngày tôi thấy anh ấy thất thần khi xem video quay cô biểu diễn ở trường, tôi đã ghét cô rồi. Tôi cùng anh ấy lớn lên, từ nhỏ đã ở bên anh ấy, thích anh ấy nhưng anh ấy không hề để ý. Cô thì sao? Chỉ cần một bài hát đã hút hồn anh ấy. Từ lúc biết cô, anh ấy đã bắt đầu không để ý đến tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi ngày một xa, đến khi anh ấy tỉnh dậy sau tai nạn, tôi đã biết, anh ấy chỉ không đơn giản là thích cô, mến mộ cô. Tôi cảm thấy nực cười, trên đời làm gì có cái chuyện, yêu nhau từ lần đầu gặp mặt. Tôi không tin!!! Tôi bắt đầu học guitar, nhờ bố mẹ chuyển sang khoa của cô. Tôi muốn xem, cô hơn tôi ở chỗ nào? Tôi lại ngày đêm nỗ lực học những môn vốn không phải là chuyên ngành của bản thân. Những hoạt động

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Em Gái Của Trời Full

Vợ cấm vận 2 tháng, vẫn chưa muốn dừng lại

Xem tử vi ngày 25/03/2017 Thứ Bảy của 12 cung hoàng đạo

Sếp À! Tôi Yêu Sếp

Làm dâu