Tha Cho Em Được Không? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Tha Cho Em Được Không? (xem 4842)

Tha Cho Em Được Không?

dọn hành lí mà tham dự.
Tại tiệc cưới của John, tất nhiên tôi đã thấy anh. Vẫn tiều tụy, vẫn xanh xao, lại gầy đi rất nhiều. Trong bữa tiệc tôi lại thấy anh che miệng, ho rất nhiều.
Bà Beck thấy tôi lo lắng nhìn anh, lại vỗ vỗ tay tôi. Tôi mỉm cười nhìn bà.
Vẫn còn giận cậu ấy à?
Lúc tiếp khách, John đến chỗ tôi đứng, hỏi tôi. Tôi cười với anh, lắc đầu.
Vậy tại sao…Tụi em đã kết thúc!Lam Anh à …Đừng khuyên em được không John? Em đã quyết định như thế thì sẽ là như thế. Cô bé cứng đầu. – Anh lắc đầu, nhìn tôi rồi lại nhìn sang phía chỗ anh đứng. – Cậu ấy ốm nặng lắm đấy!Sao anh biết? – Tôi nhìn theo hướng anh nhìn, lo lắng hỏi anh. Cậu ấy đến trước em hai hôm. Ho ầm cả nhà. Bố mẹ anh bảo đi khám thì lại không chịu. Khi em đến thì lại vội vàng muốn tìm khách sạn, vì sợ em ngại, mà không ở nhà anh. Ở chỗ khác, thì cậu ta không yên tâm.
Lúc này, nếu có thể, tôi rất muốn đưa tay ôm chặt con tim đang đập lên vì đau đớn của mình. Nói chuyện với John một lát, tôi mệt mỏi về phòng. Tôi chẳng nhớ mình với anh đã trò chuyện những gì chỉ nghe câu cuối cùng của anh ‘cậu ta cần em chăm sóc’.
Chăm sóc? Tôi rất muốn, nhưng nó không còn là trách nhiệm của tôi nữa rồi.
Vì đặt vé về ngay ngày hôm sau, nên tôi không có nhiều thời gian để trò chuyện cùng ông bà Smith, chỉ dám hứa hẹn lần sau lại đến chơi với ông bà sẽ ở lâu hơn.
Bà thấy tôi và Long như vậy, không đành lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn. Vì bà cũng là phụ nữ, cũng có cảm nhận như tôi vậy.
Khi ngồi trên máy bay thì tôi lại rất bất ngờ vì vị khách bên cạnh mình. Chắc chắn là anh cố ý.
Nhìn thấy anh, tôi cũng không nói gì, chỉ yên lặng đọc báo của mình. Anh cũng vậy, không nói gì, chỉ … ho.
Mỗi lần nghe thấy anh ho như bể gan bể phổi thế kia, tôi lại muốn vỗ vỗ lưng tay nhưng rốt cuộc vẫn phải kiềm chế.
Sau khi ngủ một giấc, mở mắt ra thì phát hiện mình đang tựa đầu trên vai anh. Tôi vội vàng nhích về phía ghế của mình. Thấy anh ngủ say, nhưng vẫn không ngừng ho, tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ngực anh. Cảm thấy ổn tôi tựa đầu sang kính tiếp tục chợp mắt.
Chúng tôi cứ như vậy cho đến khi đáp xuống sân bay. Tôi nhanh chóng bắt một chiếc taxi rồi chạy về nhà.
Như vậy cũng tốt, cần gì xem tỏ ra là quen biết nhau để đau lòng. Cũng không phải ngượng ngùng hỏi thăm nhau, để lưu luyến nhau. Im lặng! Im lặng là hữu dụng nhất.
Về đến nhà, tôi vừa đặt hành lý xuống lại nhận được cuộc gọi của Nhân Huy. Cậu ta bảo sếp của cậu ta cả người nóng ran, nhưng lại không chịu đi bác sĩ. Hết cách, nên phải gọi cho tôi cầu cứu.
Tôi vô cùng lo lắng, nên lại bắt taxi sang nhà anh – nhà cũ của chúng tôi. Thấy tôi, Nhân Huy mừng rỡ, dặn dò một chút, rồi bỏ tôi lại đó.
Nhìn người đang nằm liệt trên giường tôi lại không biết làm gì. Chẳng phải khi nãy anh còn ổn lắm sao, sao bây giờ lại nóng ran thế này rồi.
Đắp khăn, rồi thay khăn cho đến chiều, thì nhiệt độ cơ thể anh cũng giảm xuống, trán cũng bớt nóng hơn. Anh từ từ mở mắt, tôi vội hỏi anh:
Anh còn mệt không? Em đưa anh đi bác sĩ nhé?Lam Anh? – Anh không chắc chắn hỏi tôi. Em đây. Hay anh muốn ăn gì không? Em đi nấu cho anh ít cháo nhé.
Nói xong, tôi đứng dậy nhưng lại bị anh kéo về, đè tôi nằm trên giường. Tôi lo lắng giãy giụa.
Thấy anh chăm chú nhìn tôi, tôi định mở miệng gọi tên anh, thì anh nhanh chóng áp môi lên môi tôi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, sờ trán người nằm bên cạnh đã hạ sốt. Tôi có chút xấu hổ, sau đó mặc quần áo về nhà.
Hai tuần sau, khi khám bác sĩ, không ngoài dự tính của tôi. Tôi đã có thai.
Chương 42: CHÂN TƯỚNG
Khi tỉnh lại, thì phòng bệnh không một bóng người. Tôi muốn đưa tay sờ bụng, nhưng không thể. Liếc thấy tay phải của mình bị băng bó rất dày, lại chẳng có một chút cảm giác nào, lúc này tôi có dự cảm không lành. Đưa tay trái sờ phần bụng phẳng lì của mình, không biết có sao không?
Một lúc sau, Quỳnh xách túi lớn, túi nhỏ vào phòng. Nó thấy tôi tỉnh liền chạy đến bên cạnh.
Tỉnh rồi hả? Có đau chỗ nào không?Sao cậu ở đây?Hai hôm trước có người gọi cho tớ, bảo cậu gặp chuyện. Tớ lo lắng chạy đến nhà cậu, thì thấy cậu nằm rạp trên sàn nhà. Tớ đã lo lắng bao nhiêu. – Quỳnh vén tóc tôi. – Lam Anh, như thế có đáng không?Tớ muốn đứa bé … – Tôi mỉm cười, lại sực nhớ một chuyện. – Con tớ không sao chứ?Không sao, nhưng …
Tôi thở phào, may mà còn giữ được. Thấy Quỳnh nhìn nhìn tay phải của tôi, tôi hỏi nó:
Nhưng gì?Tay phải của em có vấn đề. – Giọng nói từ cửa phòng vang lên.
Tôi quay đầu nhìn, mỉm cười với anh.
Cười ngốc gì đấy! – Anh tiến đến, xoa xoa đầu tôi. Lâu lắm không gặp, anh vẫn đẹp trai như vậy và tiếng việt của anh vẫn vậy, rất buồn cười. Lâu rồi không gặp, Jade! – Tôi dùng tiếng Anh để chào anh. Cenci! – Anh thở dài. – Đừng cười ngốc như thế! Tay em …Có vấn đề đúng không? – Tôi thoải mái hỏi.Cậu đừng có bình tĩnh thế được không? – Quỳnh lo lắng cho tôi. Không bình tĩnh thì thế nào giờ? Bây giờ, một chút tớ cũng không có cảm giác, thì không phải nó có vấn đề thì còn bị gì được?
Nhìn thấy hai người bên cạnh im lặng, tôi lại mở miệng.
Hì hì, được rồi mà. May mà đứa bé … đứa bé không sao. Jade, em muốn giữ đứa bé!Cấm em mà được à! – Anh lại nhìn tôi thở dài. Long … anh ấy … – Tôi tò mò nhìn hai người. Chúng tớ không thông báo cho anh ta. Bây giờ, cậu và anh ta là hai người xa lạ. Nhớ! Hai người đã là người xa lạ. Một chút quan hệ cũng không có! Đứa bé là con của cậu và là con nuôi của chúng tớ! – Quỳnh chậm rãi mở lời.Thông minh! – Tôi khen cô nàng. – Tớ suy nghĩ như vậy đấy! Lan đâu?Nó khóc lên khóc xuống, tớ cho ở nhà rồi. Jade, anh về từ bao giờ? – Tôi lại quay sang hỏi anh. Hôm nhận điện thoại em, anh bay về ngay lập tức. Vừa đáp sân bay sáng nay! Em vì sao bây giờ mới tỉnh?Phẫu thuật cho cô! – Một giọng nói lạ lùng từ phía cửa phòng vọng vào. Anh là? – Tôi nhíu mày nhìn người đó, rồi lại nhìn Jade. Tôi là Alex, bạn thân của Jade. – Anh ta tiến gần giường bênh. – Cậu ta vì cô, buộc một bác sĩ khoa thần kinh như tôi về đây khám thai cho cô. – Nói xong, lại lườm lườm Jade.Cậu im đi! – Jade lên tiếng. – Bác sĩ như cậu tớ cho khám thai cho em gái tớ là may lắm rồi đấy. Cậu … được lắm. Tôi về nước đây!!. – John bực bội giận hờn.
Nhìn hai người đàn ông trước mặt, cãi qua lại vì tôi, tôi bật cười. Vừa mới tỉnh dậy, nghe một tràng tiếng Anh như thế này, thật là đau đầu mà.
Cô còn cảm thấy đau chỗ nào không? – Alex nghiêm túc hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, dùng tay trái vuốt vuốt tay phải. Lần này là Alex thở dài.
Xem ra cô bình tĩnh hơn tôi nghĩ, nhớ cảnh cô bạn cô hoảng hốt khi nghe tay cô không thể chửa được còn Jade thì cứ cau có buộc tôi phải tìm cách thì tôi cũng thấy đau đầu. – Thấy mặt tôi trắng bệch, Alex lại tiếp tục. – Vì khi cô ngã cầu thang, để bảo vệ bào thai, cô đã dồn mọi sức nặng lên tay phải của cô, khiến tay cô bị gãy, và cổ tay cô bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi đã xem qua phim chụp của cô, thực ra không phải hết cách, vì cô cấp cứu kịp thời nên có thể chữa trị một phần. Tuy nhiên phải trị liệu trong nhiều năm, nhưng tay cô không thể hồi phục như bình thường được.
Kiểu tai nạn này, t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Nơi Ấy...Ngoảnh Lại Voz Full

Có những mối quan hệ càng thân thiết lại càng dễ chia xa

Không Phải Là Cổ Tích

“Im mồm đi, cứ làm như mỗi mình cô chửa không bằng”

Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy