– Thôi lỡ khổ rồi mà, giúp giùm đi, thật là chiều nay bạn Thương bận lắm. Hic Hic. Bạn Hân xinh đẹp rộng lượng mà. Mà bạn Hân còn nhớ vị của cái bánh lần trước chúng mình ăn không, có nhớ vị bịch me với vị cóc xoài lần trước mình ăn ngoài quán bà Hoa không? Có còn nhớ…
– Được rồi được rồi, khôn hồn thì mua cho tao.
– Hehe, nhớ nhá, tao về chỗ đây.
Tôi thật khổ, cứ bị dụ hoài. Chiều nay phải… ôi đến là khổ.
– Các bạn chú ý…
– Chiều 3 giờ lên trường, sai chỗ nào cô sẽ sửa.
Hay vãi, quyết định quá nhanh quá nguy hiểm.
– Còn Nguyên Anh qua đây cô nói chút việc nha…
””
Sân trường lúc 2 giờ có vẻ vắng nhỉ? Không biết tôi họp thay người ta có nói gì không. Tôi thề rồi nếu bị đuổi, tôi…về.
– Thằng Vinh bồ mày kìa.
Tôi theo hướng tay bạn Vy yêu dấu để xem “người tình cũ” của tôi. Như tôi đã nói, cấp 2 lớp tôi ai cũng có cặp có đôi và tôi bị cặp với thằng đó.
– Hay kêu nó qua đây ngồi với mình ha, lâu lâu 2 đứa mày phải trùng phùng chút chớ_con Vy lại bắt đầu chọc tôi.
– Bớt sàm. Không biết hắn thấy tao có giết tao không nữa. Đừng kêu nó đến, lúc khác đi.
Không phải tôi sợ nói chuyện gì đâu. Chẳng qua khi lớp 10, cùng lớp, tôi vì muốn chọc hắn nên đã đề nghị cô giáo cho hắn làm lớp phó văn thể. Tôi chỉ đùa thôi vậy mà cô cũng chấp nhận…và thế là qua lớp 10 đến 11 mà bạn Vinh vẫn giữ chức đó.
Cũng không phải là tôi có ý gì, hắn hát hay, hát dở tôi cũng không biết, chỉ là khi đó nhớ lại giọng nói “mềm mại” hồi năm lớp 9 của hắn nên cái miệng hoạt động luôn. Chung quy là tại lớp 9 bạn Vinh bạn ấy vỡ giọng và vỡ một cách trầm trọng. Tôi không nói ngoa, chứng thực là mỗi lần bạn Vinh lên trả bài là cả lớp chúng tôi đều bịt miệng, có đứa còn cười ra tiếng. Cơ bản là giọng đọc cứ như sấm, phải nói là vui tai kinh khủng khiếp.
Nên giờ tôi cũng hơi sợ bị bạn ấy vặt lông.
– Ơ con Thiên cũng là lớp phó hát hò nữa hả.
– Ừ cũng từ năm lớp 10 luôn.
– Toàn là người quen không ha?
– Thôi nín đi mày, thầy vào rồi kìa.
Con khốn tưởng đi nhiều nên ra oai với tôi.
Họp của lớp phó hát hò này thiệt là rảnh rỗi. Cứ tập bài này đến bài khác, tôi mỏi miệng. Nhưng các bạn các anh, các chị, các em ở đây thật là “máy cày”, chưa ai mệt hết.
Haizxz…..
====
Sáng thứ 2 đầu tuần, đầu tháng, cả ba khối lớp đang nhìn lên những con người đang diễn trên đó. Tiểu phẩm “Yêu sớm rồi, làm sao đây?” do phát thanh học đường biên soạn. Thông điệp ở đây là đặt câu hỏi làm sao có thể biết chừng mực khi yêu ở tuổi vị thành niên. Thông điệp là thế nhưng tính chất để gây cười có lẽ nhiều hơn. Trường cứ rần rần, đến cả thầy cô còn mím môi cười luôn mà.
Các em gái khối 10 cứ tít mắt nhìn anh chàng sở khanh đang đứng trên sân khấu. Đúng là theo tính chất dụ dỗ con gái nhà lành, mặt thằng Nguyên Anh đểu khỏi nói. Gì mà”em ơi không sao đâu” ,”em thương anh thì phải làm theo lời anh chứ”.
Cái chị nào đó đóng vai bị dụ sợ sệt nói ít mà nói câu nào câu nấy cực chất, ví dụ như: “anh ơi, làm vậy lỡ anh có bầu thì sao?” Phiên bản lỗi chính hiệu.
Kết thúc tiểu phẩm là sự dằn co phân vân của cô gái: “phải làm thế nào đây?”
Nhưng cũng phải khen, “2 đứa” đóng cứ như dân nghệ thuật.
Cô nào mà chọn đúng vai hợp mặt thế không biết.
Sau khi được một trận cười vỡ bụng thì đến phần hỏi đáp thắc mắc. Dựa trên tiểu phẩm trên, bác sĩ bắt đầu giải thích đúng sai, tác hại. Mấy em lớp 10 năm nay có vẻ rất bình tĩnh, khi hỏi những vấn đề nhạy cảm với bác sĩ tỉnh phải biết. Nhớ năm trước không có đứa nào dám dơ tay hỏi đâu, tại cứ bận mắc cỡ.
Buổi chào cờ xem ra rất vui, nhưng tôi thấy không khí lớp tôi giờ không vui chút nào. Thường thì thứ 2 như thế này con gái chúng tôi sẽ không vui lắm vì mặc áo dài mệt. Vậy mà hôm mấy đứa con trai cũng không vui, ít nói hẳn đi. Là sao? Không biết đã có chuyện gì xảy ra vào 15 phút đầu giờ.
Tôi cũng không dám khởi xướng nói chuyện vì sợ chuyện chẳng lành.
– Hân, biết gì chưa?
Thằng Tiến ở đâu chạy vào.
Tôi cứ tưởng có tin tức mới, nên rất muốn hóng hớt.
– Tin gì?
– À thì là hôm qua tớ đi chợ…
Tôi thấy vấn đề bắt đầu gay cấn lên nên không để ý có vấn đề trong lời nói của đối phương, hỏi dồn:
– Rồi sao?
– Ờ thì thấy rất nhiều người đang…
– Đang gì?
– Đang sống.
– Mày điên à?
Do phản xạ quá tự nhiên nên tôi không biết mình đã phạm luật cấm.
Lúc đầu tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, thấy lớp đứa nào cũng cười Hahaha mà tôi cũng chẳng hiểu cái mô tê gì. Để đến khi thủ quỹ chìa tay ra đòi 5k thì tôi mới biết tôi “lầm lỡ”.
Tôi đang buồn vì bị lừa trắng trợn thì thằng Tiến lại cao giọng hát:
– Đã quá muộn, cho sự sám hối nơi Hân, tội lỗi đã mang đi lời dạy của mẹ…
Tôi chỉ ước có thể phang chiếc giày ngay và luôn vào mặt nham nhở của thằng Tiến nhưng phải nhịn.
Tôi đúng là dạng người không biết rút kinh nghiệm. Mới mất 5k vào tiết 2 đến tiết 3 lại tái phạm.
5 phút giải lao, tự nhiên đang học bài, thằng Huy chạy vào hỏi:
– Ăn …ức heo hông Hân, ăn, thì, để Huy mua cho Hân vài cục ức heo.
Hắn ngắt đoạn tùm lum, giai điệu dị khủng khiếp, mà lại vô duyên chạy vào nói một vấn đề chẳng đâu vào đâu nên tôi phì cười.
Mà cũng do mắc cười quá, nên đã lỡ nói từ “khùng hả mày” trong vô thức.
5k lại ra đi.
Bọn chúng là bọn lừa đảo, chúng muốn chơi tôi. Tôi không chịu, trong 2 tiết học, 10k của tôi.
Nhưng mà thật không thể tin được, sao lại như vậy chứ? Tôi sinh trước hắn một tháng và hắn sinh trước tôi tới một năm. Tôi không chịu.
Đi nhà vệ sinh thôi cũng làm cho người ta sốc nữa. Mà sao hắn lại bỏ một năm?
Tôi đang suy nghĩ thì đi vào lớp luôn, lớp hôm nay cũng yên ắng hẳn.
Ôi, cô…cô giáo vào lớp rồi, tôi không biết đâu, tôi đi có mấy phút thôi mà…
Miss Liên ấy à, hiền lắm chỉ là thẳng tay cho vài điểm trừ thôi à, cũng không quá đáng lắm.
– Hân ha, lo hát không ha, một điểm trừ nha em.
Cô nói thật có vần có điệu, tôi chỉ biết le lưỡi rồi về chỗ. Tại ai? Tại tôi.
Tùng tùng tùng
Tôi bước ra khỏi lớp trong sự hoang mang, phải hoang mang chứ, điểm mất thì không nói rồi, tại nghe con Hương qua đèo nói: “Nguyên Anh thi tuyển sinh với khóa mình, không ở lại lớp gì đâu”, “hình như một năm hắn nghỉ ở nhà, tụi này cũng không muốn hỏi chuyện riêng tư nên không rõ lắm”. Cái đó tôi hỏi nhỏ con Hương đó.
Mà thôi kệ hắn.
Đang đi th