Son Tuý - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Son Tuý (xem 4054)

Son Tuý

thét ào ào, thổi vào đúng cánh cửa sổ kim loại tạo nên những tiếng vang khanh khách. Rèm hoa ren của cửa sổ thức thời theo đó khẽ rung, giống như sóng biển rì rào nhấp nhô.
An An đứng dậy đi đến phòng tắm, hiện lên gương là gương mặt tái nhợt của nàng. Bàn tay khẽ chạm lên trên kính Thanh Đồng, muốn chống đỡ thân thể. Nhưng thân thể của nàng vẫn không ngừng run rẩy.
Quầng mắt nàng hơi thâm. Ở đây không có phấn chứ đừng nói đến son. Nàng chỉ có thể lấy tạm chiếc khăn tay thêu hoa hay mang bên người, nhúng nước lau lên mắt.
Người trong gường cười một cái. Nụ cười run rẩy, rồi biến mất.
Nàng xoay người đi ra, thấy trong phòng ngủ có một người bà vú tuổi chừng năm mươi đang dọn bữa sáng. Bà mặc áo ngắn màu xanh, bộ dạng khôn khéo nhanh nhẹn, nhìn thấy An An đi ra, bà ta liền vội vàng cúi người chào.
“Làm phiền bác, giúp tôi gọi một chếc xe đến đây.”
“Cố tiểu thư, tôi….”
“Không sao đâu! Đây là biệt thự, tôi ở trong này cũng không ra thể thống gì, phải không?”
Bà vú có chút do dự, nghe An An nói vậy liền quay người đi gọi giúp nàng một chiếc xe tới.
oOo
Suốt dọc đường, An An rất hoảng hốt. Cuối cùng, nàng cũng đã trở về Nam Sơn.
Sáng sớm, một vài người hầu đang quét dọn thì nhìn thấy An An thất tha thất thểu đi vào. Trên mặt họ lộ vẻ kinh ngạc, theo thói quen mà cúi người chào An An, dường như có chút lạnh lùng, như muốn mau được tránh xa xa.
An An nặng nề bước lên lầu. Nàng không biết vì sao chỉ là một đoạn ngắn, đi đến quen thuộc rồi mà hôm nay bỗng trở nên dài và ảm đạm đến thế?
Theo thói quen, nàng mở căn phòng đã nhiều năm không có ai ở. Vừa mở cửa, nàng cũng không thể ngở, Hoan Hoan đang nằm trên giường.
Căn phòng tuy không có người ở, nhưng ngày thường vẫn được người hầu quét tước sạch sẽ. Rèm cửa sổ

đã nhạt màu hai bên sườn, ánh mặt trời rực rỡ cũng không đủ xua tan vẻ u ám. Tróng ánh nắng mai, An An nhìn thấy cả người Hoan Hoan đang bị một tầng sa mỏng ôn nhu chế trụ. Lớp sa mỏng đó giống như một tấm lưới đầy gai sắc nhọn đâm vào lòng nàng, đau đớn dâng lên.
Yên lặng. Có cái gì đó đang ngăn cách tầm mắt giữa hai người, loáng thoáng tựa như lớp sương mù mỏng.
Son trên môi An An sớm đã nhạt, trên người nàng vẫn là bộ sườn xám mặc hôm qua.
Hoan Hoan nheo mắt lại, sắc mặt thực tái nhợt, trầm mặc sau một lúc mới hạ mi mắt xuống. Lông mi thật dài trong ánh nắng giống như vũ điệp lưu luyến. Dưới cánh điệp là con ngươi đen sâu kín ám sắc u buồn, ngữ khí tuy rất tự nhiên nhưng càng lúc càng lạnh: “Vất vả cho em rồi! Một đêm không về đáng lẽ nên lên phòng nghỉ ngơi mới đúng, như thế nào mà lại đến chỗ này?”
An An đứng yên một chỗ, một lúc sau mới hiểu những lời kia là có ý gì. Nàng chỉ cảm thấy sống lưng đang lạnh đi. Đôi mắt xinh đẹp nhịn không được mới rủ mi xuống.
Vì sao lại đối với mình như vậy? Mình đã làm sai rồi sao? Làm sai cái gì? Thân phận như thế thì có cách gì để cự tuyệt sao, và lấy tư cách gì để cự tuyệt chứ?…. Nhị tỷ hiểu rõ mà lại còn nói như vậy sao?
An An không nghe rõ những gì p
phát ra từ chính miệng mình, thoáng như con cá nơi đáy nước khóc thương tâm khóc nức nở, không tiếng động, cũng không nghe được tiếng khóc: “Chị muốn em như thế nào? Chị muốn em phải như thế nào?”
An An thuận thế mà gục xuống giường khóc lớn. Tuy nàng đã cực lực vùi mặt xuống chiếc chăn thêu hoa sen phủ trên giường, nhưng tiếng nức nở vẫn truyền ra ngoài. Như tỉ tê, như trêu đùa, thanh thúy, đứt đoạn, lại kéo dài cực kỳ thê thảm.
Hoan Hoan từ trên giường đứng lên trừng mắt nhìn An An. Đôi mắt như ngọn lửa đang thiêu đốt. Nơi tận cùng ngọn lửa là mông lung bi ai, nhưng lại quật cường không chịu thỏa hiệp. Vẻ mặt cứng rắn như thủy tinh cũng mang theo yếu ớt.
Nhìn An An khóc thành bộ dạng kia, trái tim Hoan Hoan cũng đau, nói chính xác hơn là đau cực kỳ. Ngoài cửa sổ có tiếng gió lạnh lùng, không khí phiêu đãng xa xôi, trong hoảng hốt, quá khứ trước đây như vừa mới xảy ra trước mắt…… Ngày ấy, có một cô gái trẻ đến đây. Sườn xám bằng xa tanh màu lam, giày cao gót màu đen, son phấn trên mặt dày đặc, cô ta ngồi một chỗ kia cầu xin mẹ điều gì đó, trong cử chỉ là một loại phong tình ngả ngớn. Cách một bức bình phong, nàng dẫn An An còn nhỏ tò mò nhìn trộm. Đại tỷ đi tới hỏi bọn nàng đang làm gì, Nàng nhẹ nhàng trả lời đang nghe xem mẹ nói gì, bắt chước ngữ diệu của mẹ, cực kỳ khinh bỉ đối với người phụ nữ kia. Đó là nữ nhân ở trong Tam Trường viện.
Đại tỷ nghiêm mặt một hồi lâu, sau đó thở dài một tiếng, kéo nàng và An An đi lên lầu.
Trong phòng thản nhiên có ánh nắng và tro bụi, bình hoa thủy tinh vừa cắm hoa đỗ quyên, đỏ rực. Đại tỷ ngồi chính giữa phía sau bàn gỗ lim hình vuông. Khi đó là giữa hè, Đại tỷ mặc một bộ váy sắc thư hương bằng vải dệt sợi nhỏ, một tay nâng má, giọng nói nghe giống như tiếng gió thổi qua rừng trúc, trúc xanh rung rung, tựa như nam châm có từ tính. An An còn nhỏ, nghe chỉ hiểu một nửa, mà nàng thì nằm áp mặt lên bàn, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó để triệt tiêu đi cơn nóng mùa hè.
Khi đó, nàng còn chưa biết chứ. Đại tỷ vừa gằn từng tiếng, vừa tịnh trọng viết lên giấy tuyên thành. Nàng cố gắng hết sức để hiểu hết chữ này đến chữ khác: Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, môi kiệt xỉ vong(1).
La Quán Trung, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa từng nói: thỏ tử hổ bi(2), một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Đại tỷ nói: cùng là những cô gái đáng thương đánh tiếc, trăm ngàn lần không nên tàn sát lẫn nhau, dẫm đạp lên nhau mà sống.
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ……
An An không biết ngẩng đầu lên từ khi nào nhìn nàng. Đáy mắt giống như nước ở nơi sâu nhất thâm thúy mà gợn thành sóng, muốn đem người hòa tan, cũng muốn đem người nhấn chìm. Sợi tóc màu nâu dính đầu nước mắt, hàng mi cúi hạ, khuôn mặt đầu nước, phản chiếu ánh nắng mà sáng bóng. Đôi mắt mê ly phủ nước, cũng mông lung, cũng bi ai u oán, lại có chút không cam lòng, không muốn rời xa.
Hoan Hoan đạm mạc lắc đầu, nở nụ cười buồn, mang theo một loại cảm giác cũng không phải là giận, xoay người bỏ đi.
Nàng cũng bị thương tổn. Lòng của nàng cũng rất đau.
An An nhìn theo bóng lưng Cố Hoan Hoan rời đi, thân thể cuộn lại, hai tay che lấy mặt. Lần này An An cũng không có khóc thành tiếng. Chỉ thấy một thứ trong suốt chảy ra không ngừng giữa các khe hở, ẩm ướt cả bàn tay, thấm ướt cả ống tay áo nguyệt sắc, làm ẩm tấm khăn thêu hoa sen phủ trên giường.
Có người mở cửa, cất từng bước thong thả tiến vào, đến bên người An An thì dừng lại.
Giọng nói của một người phụ nữ phong trần ấm áp và mềm mại: “Khóc cái gì? Đứa trẻ ngốc, đây là chuyện tốt.”
An An hơi dại ra, buông tay. Nàng ngẩng mặt lên, nước mắt vẫn lặng lẽ chảy xuôi nhìn Cố Tích Niên, dùng một thanh âm nỉ non nói nhỏ: “Mẹ đều biết rồi sao? Tin tức truyền thật là nhanh…..”
An An đột nhiên đưa tay túm chặt lấy vạt áo của Cố Tích Niên, mắt vẫn còn lệ cong lên, nhợt nhạt cười nói: “Mẹ nói đúng! Chuyện này đương nhiên là chuyện tốt! Mẹ an tâm, con gái nhất định không làm mẹ thất vọng.”
Cố Tích Niên luôn luôn không thích An An và Hoan Hoan có tình cảm tốt. Khó lắm mới có cơ hội lần này để châm ngòi, lại bị một câu của An An dập tắt, không thể làm gì được.
“Mẹ đi ra ngoài được không? C

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
7 ngày để nói anh yêu em

Từ Một Thằng Gay Em Đã Lột Xác Bá Đạo Như Thế Nào

Cô Bé Nói Dối

Chồng tôi thật anh tuấn

Bạn gái nhận đóng giả người yêu cho người đàn ông khác