Vừa mới tiếp đất không lâu, Lãnh Tâm Nhiên đã nghe thấy tiếng bước chân từ lối rẽ truyền đến. Bóng dáng Lãnh Tâm Nhiên lóe lên biến mất tại chỗ, sau đó cô chăm chú lắng nghe tiếng nói chuyện của hai người vừa tới.
“Con bé kia quả thực không tệ. Thiếu gia trở về sẽ rất thích cho mà xem.” Một người cười hắc hắc nói.
Nghe được bọn họ nói tới “Con bé kia”, ánh mắt đen nhánh của Lãnh Tâm Nhiên lập tức căng thẳng, nhìn hai người đó từ từ đến gần, cô nắm thật chặt lưỡi dao trong tay.
“Nhưng khóc lóc inh ỏi thực phiền chết mất. Cũng may lão đại tát cho vài cái mới yên tĩnh được một chút. Theo quy củ trước kia, chờ thiếu gia chơi ngán thì lão đại cũng có thể vui sướng một trận rồi. Không biết tới khi nào thì chúng ta mới có thể. . . . . . A. . . . . .” Một người đàn ông khác vội vàng tiếp lời, nhưng hắn chưa kịp nói xong thì thân thể cao lớn của hắn thẳng tắp đổ ầm xuống đất.
Trong nháy mắt khi hắn ngã xuống, trên cổ hắn lập tức trào ra một dòng máu đỏ tươi. Mà sau lưng hắn, một cô gái ngũ quan tinh xảo, ánh mắt toát ra sát khí, lạnh lẽo nhìn hắn .
Đánh giá tình huống bên dưới, Lãnh Tâm Nhiên nghĩ nghĩ rồi đi vào phòng tắm múc một ly nước lạnh, sau đó quay lại hất cả chén nước vào mặt An Nhiên. An Nhiên mơ mơ màng màng từ trong giấc mộng tỉnh lại, hai mắt mông lung vừa mở ra đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, có chút nghi hoặc: “Chị Tâm Nhiên?”
Nhìn bộ dạng mơ hồ này của An Nhiên, Lãnh Tâm NhiênDiễn đàn Lê Quý Đôn. âm thầm thở dài, khó tránh Lôi Vũ và sư phụ Lôi yêu thương em ấy như bảo bối, người đơn thuần như vậy, nếu không quản chặt, thật sự sẽ xảy ra chuyện.
“Sao rồi? Có thấy không khỏe ở đâu không?” Trước khi An Nhiên tỉnh lại Lãnh Tâm Nhiên cũng đã kiểm tra sơ qua cho Diễn đàn Lê Quý Đôn.em ấy rồi, xác định em ấy chỉ bị mê mang, không bị thêm gì khác. Ý thức của An Nhiên vẫn còn chút mơ hồ, không rõ ràng tình huống trước mắt cho lắm, chỉ cảm thấy sự xuất hiện của chị An Nhiên thật đột ngột: Chị An Nhiên, không phải chị lên núi với sư phụ sao? Sao lại……
Lãnh Tâm Nhiên có chút bất đắc dĩ: “Sư phụ kêu chị xuống núi lo cho em, trúng hợp em lại gặp chuyện. Em không sao hết đúng không, Diễn đàn Lê Quý Đôn.nếu không có gì thì chúng ta lập tức rời khỏi đây.” Đầu óc An Nhiên vẫn còn mờ mịt, nhưng vẫn nghe lời xuống giường, đứng cạnh Lãnh Tâm Nhiên, chờ cô căn dặn.
Bạch Thanh uống đến say mèm mới trở về. Từ khi bị nhà đuổi đến trấnnhỏ này, ngày ngày hắn đều Diễn đàn Lê Quý Đôn.chìm trong cơn say. Chỉ là cái trấn này thật tệ, vừa nhỏ lại vừa hoang tàn, không có những quán bar như ở thành phố lớn, cho dù hắn muốn có hành vi phóng đãng cũng không có điều kiện.
Tuy nhiên hắn luôn tìm được phương thức giải trí thích hợp cho bản thân.
Động vật trên núi không ít, mỗi ngày hắn đều dẫn theo mấy tên thủ hạ, cầm đồ săn và rượu lên núi. Diễn đàn Lê Quý Đôn.Bắt gà hoang thỏ hoang, uống rượu tán gẫu, cứ như vậy cho hết thời gian, uống đến sảng khoái rồi trở về.
Tâm tình hôm nay của hắn rất tốt. Lúc ớ trên núi hắn nhận được lời nhắn là đã bắt được con nhóc kia về. Hồi tưởng lại làn da non mềm và đôi mắt to ngập nước mình nhìn thấy lúc trước liền cảm giác được hạ thân bắt đầu nóng lên. Diễn đàn Lê Quý Đôn.Thật khéo là hôm nay trên núi bọn hắn săn được một con huơu, lúc này cả người hắn đều bị lửa thiêu nóng, cần phải gấp rút phát tiết một chút.
Ôm cái đầu choáng váng trở về nhà, bám vào lan can mà leo lên lầu. Nhưng mà, ngay khi hắn đi qua một ngã rẽ, Diễn đàn Lê Quý Đôn.lại nhìn thấy thủ hạ của mình té trên đất, cái di động yêu quý thì bị rơi bên cạnh, tình huống thoạt nhìn không tốt lắm.
Mặc dù Bạch Thanh đã ngà ngà say, nhưng dù sao cũng không phải kẻ ngốc. Huống hồ, lớn lên trong một gia tộc lớn từ Diễn đàn Lê Quý Đôn.nhỏ đã gặp phải đủ loại âm mưu dương mưu nên chỉ nhìn một cái là Bạch Thanh đã thấy có điểm không hợp lý. Hắn không tiếp tục bước lên, mà là lấy điện thoại ra gọi điện kêu những thủ hạ lầu dưới chạy lên đây.
Lầu trên là nơi nghỉ ngơi của hắn, bình thường có rất ít người làm ở đây. Dù sao, ai cũng không thích bị người khác xâm phạm vào không gian riêng tư của mình. Lãnh Tâm Nhiên đang nói gì đó với An Nhiên, đột nhiên, tiếng nói ngừng lại, dùng ánh mắt cẩn thận nhìn về cánh cửa lớn đang đóng. Nếu cô không nghe nhầm, vừa rồi là tiếng bước chân đúng không? Xem ra, tên kia trở về nhanh thật.
Bắt giặc phải bắt vua trước, Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên biết rõ đạo lý này.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của An Nhiên, Lãnh Tâm Nhiên nhìu mày, đưa ra quyết định: “Em trốn trước đi, không được sự đồng ý của chị thì đừng bước ra.” An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, tìm tìm trong phòng, sau đó chui xuống gầm của cái giường lớn. Lãnh Tâm Nhiên biết, so với việc để đối phương bắt ba ba trong rọ, không bằng tự mình tìm một cơ hội phản kháng. Hiện tại cô không nắm rõ được tình huống bên ngoài, nhưng dựa vào những âm thanh bên ngoài, hẳn là chỉ có một người lên đây. Chắc chắn là vì nhìn thấy tên gác cửa bên ngoài bị ngất trên đất nên mới đề phòng. Nghĩ đến chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên lại nhịn không được thở dài, thầm trách bản thân thất trách. Cô vốn cho rằng có thể không bứt dây động rừng nhanh chóng dẫn An Nhiên đi, không nghĩ tới đối phương lại trở về sớm như vậy, thời gian cũng thật khéo, khéo đến nỗi cô chỉ có thể đối đầu với hắn mà không còn biện pháp nào khác.
Sau khi xác định An Nhiên đã trốn kỹ, Lãnh Tâm Nhiên nắm chặt lưỡi dao trên tay sau đó kéo cửa bước ra.
Vừa ra khỏi cửa, cô liền thấy Bạch Thanh khiếp sợ đứng ở một góc.
Bạch Thanh chỉ nghĩ là có kẻ trộm gì đó đột nhập vào nhà mình, nghĩ thế nào cũng không ra, người bước ra từ trong phòng lại là con thỏ lớn mình ngày đêm nhung nhớ. Ngay từ đầu Bạch Thanh quả thật nhìn trúng An Nhiên. Diện mạo An Nhiên tuy không tính là cực phẩm, nhưng lại có làn da tráng và khí chất tươi trẻ, so sánh với những người chung quanh thì giống như một đóa phù dung chói mắt vậy. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, hắn lại càng có hứng thú với Lãnh Tâm Nhiên hơn.
Dù sao, An Nhiên vẫn chỉ là một con nhóc con, mà dáng người đã trưởng thành của Lãnh Tâm Nhiên lại xinh đẹp thướt tha. Đặc biệt là lần trước khi Lãnh Tâm Nhiên một mình xuất hiện trước mặt hắn khiến hắn suy nghĩ suốt một thời gian dài, hắn mơ tưởng đến một ngày có thể đè con thỏ lớn này xuống dưới thân hung hăng chà đạp, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm kia của cô trở nên kiều mị mất hồn.
Không thể nói là thủ hạ của Bạch Thanh vô dụng, dù có kém cỏi thì vẫn có thân thể cường tráng, mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Huốn chi trong đó còn có một số người luyện võ, đều là những nhân vật lợi hại so với người bình thường. Nhưng mà, mấy tên bình thường luôn cho rằng mình tài giỏi hơn người này, lúc này đây mới nhận r