Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Nhẹ Bước Vào Tim Anh (xem 5012)

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

mà miệng vết thương lại bị siết chặt hơn, máu tướt ra, Vy Anh loay hoay mãi mà vẫn không thể gỡ băng được nên để vậy.
Cửa phòng tắm mở ra, Duy Phong mang theo vẻ mặt không cảm xúc nhìn Vy Anh đang dọn đống đổ nát mà anh gây ra:
– Thôi! Về phòng em đi! Tôi muốn ngủ!
Vy Anh ngoan ngoãn đứng dậy, mặt cúi gằm nhìn mũi chân đầy căng thẳng.
– Em… – Vy Anh cắn cắn môi, nhẹ nhàng đặt đôi găng tay lên mặt bàn rồi lại cúi đầu – Vậy…anh ngủ ngon.
Duy Phong không đáp lời, anh ném mình xuống giường, nghiêng người về phía cô.
Vy Anh lúng túng…anh ghét cô thật rồi. Cô tắt bóng rồi đi ra khỏi phòng.
Vì không để ý nên chân dẫm phải nên chân dẫm phải mảnh vỡ nhọn, cô bịt miệng ngăn tiếng hét đang sắp phát ra một cách kịp thời.
Đi ra đến cửa, cô hít thở sâu một hơi, giọng nói thật nhỏ:
– Em xin lỗi! Từ nay em sẽ không để anh mệt mỏi vì em nữa! Em cũng sẽ không làm phiền tới anh nữa!
– Vy Anh!
Chưa kịp tiến thêm nửa bước, một giọng trầm đã cất lên…
– Em lại đây!
Vy Anh im lặng, trong bóng đêm, cô nín thở, nhón chật thật êm di chuyển về phía anh.
Qua ánh trăng được hắt vào từ cửa sổ, cô thấy anh đang ngồi trên giường, đôi mắt tĩnh lặng dõi theo từng chuyện động của cô.
– Em xin lỗi!
Vy Anh lặp lại khi cô đứng trước anh rồi bị anh kéo xuống.
– Sao lạnh thế? – Duy Phong ôm Vy Anh, khẽ nhíu mày.
– Em… không biết – người Vy Anh cứng đờ, cô cứ tưởng anh sẽ lạnh nhạt với cô thêm một thời gian dài nữa. Nhưng anh bây giờ lại rất dịu dàng. Cô không thích ứng kịp.
Duy Phong chạm vào chiếc áo đậm sương của Vy Anh, anh khẽ thở ra:
– Có sao không?
– Em…
– Dép đâu? Sao không đi vào?
– Em…quên.
Duy Phong kéo chân cô giấu vào chăn, anh im lặng lắng nghe nhịp tim hỗn loạn của ai đó.
Dù anh đang rất tức giận nhưng vẫn không thể phớt lờ được Vy Anh.
Dù Vy Anh đã ương bướng như thế nào!
Vy Anh đột nhiên khóc, giọng nghẹn lại:
– Anh không ghét em à? Em…có lỗi với anh, em không nên vô lí như thế. Em sai rồi! Anh, em sai rồi!
Anh bỏ qua thế này khiến cô càng thêm day dứt và đau lòng.
– Suỵt! – Duy Phong ra dấu cho cô im lặng, anh lau sạch nước mắt vương quanh gương mặt xanh xao – Sao hay khóc thế?
– Em…không rõ nữa. Em buồn. – Vy Anh nhìn vẻ mặt lạnh lẽo đầy nét suy tư của anh – Anh thật sự không giận em chút nào à?
– Anh đã phát điên. – Duy Phong bình tĩnh đáp rồi nhìn sâu vào mắt cô, tay anh giữ chặt vai cô, ánh mắt anh trầm lắng, từng chữ thoát ra thật nhẹ nhàng nhưng vô cùng sắc bén – Vy Anh! Một là em ngoan ngoãn ở bên anh! Hai là em vĩnh viễn rời xa anh! Không được phép xuất hiện trước mặt anh!
Vy Anh cắn chặt môi, người run lên nhè nhẹ theo hơi thở của anh.
– Đáp án? – Duy Phong vô thức ôm chặt cô hơn với vòng tay mạnh mẽ.
Vy Anh ho dữ dội, rồi nhân lúc anh nới lỏng tay liền nhướn người, hôn mạnh lên môi anh:
– Em cũng không muốn ly thân, nên em sẽ ở bên anh!
Duy Phong cười nhẹ rồi ấn Vy Anh xuống giường, anh chăm chú nhìn vào đôi mắt to tròn của cô.
Từ bao giờ, Vy Anh đã tinh quái thế này rồi!
– Anh Duy Phong, em thật sự rất nhớ anh!
Vy Anh trượt tay lên vai anh, chủ động hôn anh thật dịu dàng.
– Em sẽ bù lại tất cả những ngày tháng mà anh đã phải đơn độc. Em…
Vy Anh còn chưa dứt lời thì đã bị Duy Phong chặn lại bằng đôi môi lạnh lẽo của anh.
Nụ hôn của anh vô cùng quyết liệt và mang tính chất dạy bảo.
Vy Anh không thở kịp nên cuống quít đẩy anh ra để rồi tay cô bị anh nắm chặt.
Vy Anh đau đến phát khóc, cô nhắm nghiền mắt, chịu đựng cơn tê buốt đang truyền thẳng lên tận đỉnh đầu.
Phải rất lâu sau, tựa như cả thế kỉ đã trôi qua, Duy Phong mới chịu buông cô ra…
Thấy cô đang tái người hẳn đi, anh khẽ hỏi:
– Sao thế?
Vy Anh khổ sở thều thào:
– Đau… Em chết mất.
Duy Phong bây giờ mới phát hiện ra tay mình bị dính một chất nhờn nhờn, anh sững người.

Vy Anh xây xẩm đầu óc rút tay về, cô ngần ngại lên tiếng:
– Em về phòng ngủ nhé. Khuya rồi!
***
– Vy Anh, sao em không cẩn thận như thế!
Duy Phong nạt nhẹ Vy Anh, anh đang cầm tay cô lên, quấn từng đường băng trắng lên đấy.
– Mẹ…đã mắng em đấy.
– Tại sao?
– Do em hư. – Vy Anh đột nhiên bật cười.
Duy Phong khó hiểu nhìn cô, cẩn thận kiểm tra lại tay cô:
– Nếu em không nghịch ngợm nữa thì ngay ngày mai, tay sẽ khỏi.
– Anh nói thật chứ?
– Ừ.
Vy Anh ôm gối bông nhìn anh:
– Anh lúc nãy đi đua xe thế nào? Em không muốn anh đua xe.
Duy Phong nhướn mày:
– Đua xe?
Vy Anh chớp chớp mắt, kể tội:
– Vâng! Bố nói anh đi đua xe đấy!
Duy Phong lắc đầu, thản nhiên đáp:
– Không! Anh là khám phá đường phố thôi.
Vy Anh nhìn anh ngơ ngác rồi phá lên cười:
– Em biết mà. Duy Phong của em sẽ không tham gia mấy trò đó đâu.
Duy Phong đón nhận cái ôm từ Vy Anh, ừ hử một tiếng.
– Em ngủ đây với anh nhé.
Duy Phong không đáp lời, anh cùng cô nằm xuống nhưng anh cách cô một khoảng bởi sợ sẽ động vào tay đau của cô.
Thời gian không ngừng trôi đi.
Không gian tĩnh lặng chỉ phát ra hơi thở nhè nhẹ…
Vy Anh đột nhiên choàng tỉnh, cô lờ mờ nhìn lên đồng hồ: một giờ sáng!
Thật bực mình mà, ngày nào cũng dậy vào tầm này quen rồi nên dù không có báo thức, Vy Anh vẫn tỉnh vào đúng giờ này!
Cô thở dài,

, bỗng có ánh sáng xanh phát ra từ một vật ngay gần kề giường.
Vy Anh nhìn kĩ thì phát hiện ra đây là chiếc điện thoại đen của anh!
Đang có cuộc gọi đến, vì để chế độ im lặng nên không có chuông phát ra.
Duy Phong vẫn đang ngủ say nên Vy Anh đành cầm lấy điện thoại nghe máy.
Cô chưa biết nên chào hỏi thế nào thì đã có một giọng nam vang lên một cách khô khốc:
– Thủ lĩnh, ngày mai sẽ tử hình Phạm Trường Doãn!
Vy Anh chết lặng, đầu cô truyền đến một cơn đau buốt, cô hoảng loạn hét lên:
– Không được!
– Sao vậy? – Duy Phong nghiêng người lấy đi chiếc máy đen từ tay Vy Anh.
– Em… – Vy Anh ngơ ngác, cô không hiểu tại sao mình lại như thế. Chỉ có cảm giác Phạm Trường Doãn kia rất quen thuộc với cô. Vẻ mặt Vy Anh bỗnh trở nên trắng bệch, cô sợ hãi chui vào chăn ôm chầm lấy anh.
Duy Phong ôm lại cô để trấn an.
Nhịp thở Vy Anh dần đều đặn hơn, cô e dè lên tiếng:
– Anh…tại sao phải tử hình người ta?
– Gì cơ? – Duy Phong nhíu mày rồi à lên một tiếng. – Người đó đáng bị như thế!
– Người đó làm gì à – Vy Anh có chút lạnh người, cô đang run rẩy.
– Sợ anh? – Duy Phong siết chặt eo cô với đôi mắt tĩnh lặng. – Hoàng Vy Anh! Anh có làm bất kì điều gì cũng sẽ không chạm vào em.
Vy Anh căng thẳng, không nhìn anh:
– Em biết. Nhưng mà…nhất định phải tử hình à?
Duy Phong gật đầu, ánh mắt đầy kiên định.
– Anh Duy Phong, em sợ thật đấy. – Vy Anh hôn lên má anh – Anh đừng như thế! Có gì bỏ qua được không? Em không muốn anh tàn nhẫn đâu Duy Phong bất trị ạ!
Duy Phong cười nhẹ, tựa đầu lên mái tóc mềm của cô:
– Vy Anh, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên anh.
– Nhưng…anh như thế…em…sợ đấy.
– Xin lỗi em. – Duy Phong ngồi dậy mở cửa sổ rồi ném thẳng điện thoại đen ra ngoài, nhìn cô – Chuyện này kết thúc nhé!
– Có phải anh có rất nhiều b

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tình Yêu Đôi Khi Không Chỉ Đơn Giản Là Yêu, Mà Tình Yêu Còn Là Nhiều Hơn Thế

Trường học phù thủy

Đã bao lâu rồi bạn không yêu?

Truyện Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá Voz Full

Chồng mang đồ lót của nhân tình về bắt vợ giặt, vợ vào nhà tắm, 1 lúc sau khiến chồng chết sững vì thứ này