làm ơn để yên cho em học bài!
Duy Phong giật sách ra, không đủ kiên nhẫn để chiều cô thêm một lần nào nữa, anh trầm giọng hạ lệnh:
– Ăn!
– Em không muốn mà!
Duy Phong ngấc người ngang bướng kia lên, vẻ mặt tối hẳn đi nhưng lại nhẹ giọng có ý dỗ dành:
– Em đã rất gầy đi rồi. Ăn với anh một chút, được không?
Vy Anh lắc mạnh đầu, tay bấu víu mép bàn không muốn rời đi.
Không phải cô giận dỗi, bỏ ăn như trẻ con mà cô cảm thấy thật sự chán chường, ăn không nổi và tốt nhất là giấu nhẹm đi sự tồn tại của mình trong mắt người lớn.
Duy Phong đành thả cô xuống, anh đi thẳng về phía cửa không nói với cô thêm một lời.
Vy Anh cũng ủ rũ lên giường nằm đọc sách.
Cô cẩn thận đặt báo thức lúc một giờ sáng để tránh tình trạng ngủ quên đến tận hôm sau.
Phải học, phải nỗ lực hết mình!
Chưa đọc hết trang thì có tiếng gõ cửa vọng vào.
Cô căng thẳng, đợi chờ động tĩnh từ ai đó…
Tiếng gõ cửa đều đều phát ra nhưng Vy Anh lại không hề nghe thấy người nào lên tiếng.
– Ai…ai đấy ạ?
Vy Anh mất bình tĩnh hỏi, cô…sợ ma đấy nhé!
– Con dâu à, mẹ đây mà! Xuống ăn tối đi con!
Nghe giọng nói dịu dàng của bà Hoàng, Vy Anh thở phào nhẹ nhõm, cô nói to nhưng rất lễ phép:
– Cháu ăn rồi ạ! Mọi người ăn tối vui vẻ!
Tiếng thở dài đáp lại cô rồi…cửa phòng bị mở toang:
– Bác…anh, anh sao thế!
Vy Anh giật mình đánh rơi sách, một bàn tay lạnh lẽo nhặt lên ném thẳng về một phía.
Cuốn sách đáng thương đáp lên mặt bàn…
Duy Phong dí vào tay cô tô cháo nóng:
– Mẹ Diệp mới nấu. Em ăn đi!
Vy Anh nhè nhe lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm tô cháo.
– Em muốn thế nào?
Duy Phong nhìn sâu vào mắt cô, gằn cơn đau lên từng chữ, từng chữ…
Ăn ngủ thất thường đã hơn tuần qua rồi, người Vy Anh bây giờ mỏng manh đến nỗi có thể bị cuốn theo gió bất cứ lúc nào. Nếu cứ thế này nữa, liệu Vy Anh duy trì được bao lâu…
Vy Anh cúi mặt, lí nhí đáp:
– Em không muốn ăn thôi mà…
– Đây không phải việc em muốn thì được! Vy Anh, tôi chiều em như thế đủ rồi! Ngay bây giờ, em ăn đi!
Nhận ra được sự tức giận của anh, Vy Anh e dè đặt tô cháo gần đó rồi trốn vào chăn, mũi cô nghẹt lại:
– Em…không đói. Anh Duy Phong này, anh…quên em chưa? Làm ơn, quên em đi.
Không gian thoáng cái đã trở nên tĩnh lặng đến nỗi tiếng gió vờn rèm cửa cũng nghe được rất rõ ràng.
Hơi thể lạnh lẽo xâm chiếm lấy căn phòng tươi sáng, những ngón tay khẽ siết lại…
Choang!
Dưới sàn nhà, từng mảnh sứ vỡ nát bét vương quanh nhau, lẫn trong cháo trắng, dậy lên mùi thơm ngòn ngọt.
Vy Anh im thin thít, sợ đến nỗi ngay cả mồ hôi lạnh cũng không thể toát ra.
Chân tay cô bủn rủn, thùy não căng ra hết cỡ…
– Đừng đi quá giới hạn tôi cho phép!
Những âm sắc lạnh theo nhịp thở nhẹ bẫng của anh thoát ra thật nặng nề, Duy Phong hướng ánh mắt đang bị bóng đêm chế ngự lên chiếc chăn màu mè…, bàn tay anh thêm siết chặt:
– Hoàng Vy Anh! Nếu em còn hỏi tôi câu đó, thứ em phải nhận sẽ là sự trừng phạt lớn nhất từ tôi!
Duy Phong dẫm mạnh lên những mảnh vỡ bỏ đi, chân đá sầm vào cửa…
Vy Anh khóc, nước mắt cay xè thi nhau ứa ra, từng đợt một đem theo sức lực của cô trút bỏ.
Cả người cô mềm nhũn, thân xác tê dại tựa như đã mất đi hết mọi cảm giác.
Cô khó khăn ngồi dậy, ngây người nhìn dấu vết tanh banh của của tô sứ dưới sàn…
Mắt cô lại ướt, cô không biết nên làm gì mới phải…
Những hành động đều được điều khiển bởi suy nghĩ, trong đầu cô bây giờ chất đầy đống nhập nhằng và hơn cả là cô đang bị ám ảnh…
” Bà ta cũng giỏi thật, quyến rũ được cả kỹ sư Hoàng Anh Nhật! Mày nghĩ Hoàng Anh Nhật là bố đẻ của mày à? Năm xưa, người mẹ tốt đẹp của mày dụ dỗ bố tao! ”
Cô không tin lời chị ta, nhưng rõ ràng là trong chuyện này ẩn chứa điều gì đó!
Nếu không, tại sao mọi người đều giấu cô và phớt lờ tất cả như thế!
Hoàng Duy Thức biến mất…
Hoàng Anh Nhật xuất hiện bên cạnh cô…
Rồi cùng lúc, hai người ấy hoá thành một…vậy cô nên xem vai trò của người ấy bây giờ là thế nào đây?
– Chuyện gì vậy Vy Anh?
– Con gái, sao thế này!
– Ôi…
Hoàng Duy Khánh cùng Hoàng Duy Thức đưa mắt nhìn cảnh tượng đổ vỡ rồi lại nhìn nhau…
Bà Hoàng sững sờ một lát rồi chạy tới ôm Vy Anh đầy sốt sắng:
– Con không sao chứ? Không bị gì ở đâu chứ? Duy Phong đã làm gì con?
Vy Anh lắc đầu liên tục thay cho lời đáp án của hàng tá câu hỏi mang tính nghiêm trọng và dồn dập ấy.
Bà Hoàng xoa đầu Vy Anh với vẻ mặt bất đắc dĩ, giọng điệu khác hẳn hàng ngày:
– Duy Phong đúng là bất trị! Làm con sợ rồi phải không?
Đây là lần đầu tiên bà mắng con trai của mình mặc dù bà hiểu rất rõ tính khí ngang tàn của Duy Phong!
Bà liếc sơ qua nền nhà còn vương vã.i, hẳn là Duy Phong đã rất tức giận đây…
Từ khi Vy Anh biết chuyện thì luôn nhốt mình trong phòng, hạn chế tiếp xúc với mọi người…trừ Duy Phong.
Nhưng mỗi lần anh từ phòng Vy Anh bước ra thì đều có thứ đổ vỡ…nếu không dùng chân đá thì anh lại thẳng tay quăng, ném…
Riêng điện thoại, chưa biết anh đã phá bao nhiêu cái, đến nỗi Duy Phong có luôn chiếc tủ đôi, bên trái chứa hàng đống di động màu đen kiểu dáng y hệt nhau, bên phải là màu trắng…
Phá hoại!
Vy Anh nghe bà thở dài thì cúi gằm mặt rồi ngồi xuống thu dọn đống vỡ nát.
– Đứng dậy!
Vy Anh giật mình bởi tiếng gắt lên của bà Diệp, cô trượt tay làm một mẩu sứ sắc nhọn vô tình đâm thẳng vào lòng bàn tay.
Cô nắm chặt tay lại, sợ sệt nhìn bà Diệp…
Dáng vẻ hung dữ của mẹ, cô đã được từng thấy qua.
Năm cô lên chín tuổi, được bố mẹ đưa đến cô nhi chơi. Vy Anh rất thích, ngày ngày quấn lấy lũ nhóc ở đó. Rồi không chịu về thành phố, bố Nhật lúc ấy chiều cô, gián đoạn công việc để ở lại. Mẹ tuy không hài lòng nhưng thấy cô vui cũng không nói gì.
Về tới thành phố, Vy Anh suốt ngày nằng nặc đòi có em để chơi.
Bố Nhật chỉ mỉm cười lắc đầu:
– Vy Anh à, không được rồi! Có em thì bố mẹ phải chăm em lớn để em chơi với con. Vậy bố mẹ bận rồi thì con sẽ chơi với ai?
– Con chơi với Trúc Vũ! Bố, con muốn có em!
Bố cô lúc đó đuối lí rồi lảng tờ trước yêu cầu của cô.
Suốt vài ngày liền, Vy Anh khóc lóc xin em cho bằng được, bỏ ăn bỏ uống.
Cô bướng bỉnh như thế khiến bố Nhật hoảng hốt, tìm đủ cách dỗ dành cô nhưng không thay đổi được gì.
Còn mẹ, mẹ đã mắng cô tơi bời…nhất là thái độ của mẹ rất dữ tợn…
– A, mẹ…mẹ à!
Vy Anh cuống quít kêu lên khi tay cô bị bà Diệp giằng mạnh.
– Em làm gì con thế Diệp!
Hoàng Duy Thức giữ Vy Anh lại, không để cô bị lôi đi.
– Anh đừng bênh nó! – Bà Diệp tức giận đến nỗi mắt đã hiện vằn đỏ, bà lôi Vy Anh ra, đi về phía cửa.
Vy Anh không chống đối, cô vô thức quên hẳn đi tay còn đang tướt máu, cô sợ hãi mấp máy môi:
– Mẹ…mẹ à…mẹ muốn con đi đâu vậy?
Bà Diệp bóp chặt tay cô, hét lên:
– Đi khỏi nơi này!
Thấy Vy Anh khựng người lại…bà Diệp càng lớn tiếng quát hơn:
– Không phải con rất muốn đi à? Mẹ cùng con đi, vừa lòng chứ!
– Mẹ…con…
– Con sao? Ngang bướng và ích kỉ! – Bà Diệp thả Vy Anh ra, giọng nghẹn đi – Tại sao con không nghĩ đến mọi người thế hả? Con cho rằng chúng ta đang lừa con à? Con không phải là trẻ con nữa, vậy thì phải biết nghĩ đi chứ! Vì sợ con buồn nên bố mẹ mới giấu, nhưng ch
Duy Phong giật sách ra, không đủ kiên nhẫn để chiều cô thêm một lần nào nữa, anh trầm giọng hạ lệnh:
– Ăn!
– Em không muốn mà!
Duy Phong ngấc người ngang bướng kia lên, vẻ mặt tối hẳn đi nhưng lại nhẹ giọng có ý dỗ dành:
– Em đã rất gầy đi rồi. Ăn với anh một chút, được không?
Vy Anh lắc mạnh đầu, tay bấu víu mép bàn không muốn rời đi.
Không phải cô giận dỗi, bỏ ăn như trẻ con mà cô cảm thấy thật sự chán chường, ăn không nổi và tốt nhất là giấu nhẹm đi sự tồn tại của mình trong mắt người lớn.
Duy Phong đành thả cô xuống, anh đi thẳng về phía cửa không nói với cô thêm một lời.
Vy Anh cũng ủ rũ lên giường nằm đọc sách.
Cô cẩn thận đặt báo thức lúc một giờ sáng để tránh tình trạng ngủ quên đến tận hôm sau.
Phải học, phải nỗ lực hết mình!
Chưa đọc hết trang thì có tiếng gõ cửa vọng vào.
Cô căng thẳng, đợi chờ động tĩnh từ ai đó…
Tiếng gõ cửa đều đều phát ra nhưng Vy Anh lại không hề nghe thấy người nào lên tiếng.
– Ai…ai đấy ạ?
Vy Anh mất bình tĩnh hỏi, cô…sợ ma đấy nhé!
– Con dâu à, mẹ đây mà! Xuống ăn tối đi con!
Nghe giọng nói dịu dàng của bà Hoàng, Vy Anh thở phào nhẹ nhõm, cô nói to nhưng rất lễ phép:
– Cháu ăn rồi ạ! Mọi người ăn tối vui vẻ!
Tiếng thở dài đáp lại cô rồi…cửa phòng bị mở toang:
– Bác…anh, anh sao thế!
Vy Anh giật mình đánh rơi sách, một bàn tay lạnh lẽo nhặt lên ném thẳng về một phía.
Cuốn sách đáng thương đáp lên mặt bàn…
Duy Phong dí vào tay cô tô cháo nóng:
– Mẹ Diệp mới nấu. Em ăn đi!
Vy Anh nhè nhe lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm tô cháo.
– Em muốn thế nào?
Duy Phong nhìn sâu vào mắt cô, gằn cơn đau lên từng chữ, từng chữ…
Ăn ngủ thất thường đã hơn tuần qua rồi, người Vy Anh bây giờ mỏng manh đến nỗi có thể bị cuốn theo gió bất cứ lúc nào. Nếu cứ thế này nữa, liệu Vy Anh duy trì được bao lâu…
Vy Anh cúi mặt, lí nhí đáp:
– Em không muốn ăn thôi mà…
– Đây không phải việc em muốn thì được! Vy Anh, tôi chiều em như thế đủ rồi! Ngay bây giờ, em ăn đi!
Nhận ra được sự tức giận của anh, Vy Anh e dè đặt tô cháo gần đó rồi trốn vào chăn, mũi cô nghẹt lại:
– Em…không đói. Anh Duy Phong này, anh…quên em chưa? Làm ơn, quên em đi.
Không gian thoáng cái đã trở nên tĩnh lặng đến nỗi tiếng gió vờn rèm cửa cũng nghe được rất rõ ràng.
Hơi thể lạnh lẽo xâm chiếm lấy căn phòng tươi sáng, những ngón tay khẽ siết lại…
Choang!
Dưới sàn nhà, từng mảnh sứ vỡ nát bét vương quanh nhau, lẫn trong cháo trắng, dậy lên mùi thơm ngòn ngọt.
Vy Anh im thin thít, sợ đến nỗi ngay cả mồ hôi lạnh cũng không thể toát ra.
Chân tay cô bủn rủn, thùy não căng ra hết cỡ…
– Đừng đi quá giới hạn tôi cho phép!
Những âm sắc lạnh theo nhịp thở nhẹ bẫng của anh thoát ra thật nặng nề, Duy Phong hướng ánh mắt đang bị bóng đêm chế ngự lên chiếc chăn màu mè…, bàn tay anh thêm siết chặt:
– Hoàng Vy Anh! Nếu em còn hỏi tôi câu đó, thứ em phải nhận sẽ là sự trừng phạt lớn nhất từ tôi!
Duy Phong dẫm mạnh lên những mảnh vỡ bỏ đi, chân đá sầm vào cửa…
Vy Anh khóc, nước mắt cay xè thi nhau ứa ra, từng đợt một đem theo sức lực của cô trút bỏ.
Cả người cô mềm nhũn, thân xác tê dại tựa như đã mất đi hết mọi cảm giác.
Cô khó khăn ngồi dậy, ngây người nhìn dấu vết tanh banh của của tô sứ dưới sàn…
Mắt cô lại ướt, cô không biết nên làm gì mới phải…
Những hành động đều được điều khiển bởi suy nghĩ, trong đầu cô bây giờ chất đầy đống nhập nhằng và hơn cả là cô đang bị ám ảnh…
” Bà ta cũng giỏi thật, quyến rũ được cả kỹ sư Hoàng Anh Nhật! Mày nghĩ Hoàng Anh Nhật là bố đẻ của mày à? Năm xưa, người mẹ tốt đẹp của mày dụ dỗ bố tao! ”
Cô không tin lời chị ta, nhưng rõ ràng là trong chuyện này ẩn chứa điều gì đó!
Nếu không, tại sao mọi người đều giấu cô và phớt lờ tất cả như thế!
Hoàng Duy Thức biến mất…
Hoàng Anh Nhật xuất hiện bên cạnh cô…
Rồi cùng lúc, hai người ấy hoá thành một…vậy cô nên xem vai trò của người ấy bây giờ là thế nào đây?
– Chuyện gì vậy Vy Anh?
– Con gái, sao thế này!
– Ôi…
Hoàng Duy Khánh cùng Hoàng Duy Thức đưa mắt nhìn cảnh tượng đổ vỡ rồi lại nhìn nhau…
Bà Hoàng sững sờ một lát rồi chạy tới ôm Vy Anh đầy sốt sắng:
– Con không sao chứ? Không bị gì ở đâu chứ? Duy Phong đã làm gì con?
Vy Anh lắc đầu liên tục thay cho lời đáp án của hàng tá câu hỏi mang tính nghiêm trọng và dồn dập ấy.
Bà Hoàng xoa đầu Vy Anh với vẻ mặt bất đắc dĩ, giọng điệu khác hẳn hàng ngày:
– Duy Phong đúng là bất trị! Làm con sợ rồi phải không?
Đây là lần đầu tiên bà mắng con trai của mình mặc dù bà hiểu rất rõ tính khí ngang tàn của Duy Phong!
Bà liếc sơ qua nền nhà còn vương vã.i, hẳn là Duy Phong đã rất tức giận đây…
Từ khi Vy Anh biết chuyện thì luôn nhốt mình trong phòng, hạn chế tiếp xúc với mọi người…trừ Duy Phong.
Nhưng mỗi lần anh từ phòng Vy Anh bước ra thì đều có thứ đổ vỡ…nếu không dùng chân đá thì anh lại thẳng tay quăng, ném…
Riêng điện thoại, chưa biết anh đã phá bao nhiêu cái, đến nỗi Duy Phong có luôn chiếc tủ đôi, bên trái chứa hàng đống di động màu đen kiểu dáng y hệt nhau, bên phải là màu trắng…
Phá hoại!
Vy Anh nghe bà thở dài thì cúi gằm mặt rồi ngồi xuống thu dọn đống vỡ nát.
– Đứng dậy!
Vy Anh giật mình bởi tiếng gắt lên của bà Diệp, cô trượt tay làm một mẩu sứ sắc nhọn vô tình đâm thẳng vào lòng bàn tay.
Cô nắm chặt tay lại, sợ sệt nhìn bà Diệp…
Dáng vẻ hung dữ của mẹ, cô đã được từng thấy qua.
Năm cô lên chín tuổi, được bố mẹ đưa đến cô nhi chơi. Vy Anh rất thích, ngày ngày quấn lấy lũ nhóc ở đó. Rồi không chịu về thành phố, bố Nhật lúc ấy chiều cô, gián đoạn công việc để ở lại. Mẹ tuy không hài lòng nhưng thấy cô vui cũng không nói gì.
Về tới thành phố, Vy Anh suốt ngày nằng nặc đòi có em để chơi.
Bố Nhật chỉ mỉm cười lắc đầu:
– Vy Anh à, không được rồi! Có em thì bố mẹ phải chăm em lớn để em chơi với con. Vậy bố mẹ bận rồi thì con sẽ chơi với ai?
– Con chơi với Trúc Vũ! Bố, con muốn có em!
Bố cô lúc đó đuối lí rồi lảng tờ trước yêu cầu của cô.
Suốt vài ngày liền, Vy Anh khóc lóc xin em cho bằng được, bỏ ăn bỏ uống.
Cô bướng bỉnh như thế khiến bố Nhật hoảng hốt, tìm đủ cách dỗ dành cô nhưng không thay đổi được gì.
Còn mẹ, mẹ đã mắng cô tơi bời…nhất là thái độ của mẹ rất dữ tợn…
– A, mẹ…mẹ à!
Vy Anh cuống quít kêu lên khi tay cô bị bà Diệp giằng mạnh.
– Em làm gì con thế Diệp!
Hoàng Duy Thức giữ Vy Anh lại, không để cô bị lôi đi.
– Anh đừng bênh nó! – Bà Diệp tức giận đến nỗi mắt đã hiện vằn đỏ, bà lôi Vy Anh ra, đi về phía cửa.
Vy Anh không chống đối, cô vô thức quên hẳn đi tay còn đang tướt máu, cô sợ hãi mấp máy môi:
– Mẹ…mẹ à…mẹ muốn con đi đâu vậy?
Bà Diệp bóp chặt tay cô, hét lên:
– Đi khỏi nơi này!
Thấy Vy Anh khựng người lại…bà Diệp càng lớn tiếng quát hơn:
– Không phải con rất muốn đi à? Mẹ cùng con đi, vừa lòng chứ!
– Mẹ…con…
– Con sao? Ngang bướng và ích kỉ! – Bà Diệp thả Vy Anh ra, giọng nghẹn đi – Tại sao con không nghĩ đến mọi người thế hả? Con cho rằng chúng ta đang lừa con à? Con không phải là trẻ con nữa, vậy thì phải biết nghĩ đi chứ! Vì sợ con buồn nên bố mẹ mới giấu, nhưng ch