ào ngực anh, nghĩ ngợi gì đó một lúc rồi nhìn anh đầy căng thẳng.
– Anh này, lúc em say, em đã không làm gì anh chứ?
Duy Phong gác chân lên nhau lười biếng đáp:
– Cắn, hôn và sàm sỡ.
Vy Anh đang ngồi bất động thì bị anh lôi xuống nhét vào chăn.
– Ngủ! Mệt rồi!
Vy Anh mặc dù là không muốn nằm thêm nữa nhưng lại sợ anh nên ngoan ngoãn ôm anh, không cựa mình hay xoay người.
Duy Phong tắt đèn, phút chốc căn phòng đã rơi vào bóng đêm.
Mắt Vy Anh chưa thích nghi hẳn, chỉ thấy lờ mờ những đường nét cao ngạo trên gương mặt lạnh lẽo của anh.
Cảm nhận được hơi thở nam tính từ anh đang dần dần nhẹ bẫng, Vy Anh liền vươn tay… cởi loạt cúc áo đầu của anh ra, sau đó khẽ áp lòng bàn tay lên vết thương lớn kia…
Duy Phong nhíu mày, rồi hướng ánh nhìn cảnh cáo về phía Vy Anh.
Vy Anh thấy anh như thế thì nhổm người dậy đè má anh ra hôn.
– Anh ngủ tiếp đi. Em không làm gì đâu. Em chỉ xem anh đỡ chưa thôi.
Duy Phong gỡ tay Vy Anh, giọng khàn khàn nhắc nhở:
– Đừng chạm vào anh!
Vy Anh tức giận trở mình, quay lưng về phía anh vẻ hờn dỗi.
– Anh sợ em gì chứ! Muốn xem anh thế nào thôi mà!
Duy Phong ôm Vy Anh từ phía sau, đầu tựa lên mái tóc mềm mượt.
– Vy Anh muốn làm gì anh cũng được nhưng đừng khiến anh không kiểm soát được mình!
– Em không hiểu anh nói gì cả! – Vy Anh ngơ ngác, cảm nhận được mùi thơm dịu nhẹ đang lan tỏa mạnh liệt.
Vy Anh đột nhiên cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên một cách kì lạ, Duy Phong mang theo hơi thở mờ ám tiến sát gần cô…tay anh nắm lấy tay cô đặt lên lưng mình, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô…
Vy Anh không có chút phản ứng, tay để trên lưng anh cứng đờ, toàn thân trở nên cứng ngắc.
– Ngủ ngon!
Duy Phong đột ngột phá lên cười rồi ném mình sang một bên.
Vy Anh nhận ra là anh đang cố tình dọa dẫm mình thì vô cùng bất mãn. Lôi tuột chăn sang, cuộn mình lại, để mặc người kia đanh dùng ánh mắt ma mãnh nhìn cô.
Lúc cô nhắm chặt mắt lại thì bên tai phát ra chất giọng trầm ấm của anh.
– Anh lạnh!
Vy Anh vẫn tỉnh bơ giữ chăn.
“Kệ anh ta, lạnh thì tự chỉnh điều hòa! ”
Duy Phong trước thái độ dửng dưng của người nào đó thì cười một tiếng rồi cũng khép mi lại…
Không gian chìm trong khoảng lặng.
Thi thoảng có tiếng ho dữ dội vang lên.
Ánh trăng len lỏi qua rèm cửa trắng đơn nhã, chiếu lên dáng người cao lớn của Duy Phong, cứ một lúc, anh lại đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, định chui vào chăn nhưng sợ Vy Anh thức dậy, lại không muốn tắt điều hoà vì sợ Vy Anh nóng nên cứ nằm yên, chợp mắt được một chút thì lại bừng tỉnh khi Vy Anh cựa mình…
Thấy Vy Anh vẫn ngủ say, anh mới yên tâm nhắm mắt.
Vy Anh sau một giấc ngủ chập chờn thì lơ ngơ ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh rồi không kìm được mà thốt lên…
Chết! Lúc nãy định ôm chăn một lát rồi chia lại cho anh, nhưng ngủ quên mất…
Vậy là… Vy Anh than thầm rồi nhanh tay phủ chăn lên người anh, sau đó ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của anh như… đền bù.
Hm… áo anh chưa gài lại, Vy Anh hơi giật mình rồi muốn đưa tay gài cúc áo kia nhưng ngay khi bàn tay trái của cô vừa đưa ra thì một thứ ánh sáng vụt loé lên…
Vy Anh sửng sốt nhìn chằm chằm vào nơi phát sáng đó…là ngón tay áp út của cô, hay chính xác hơn là chiếc nhẫn trên đấy.
Cô thất kinh, từ bao giờ thế này…
Vì quá hoảng hốt nên cô không để ý tới hình dáng của chiếc nhẫn mà hét ầm lên.
Duy Phong giật mình mở mắt…mặc dù là anh không hề ngủ…
– Em sao thế?
Anh khó hiểu nhìn Vy Anh đờ đẫn quan sát bàn tay giơ lên trong không trung, cô kích động, giọng nói rất nhỏ:
– Anh…đeo cho em cái này à?
Duy Phong ừ hử một tiếng, không hiểu sao chỉ là 1 chiếc nhẫn mà lại khiến Vy Anh có phản ứng như thế…
– Anh…có ý gì? – Vy Anh chậm chạp mở miệng, ánh sáng từ nhẫn thu hút ánh nhìn của cô.
– Cầu hôn.
Duy Phong đá đá chiếc chăn đi nơi khác, lời nói ra thản nhiên như không.
Vy Anh sững sờ…cô dù có gần anh thế nào cũng không thể nào nào không hoảng hốt trước chuyện này…
Cô nhìn anh, run giọng:
– Anh cầu hôn em? Em chưa chấp nhận mà! Sao anh có thể đeo nhẫn cho em vậy?
Duy Phong à lên một tiếng rồi ngồi dậy, tháo nhẫn ra rồi chìa về phía Vy Anh, ánh mắt tĩnh lặng, chất giọng trầm ấm pha lẫn cơn buồn ngủ:
– Marry me?
“…”
Vy Anh không biết nên vui hay buồn đây… Ai đời lại có người cầu hôn kiểu này…
Cô sắp khóc đến nơi, khổ sở nói:
– Anh, hoa đâu? Bữa tối lãng mạn đâu? Tại sao anh không quì xuống đưa nhẫn cho em? Tại sao thế? Nếu không được như thế thì anh cũng có thể hỏi em với thái độ khác không?
Duy Phong lại ừ hử thêm một tiếng nữa, nhướn mày nhìn Vy Anh:
– Yes or no?
– …
Vy Anh nín bặt, không thể nói thêm được điều gì…
Duy Phong kéo tay cô, đeo thẳng chiếc nhẫn vào ngón áp út bằng động tác rất dứt khoát, trước khi ném mình xuống giường, khóe miệng anh nâng lên nét cười ranh mãnh nhìn ai đó vẫn còn đang đờ đẫn:
– Vợ, ngủ ngon!
– …
Trong màn đêm yên tĩnh có một chuỗi tiếng hét chất đầy phẫn nộ, vang lên:
– Em không thèm lấy anh! Hoàng Duy Phong, em có chết cũng không lấy anh! Anh không biết thế nào là lãng mạn à! Cầu hôn mà thế à? Em không đồng ý! Em không đồng ý! Mau tháo nhẫn ra cho em!Này, Best CEO, tại sao anh không trả lời em hả!tại sao anh tháo nhẫn được còn em thì không hả? Anh có nghe em nói không? Không trả lời em chứ gì! Được rồi, anh ngủ đi, cứ ngủ đi! Em thề, anh ngày nào cũng sẽ gặp ác mộng! Rồi anh sẽ phải trả giá vì điều này! Em mách bố Nhật, bố sẽ không gả em cho anh! Đồ đểu!
– Hội nghị thế nào hả anh? – Bà Diệp cẩn thận treo chiếc áo vét lên tủ, nhẹ nhàng hỏi.
– Nói sao nhỉ! Thành công tốt đẹp có điều là không đáp ứng được tiêu chí đưa ra cho lắm. Bởi khách quan thay vì tập trung vào hội nghị thì lại lấy anh là Hoàng Duy Thức ra làm tâm điểm. – Hoàng Duy Thức cười thở dài – Lâu rồi không xuất hiện trước đám đông thế này, thật khó chịu! Duy Phong tài thật, đang chủ trì hội nghị bỏ đi luôn! Cũng may anh xoay sở được!
Bà Diệp mỉm cười, tiện tay sắp xếp lại đống giấp vẽ nháp trên bàn.
– À, hôm nay chưa gặp Vy Anh. Khuya thế này chắc còn bé ngủ rồi nhỉ!
Hoàng Duy Thức có vẻ tiếc nuối nhìn kim đồng hồ đã nhích gần số 12.
Bà Diệp khẽ thở dài có đôi chút buồn cười:
– Hôm nay, con bé theo theo thư kí của Duy Phong đi xem mắt ai đấy. Chả biết thế nào mà lúc về thì say khướt, ngủ li bì, mãi tới khi em đi làm về mới dậy.
Hoàng Duy Thức ngạc nhiên, cau mày:
– Con bé uống rượu cơ à?
– Ừ. Uống nhầm đấy! Duy Phong có vẻ bực lắm, ăn tối xong lôi con bé đi liền.
Hoàng Duy Thức cười lớn, vẻ mặt dần dần trầm lắng đầy mâu thuẫn:
– Lúc Duy Phong và Vy Anh cưới, anh nên xuất hiện với vai trò là chú Duy Thức hay bố Anh Nhật đây?
Bà Diệp im lặng thật lâu rồi tắt đèn, giục ông:
– Thôi, anh mệt rồi, nên nghỉ ngơi đi. Anh là Hoàng Duy Thức! Điều này không thay đổi được! Con bé có Duy Phong rồi, anh đừng lo lắng.
– Ừ. Vậy em cũng đừng lo nhé!
– …
– …
Căn phòng thoáng chốc đã trở nên yên tĩnh, chỉ vọng lại tiếng nói chuyện nho nhỏ…
Ngoài hành lang vắng lặng, in trên bức tường lạnh ngắt là một bóng người đứng yên trước cửa phòng.
Bàn ta
– Anh này, lúc em say, em đã không làm gì anh chứ?
Duy Phong gác chân lên nhau lười biếng đáp:
– Cắn, hôn và sàm sỡ.
Vy Anh đang ngồi bất động thì bị anh lôi xuống nhét vào chăn.
– Ngủ! Mệt rồi!
Vy Anh mặc dù là không muốn nằm thêm nữa nhưng lại sợ anh nên ngoan ngoãn ôm anh, không cựa mình hay xoay người.
Duy Phong tắt đèn, phút chốc căn phòng đã rơi vào bóng đêm.
Mắt Vy Anh chưa thích nghi hẳn, chỉ thấy lờ mờ những đường nét cao ngạo trên gương mặt lạnh lẽo của anh.
Cảm nhận được hơi thở nam tính từ anh đang dần dần nhẹ bẫng, Vy Anh liền vươn tay… cởi loạt cúc áo đầu của anh ra, sau đó khẽ áp lòng bàn tay lên vết thương lớn kia…
Duy Phong nhíu mày, rồi hướng ánh nhìn cảnh cáo về phía Vy Anh.
Vy Anh thấy anh như thế thì nhổm người dậy đè má anh ra hôn.
– Anh ngủ tiếp đi. Em không làm gì đâu. Em chỉ xem anh đỡ chưa thôi.
Duy Phong gỡ tay Vy Anh, giọng khàn khàn nhắc nhở:
– Đừng chạm vào anh!
Vy Anh tức giận trở mình, quay lưng về phía anh vẻ hờn dỗi.
– Anh sợ em gì chứ! Muốn xem anh thế nào thôi mà!
Duy Phong ôm Vy Anh từ phía sau, đầu tựa lên mái tóc mềm mượt.
– Vy Anh muốn làm gì anh cũng được nhưng đừng khiến anh không kiểm soát được mình!
– Em không hiểu anh nói gì cả! – Vy Anh ngơ ngác, cảm nhận được mùi thơm dịu nhẹ đang lan tỏa mạnh liệt.
Vy Anh đột nhiên cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên một cách kì lạ, Duy Phong mang theo hơi thở mờ ám tiến sát gần cô…tay anh nắm lấy tay cô đặt lên lưng mình, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô…
Vy Anh không có chút phản ứng, tay để trên lưng anh cứng đờ, toàn thân trở nên cứng ngắc.
– Ngủ ngon!
Duy Phong đột ngột phá lên cười rồi ném mình sang một bên.
Vy Anh nhận ra là anh đang cố tình dọa dẫm mình thì vô cùng bất mãn. Lôi tuột chăn sang, cuộn mình lại, để mặc người kia đanh dùng ánh mắt ma mãnh nhìn cô.
Lúc cô nhắm chặt mắt lại thì bên tai phát ra chất giọng trầm ấm của anh.
– Anh lạnh!
Vy Anh vẫn tỉnh bơ giữ chăn.
“Kệ anh ta, lạnh thì tự chỉnh điều hòa! ”
Duy Phong trước thái độ dửng dưng của người nào đó thì cười một tiếng rồi cũng khép mi lại…
Không gian chìm trong khoảng lặng.
Thi thoảng có tiếng ho dữ dội vang lên.
Ánh trăng len lỏi qua rèm cửa trắng đơn nhã, chiếu lên dáng người cao lớn của Duy Phong, cứ một lúc, anh lại đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, định chui vào chăn nhưng sợ Vy Anh thức dậy, lại không muốn tắt điều hoà vì sợ Vy Anh nóng nên cứ nằm yên, chợp mắt được một chút thì lại bừng tỉnh khi Vy Anh cựa mình…
Thấy Vy Anh vẫn ngủ say, anh mới yên tâm nhắm mắt.
Vy Anh sau một giấc ngủ chập chờn thì lơ ngơ ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh rồi không kìm được mà thốt lên…
Chết! Lúc nãy định ôm chăn một lát rồi chia lại cho anh, nhưng ngủ quên mất…
Vậy là… Vy Anh than thầm rồi nhanh tay phủ chăn lên người anh, sau đó ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của anh như… đền bù.
Hm… áo anh chưa gài lại, Vy Anh hơi giật mình rồi muốn đưa tay gài cúc áo kia nhưng ngay khi bàn tay trái của cô vừa đưa ra thì một thứ ánh sáng vụt loé lên…
Vy Anh sửng sốt nhìn chằm chằm vào nơi phát sáng đó…là ngón tay áp út của cô, hay chính xác hơn là chiếc nhẫn trên đấy.
Cô thất kinh, từ bao giờ thế này…
Vì quá hoảng hốt nên cô không để ý tới hình dáng của chiếc nhẫn mà hét ầm lên.
Duy Phong giật mình mở mắt…mặc dù là anh không hề ngủ…
– Em sao thế?
Anh khó hiểu nhìn Vy Anh đờ đẫn quan sát bàn tay giơ lên trong không trung, cô kích động, giọng nói rất nhỏ:
– Anh…đeo cho em cái này à?
Duy Phong ừ hử một tiếng, không hiểu sao chỉ là 1 chiếc nhẫn mà lại khiến Vy Anh có phản ứng như thế…
– Anh…có ý gì? – Vy Anh chậm chạp mở miệng, ánh sáng từ nhẫn thu hút ánh nhìn của cô.
– Cầu hôn.
Duy Phong đá đá chiếc chăn đi nơi khác, lời nói ra thản nhiên như không.
Vy Anh sững sờ…cô dù có gần anh thế nào cũng không thể nào nào không hoảng hốt trước chuyện này…
Cô nhìn anh, run giọng:
– Anh cầu hôn em? Em chưa chấp nhận mà! Sao anh có thể đeo nhẫn cho em vậy?
Duy Phong à lên một tiếng rồi ngồi dậy, tháo nhẫn ra rồi chìa về phía Vy Anh, ánh mắt tĩnh lặng, chất giọng trầm ấm pha lẫn cơn buồn ngủ:
– Marry me?
“…”
Vy Anh không biết nên vui hay buồn đây… Ai đời lại có người cầu hôn kiểu này…
Cô sắp khóc đến nơi, khổ sở nói:
– Anh, hoa đâu? Bữa tối lãng mạn đâu? Tại sao anh không quì xuống đưa nhẫn cho em? Tại sao thế? Nếu không được như thế thì anh cũng có thể hỏi em với thái độ khác không?
Duy Phong lại ừ hử thêm một tiếng nữa, nhướn mày nhìn Vy Anh:
– Yes or no?
– …
Vy Anh nín bặt, không thể nói thêm được điều gì…
Duy Phong kéo tay cô, đeo thẳng chiếc nhẫn vào ngón áp út bằng động tác rất dứt khoát, trước khi ném mình xuống giường, khóe miệng anh nâng lên nét cười ranh mãnh nhìn ai đó vẫn còn đang đờ đẫn:
– Vợ, ngủ ngon!
– …
Trong màn đêm yên tĩnh có một chuỗi tiếng hét chất đầy phẫn nộ, vang lên:
– Em không thèm lấy anh! Hoàng Duy Phong, em có chết cũng không lấy anh! Anh không biết thế nào là lãng mạn à! Cầu hôn mà thế à? Em không đồng ý! Em không đồng ý! Mau tháo nhẫn ra cho em!Này, Best CEO, tại sao anh không trả lời em hả!tại sao anh tháo nhẫn được còn em thì không hả? Anh có nghe em nói không? Không trả lời em chứ gì! Được rồi, anh ngủ đi, cứ ngủ đi! Em thề, anh ngày nào cũng sẽ gặp ác mộng! Rồi anh sẽ phải trả giá vì điều này! Em mách bố Nhật, bố sẽ không gả em cho anh! Đồ đểu!
– Hội nghị thế nào hả anh? – Bà Diệp cẩn thận treo chiếc áo vét lên tủ, nhẹ nhàng hỏi.
– Nói sao nhỉ! Thành công tốt đẹp có điều là không đáp ứng được tiêu chí đưa ra cho lắm. Bởi khách quan thay vì tập trung vào hội nghị thì lại lấy anh là Hoàng Duy Thức ra làm tâm điểm. – Hoàng Duy Thức cười thở dài – Lâu rồi không xuất hiện trước đám đông thế này, thật khó chịu! Duy Phong tài thật, đang chủ trì hội nghị bỏ đi luôn! Cũng may anh xoay sở được!
Bà Diệp mỉm cười, tiện tay sắp xếp lại đống giấp vẽ nháp trên bàn.
– À, hôm nay chưa gặp Vy Anh. Khuya thế này chắc còn bé ngủ rồi nhỉ!
Hoàng Duy Thức có vẻ tiếc nuối nhìn kim đồng hồ đã nhích gần số 12.
Bà Diệp khẽ thở dài có đôi chút buồn cười:
– Hôm nay, con bé theo theo thư kí của Duy Phong đi xem mắt ai đấy. Chả biết thế nào mà lúc về thì say khướt, ngủ li bì, mãi tới khi em đi làm về mới dậy.
Hoàng Duy Thức ngạc nhiên, cau mày:
– Con bé uống rượu cơ à?
– Ừ. Uống nhầm đấy! Duy Phong có vẻ bực lắm, ăn tối xong lôi con bé đi liền.
Hoàng Duy Thức cười lớn, vẻ mặt dần dần trầm lắng đầy mâu thuẫn:
– Lúc Duy Phong và Vy Anh cưới, anh nên xuất hiện với vai trò là chú Duy Thức hay bố Anh Nhật đây?
Bà Diệp im lặng thật lâu rồi tắt đèn, giục ông:
– Thôi, anh mệt rồi, nên nghỉ ngơi đi. Anh là Hoàng Duy Thức! Điều này không thay đổi được! Con bé có Duy Phong rồi, anh đừng lo lắng.
– Ừ. Vậy em cũng đừng lo nhé!
– …
– …
Căn phòng thoáng chốc đã trở nên yên tĩnh, chỉ vọng lại tiếng nói chuyện nho nhỏ…
Ngoài hành lang vắng lặng, in trên bức tường lạnh ngắt là một bóng người đứng yên trước cửa phòng.
Bàn ta