-Tại sao chứ?Tôi không muốn.
-Không muốn cũng phải làm, không có quyền phản đối. Với lại cô là ôsin của tôi thì càng phải ở bên để phục vụ cho tôi.
-Anh. . . anh. . . anh thật ép người quá đáng mà. Anh bắt tôi phải sống xa gia đình, bây giờ còn cấm luôn sự tự do của tôi. Rốt cuộc là tại sao chứ hả?Tôi làm gì anh rồi?Anh muốn bịt miệng tôi thì giết tôi luôn đi. Ngay từ đầu có lẽ không nên chạy đến cái chỗ quái quỷ ấy để rồi phải gặp anh, thì tôi đã có một cuộc sống yên ổn bên gia đình tôi rồi. Anh xem sáng đến giờ những rắc rối tôi gặp đều do anh gây ra, anh còn nói như vậy được hả? -Nó đứng lên định bỏ đi thì hắn nắm tay nó kéo lại, hôn lên môi nó. Nó sửng sốt, mắt mở to hết cỡ nhìn hắn, cố gắng đẩy ra nhưng hoàn toàn vô dụng. Hắn hôn nó say đắm, đến nỗi nó nghẹt thở mới thả ra. Nó nhìn hắn, cái tên to gan dám cướp đi “first kiss” của nó. Hắn. . . rốt cuộc làm trò gì vậy.
-Em hỏi tại sao tôi làm vậy với em đúng không?-Ôi mẹ ơi, bỗng dưng đổi cách xưng hô. -Đó là bởi vì. . . em đã cướp đi trái tim của tôi rồi.
Đúng là ghét của nào trời cho của đó, không biết bật làm sao mà lại bật đúng kênh phim ma cộng với cái TV nhà hắn xem 3D nên phim ma càng trở nên chân thật (Tức là đáng sợ hơn). Thà thấy sợ thì mở cái khác mà coi, nó sợ đến nỗi chân tay cứng ngắc, không cử động được, vậy là cứ ngồi xem luôn cái phim ấy. Nó ngồi xem mà người cứ run lên bần bật, đúng lúc có con ma trong phim nhảy ra vồ lấy người thì nó nghe bên ngoài có tiếng rên rỉ. Cơn sợ hãi tăng cao đột ngột, nó run rẩy, rơi cả điều khiển TV, vơ đại xung quanh nắm được gậy, cầm cây gậy bằng hai tay, từ từ tiến ra cửa, nó run giọng hỏi:
-Ai. . . ai đấy?
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng rên rỉ ngày một lớn. Ghê quá!Có ma vào nhà nó à?Cầm chìa khóa mở cửa, từ từ bước ra ngoài, mỗi bước cách nhau 1mm, nó hỏi lại “con ma” lần nữa:
-Ta. . . ta hỏi. . . hỏi ngươi là. . . là ai?
Vẫn tiếp tục không có ai trả lời, tiếng rên rỉ vẫn vang lên, hình như là ở trong bụi cây. Nó ngày càng sợ, nhưng mà vẫn muốn biết đó là thứ gì. Từ từ. . . từ từ. . . từ từ. . . Tiến đến bụi cây, khẽ lấy cây chọc thử nhưng không thấy gì, tự trấn tĩnh mình rồi từ từ vén lùm cây ra thì. .
Là. . . là hắn!Hắn đi đâu cả buổi thế này?Người nồng nặc mùi rượu, pha chút mùi tanh của máu, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, . . .
-Anh đi đâu từ sáng đến giờ vậy hả?Có biết tôi lo lắng cho anh lắm không?
-Em lo cho tôi sao?-Hắn khẽ mỉm cười.
-Hả?Gì chứ?Ai thèm lo cho anh chứ?Chỉ là. . .
-Là làm sao?
-Làm sao kệ tôi. Còn anh thì sao? Uống rượu hả?Đánh nhau hả?Tại sao lại ra thế này?
-Tôi thế này có làm sao?
-Anh không sao nhưng tôi có sao đấy. Đi, tôi dìu anh vào nhà.
-Uyển Lan à. . .
-Cái gì?Anh cũng phải ráng sức đi chứ, một mình tôi sao khiêng anh vào được?Hự!Ăn gì mà nặng thế không biết.
-Em đáng yêu quá!
-Anh nói cái gì? Hự. . . Đứng lên nào!
Khổ sở lắm nó mới dìu được hắn vào nhà. Tạm thời cứ để hắn nằm ở sofa đã, từ từ tính sau.
-Uyển Lan, em đi đâu thế?
-Đi lấy thuốc chứ đi đâu. Anh làm gì mà để thương tích đầy mình vậy hả?
-Giải trí.
-Giải trí?Bằng cách đánh nhau?
-Thì sao?
-Đồ điên.
Hắn nằm đó, trong lòng rất ấm áp. Nó lo cho hắn ư?Vậy là nó có quan tâm đến hắn, không ghét hắn. Thế là được rồi, hắn không cần thêm gì cả.
-Anh. . . thích tự cười một mình nhỉ.
Nó đi đến sofa, tiến hành sơ cứu.
-Xong. Còn đau ở đâu không?
-Có.
-Đâu?
-Đây này. -Hắn nắm tay nó, áp vào ngực mình. Mặt nó đỏ lên, vội vàng rút tay lại.
-Anh điên à?
-Tôi đau thật mà.
-Cái đau ấy anh tự đi tìm bác sĩ mà chữa.
-Chỉ có em mới chữa được thôi.
-Anh. . . Đồ điên khùng!Đồ biến thái!-Nó bực dọc quay lưng định đi.
-Uyển Lan. . .
-Gì nữa?
-Tôi xin lỗi nhưng. . . tôi yêu em.
-. . .
-Em. . . có thể trở thành người của riêng tôi không?Tôi biết tôi mang lại phiền phức cho em nhưng mà. . . không hiểu sao chỉ khi ở bên em, tôi mới có thể cảm thấy hạnh phúc. Ngay từ ban đầu nhìn thấy em, tôi đã bất giác mỉm cười, đó là nụ cười đầu tiên kể từ 15 năm trước. Có thể em không tin, em ghét tôi nhưng tôi chỉ cần cho tôi được ở bên em, được thấy em mỗi ngày thôi.
Hắn đứng dậy tiến đến chỗ nó đứng, xoay người nó lại thì. . .
-Em. . . em khóc à?
-. . .
-Tôi xin lỗi.
-. . .
-Nếu em không thích thì thôi, tôi không ép.
-. . .
-Đừng khóc nữa mà.
-. . . Anh. . . anh. . . ác lắm. . . Tại. . . tại sao lại. . . lại kể cho tôi nghe?. . . Tôi. . . tôi thấy đau. . . đau. . . hức hức. . .
-Em đau hả?Ở đâu?
-Đây. . . đây này. . . -Nó chỉ vào tim mình, mắt ngấn lệ nhìn hắn. Hắn. . . sao hắn có thể làm cho nó đau thế, chưa bao giờ kể từ sau khi bố mất nó lại cảm thấy đau như vậy mà tại sao hắn lại. . .
Hắn ôm nó, thật sự muốn ôm nó từ lâu rồi nhưng mà sợ nó sẽ càng ghét hắn hơn. Nó được hắn ôm, ấm lắm, cảm giác năm đó lại ùa về. Hình ảnh ba nó đang ôm nó mỗi khi mùa đông lạnh giá tới để ủ ấm cho nó, ôm nó mỗi khi nó có chuyện buồn, . . . tất cả đều hiện về. Rồi cả ngày ba nó mất nữa, hôm đó, nó đã khóc rất nhiều, rất nhiều, nó cảm thấy cô đơn lắm, nó sợ lắm, ba đi rồi, còn ai ôm nó sưởi ấm, còn ai vỗ về nó nữa, . . . Bây giờ, hắn đã cho nó cảm giác ngày xưa mỗi khi ba ôm nó. Nó cứ tưởng tượng hắn là ba, vùi đầu vào ngực hắn rồi nhắm mắt lại ngủ.
Thấy đứng lâu mà nó chẳng động đậy gì, hắn mới buông nó ra xem thử thì. . . Ôi trời, đứng mà cũng ngủ được à?Thiệt bó tay, bây giờ chính hắn phải bế nó vào giường. Đắp chăn cho nó xong xuôi, hắn nhìn nó rồi lại nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn, khẽ nói nhỏ:
-Ngủ ngon nhé!Thiên thần của tôi.
Nó ngó vào phòng bác bảo vệ xem ké đồng hồ. Quái lạ, bây giờ mới có 6h45, rõ ràng hồi nãy lúc mới thức dậy đồng hồ chỉ 6h45 mà, sao bây giờ. . . Hiểu rồi, là hắn c