Người yêu tôi là ma cà rồng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Người yêu tôi là ma cà rồng (xem 890)

Người yêu tôi là ma cà rồng

̀ng không?


-Anh thôi ngay mấy trò dọa nạt ấy đi.


-Không có dọa. Tôi nói là làm thật đấy. Muốn thử không?


-Aa, không cần đâu.


-Biết điều thì ngồi im đi.


-Im thì im.


Nhưng chỉ được 3 phút. . .


-Chưa đến nữa sao?Tôi đói lắm rồi. Nhanh lên đi.


-. . .


-Tôi bảo nhanh lên mà, sao chậm như rùa thế.


-. . .


-Anh định để tôi chết đói thật hả?


-. . .


-Huhu. . . mẹ ơi, con gái mẹ sắp chết vì đói rồi chỉ tại cái tên lề mề này đấy. . . huhu


Thật tình dù đang đeo tai nghe mở nhạc to hết cỡ nhưng hắn vẫn nghe nó cằn nhằn. Bực mình lắm nhưng không nỡ mắng nó mà có mắng cũng như không nên đành mặc kệ, để nó độc thoại một mình một hồi cũng chán thôi. Nhưng chuyện đời có ai ngờ, không những nó không chán mà còn nói nhiều hơn, đã thế còn tháo cả tai nghe mà hét vào tai hắn. Cái gì cũng có giới hạn của nó nhé. Hắn dừng xe, quay lại nhìn nó:


-Bây giờ cô muốn gì?


-Muốn ăn cơm.


-Cô có tin là tôi ăn thịt cô luôn không?


-Sao. . . sao vậy? Tôi làm gì sai à?


-Cô còn hỏi câu đó được ư?Sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn nhé.


-Thì không hiểu mới hỏi.


-Cô. . . cô nói cái gì?-Hắn tức lắm rồi, sắp biến thành ma cà rồng mà nó vẫn nhởn nhơ ngây thơ vô số tội thế kia. -CÔ XUỐNG XE NGAY CHO TÔI.


-Anh đuổi tôi à?


-CÔ CÓ XUỐNG KHÔNG THÌ BẢO?


-Để. . . để tôi xuống.


Nó vội vàng mở cửa nhảy ra ngoài, ngoái đầu lại đã thấy hắn lái xe đi thẳng.


-Cái đồ vô tâm. Aa đói muốn chết. Cái bụng mình nó biểu tình dữ dội nè.


Nó cứ đi tiếp. Đến trước một quán phở khá to, dừng lại ngó thử. Một nôi nước dùng thơm ngon đang sôi sùng sục, ở trong tô bánh phở thì trắng toát cùng với rau sống xanh mướt, rắc thêm vài hạt vừng, chan nước dùng vào tô, tạo thành một bát phở thơm lừng, không thể cưỡng lại được. Một người vừa ăn no còn chưa chắc đã cưỡng lại được chứ đừng nói nó đang đói gần chết. Thế rồi cơn đói lấn át lí trí, nó vô thức tiến vào trong, ngồi xuống một bàn rồi vô thức gọi một tô phở bò, ăn ngon lành. Lúc ngẩng đầu lên mới nhận ra là không có tiền trả, nó mới hốt hoảng lên, không biết làm thế nào, định chuồn thì bị bắt lại


-Này cô kia, ăn xong không trả tiền mà định đi là sao?


-Bà. . . Bà chủ à, tôi. . . tôi không có tiền. . . tiền bà. . . bà cho tôi nợ được không, để tôi về lấy tiền trả cho bà. . .


-Tôi không có làm từ thiện mà cho cô nợ, đây là quán của tôi, cô ăn cho đã rồi bảo là không có tiền là sao?Không có tiền thì ở lại rửa chén cho tôi.


-Bà. . . Bà chủ thương tình cho tôi lần này đi. Tôi quên đem theo tiền mà, để tôi. . .


-Tôi không nói lần hai đâu. Không có tiền thì ở lải rửa chén, không thì tôi kêu công an. Cô chọn đi.


-Đừng. . . đừng mà. Để tôi rửa.


-Tốt đi vào trong đó sẽ có người hướng dẫn cô.


Bà ta dẫn cô vào trong, lập tức thay đổi thái độ, vừa lúc nãy còn dịu dàng nhưng cứng rắn thì bây giờ đã trở thành một bà chằn lửa.


-Cái váy này cũng đáng tiền đấy nhỉ?Cởi ra.


-Bà nói cái gì?


-Tao bảo mày cởi đồ trên người mày ra.


-Tại. . . tại sao chứ?


-Tao bảo vậy thì làm đi, hay mày thích tao dùng vũ lực hả?


-Bà định làm gì tôi?


-Làm gì hả?Thế này này. . .


Ngay lập tức, khoảng hai ba người nữa xông vào nó, cố cởi bộ váy trên người nó ra.


-Aaaa. Mấy người làm gi thế hả?Huhu. . . . Bỏ tôi ra mau. . .


“BỐP”-Một cái tát vào mặt nó.


-Mày có im đi không hả?-Bà ta hùng hổ nói.


-Bỏ tôi ra hhuhuhu. . . Ai cứu tôi với. . huhu. . .


-Mày thích la hả?Thích này. . . thích này. . .


Cứ mỗi chữ bà ta nói thì nó lại nhận thêm một cú đánh, cú tát vào người, vào mặt.


-Mày thích la nữa không hả?Hả?


-DỪNG TAY LẠI CHO TÔI!-Hắn lao vào trong, tát cho bà ta một cái, còn mạnh tay đẩy mấy người đang bu quanh nó, bế nó lên, hắn quấn một chiếc khăn bông quanh người nó, quay lại liếc tất cả những người có mặt ở đây, nói một câu nhưng đầy uy lực:


-Tất cả các người. . . sẽ đều phải trả giá, nếm trải gấp chục lần những gì đã gây ra cho người này. . .



-Anh nghĩ cái gì mà đần mặt ra vậy?-Nó tựa lưng vào thành cửa, nhìn hắn cười khúc khích.


-Sao cô lại ra đây?


-Tôi không có quyền ra đây à?


-Giờ này nên ngủ đi cho khỏe, mai còn đi học.


-Còn anh thì sao?


-Tôi có việc.


-Việc gì?-Nó đi lại ngồi xuống ghế đối diện hắn.


-Cô quan tâm làm gì?Dành sức mà quan tâm anh Phong của cô ấy.


-Anh giận tôi à?


-Tại sao tôi phải giận cô?


-Thật chứ?


-Cô nói đủ chưa?


-Chưa. -Nó lắc đầu.


-Cái gì?-Người hắn run run lên vì cố nén cười.


-Sao anh lại run bần bật lên thế?Lạnh à?-Nó lo lắng, tiến đến gần hắn, định đặt tay lên trán hắn thì bị hắn đẩy ra.


-Khụ khụ. . . tôi không sao. Cô không cần bận tâm. Lo cho anh Phong của cô ấy.


-Anh ho kìa. Có phải cảm rồi không?


-Đã nói không sao mà. -Hắn đứng dậy định đi nhưng lại lảo đảo và té xuống đất.


-Này!Anh làm sao thế?Sao tự dưng lại té thế này.


-Tôi. . . tôi thấy chóng mặt, nhức đầu lắm. . . không. . . không đi nổi nữa. . . khụ khụ.


-Anh định nằm ở đây luôn sao hả?Này!


-Đành chịu thôi. Tôi không đi nổi nữa.


-Ở đây lạnh lắm, nhỡ anh ốm nặng hơn thì sao?


Hắn không nói gì nữa, hai mắt nhắm lại, môi tái nhợt, khuôn mặt xanh xao. Nó nhìn mà phát hoảng cả lên.


-Này! Anh tỉnh lại đi chứ!


Không được rồi, không thể để tình trạng thế này được. Ông bà ta nói “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp” mà, mặc dù tên này không phải người nhưng cũng là sinh mạng, phải cứu thôi. Nó dùng hết sức bình sinh, kéo hắn từng bước lết vào căn phòng gần đó nhất.


-Ăn gì mà nặng thế không biết? Cũng may là cái phòng gần đây, nếu không thì chết mình mất.


Nó đắp chăn cho hắn, định quay đi thì bỗng nghe có tiếng nói:


-Tôi khát. . .


-Anh tỉnh rồi à?


-Tôi khát lắm. . .


-Nước này, anh uống đi. -Nó đưa cho hắn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Giữ trinh tiết cho đến ngày tân hôn, nào ngờ vừa lên giường đã bị chồng đuổi ra cửa

Đi dự tiệc công ty thì bắt gặp bạn trai đang đẩy xe ngô khoai

Làm dâu

Truyện 7 Ngày Làm Gia Sư Full Đọc Online

Hoàng Tử Băng Giá