-Aaaaa!
Khi nhận ra mình vừa gây ra tiếng động thì con ma cũng đã biến mất. Ngó quanh ngó dọc vẫn không thấy. Đang lo không biết nó phát hiện ra chưa thì bỗng dưng thấy lành lạnh sống lưng. Một tiếng nói cất lên bên tai nó:
-Cô là ai?
-Aaaa!Ma!Cứu tôi v. . . ưm ưm
Chưa hết câu đã bị con ma kia bịt miệng. Nó quay người lại. Ôi mẹ ơi, minh tinh à, sao đẹp trai quá vậy, đẹp thế này sao mà là ma được chứ, bậy rồi bậy rồi.
-Tôi hỏi cô là ai chứ không bảo cô la.
-Vậy anh là ai?
-Tôi là ai không quan trọng.
-Vậy thì tôi cũng vậy.
-Không cần đôi co nữa, không nói thì tưởng tôi không biết à. Cô là Uyển Lan, học sinh mới lớp 11A. Đúng chứ?
-Sao. . . sao anh biết?Chẳng. . . chẳng lẽ anh. . . anh là. . . là. . .
Hắn ta nhếch mép cười, một nụ cười chết người và làm cho ai kia sợ đến nỗi đứng cũng không vững ngã uỵch xuống đất. Hắn ghé sát vào tai nó, nói:
-Cô đã biết bí mật này, thì không được cho bất kì ai khác được biết. Nếu cô hé răng nửa lời, thì tôi sẽ không chắc mình sẽ làm gì với cô và gia đình cô đâu. Được chứ?
Nó nuốt nước bọt cái ực. Từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu nó bị đe dọa như thế này. “Ôi trời ơi, con đã làm gì sai mà rơi vào tình thế này?Huhuhu”
-Đ. . . Được
-Tốt. Và còn nữa, từ ngày hôm nay, để đảm bảo chắc chắn hơn là cô giữ bí mật, cô sẽ trở thành. . .
-Để mày nghe cho rõ.
-Thôi thôi hai chị cho em xin cái. -Minh xen vô.
-Chuyện phụ nữ, ai cho xen vô hả?Đồ đàn ông nhiều chuyện, đồ vô duyên. -Nó và cô đồng thanh.
-Dạ dạ em xin lỗi hai chị. Nhưng mà đến giờ vào lớp rồi, đứng nói nữa là trễ học đó.
Thế rồi ba người tách ra hai hướng. Quyết Minh chia tay hai chị đi lên lớp. Cô cũng dẫn nó lên lớp, cũng may là kịp lúc giáo viên sắp vào lớp. Thế đấy. Nó là học sinh mới vào lớp, lúc giáo viên chủ nhiệm giới thiệu nó, mấy đứa con trai cứ dán chặt mắt vào nó nhìn, còn mời gọi nó ngồi cạnh mình, mấy đứa con gái thì không quan tâm cho lắm. Mà kệ, việc ai người ấy làm. Bỏ mặc những hành động, lời nói của dư luận, nó cứ tự nhiên đi xuống lớp ngồi cạnh cô. Buổi học đầu tiên diễn ra, nó thích lắm. Trong khi cả lớp ngao ngán vì suốt ngày phải học thì nó lại hào hứng, chăm chú nghe cô giảng bài, chép bài và phát biểu. Đừng tưởng nó không đi học thì nó dốt. Không đâu, chỉ là không được đi học ở trường, nghe. thầy cô giảng bài thôi chứ mấy bài này nó tự học hết ở nhà rồi. Cuối cùng cũng hết giờ, nó cùng cô đi ra cổng trường gặp cậu.
-Đi ăn kem không?Tao bao.
-Chơi hả?Ok liền. -Nghe đến ăn là mắt nó sáng rực lên. -Nhưng hình như mình có hứa với ai cái gì đó thì phải, thôi kệ đi, chắc là lời hứa vớ vẩn ấy mà.
Nó vui vẻ khoác vai cô tiến vê tiệm kem gần đó, không hề biết sau lưng đang có người nhìn mình
-Cô được lắm. Về nhà đi rồi biết tay tôi.
Đang ngồi trong tiệm bỗng hắt xì.
-Thiệt tình, đứa nào nói xấu thế không biết. Wao nhìn ngon quá!
Kem được mang ra, mát lạnh. Đang định ăn thì bỗng dưng nó thấy sống lưng lành lạnh, rồi bất chợt nhớ ra cái hẹn mà hồi nãy nó gọi là vớ vẩn.
-Omg!Aaaa!Quên mất tiêu!Hắn ta sẽ giết mình mất!
-Cái gì chứ?Ai giết chị?
-Hai người ở lại vui vẻ, tôi về đây
-Này đợi đã. . .
Không nói thêm nữa, nó tức tốc chạy về nhà, may là không xa lắm. Chưa thấy người đã thấy tiếng, chưa đến cổng nhà nó đã gọi um sùm cả lên:
-AAAA. MẸ ƠI CON TỚI ĐÂY!CHỜ CON!
Nó lao như bay vào nhà, thấy mẹ từ trong đi ra mới yên tâm đứng lại thở hồng hộc.
-Làm cái gì mà chạy như ma đuổi vậy con.
-Mẹ ơi nhà mình vẫn bình thường đúng không?
-Con nói gì vậy. Tất nhiên là vẫn bình thường rồi.
Nó thở phào nhẹ nhõm.
-À mà này, có khách quý đến, con mau vào nhà đi.
-Khách quý nào ạ?
-Cứ vào đi rồi biết.
Nó vào theo mẹ, chưa thấy mặt mũi “khách quý” thế nào thì bỗng nghe một giọng quen quen vang lên:
-Cô làm gì mà giờ này mới về?
-Ôi mẹ ơi!Giọng này chẳng phải của. . . của. . .
-Cô làm gì ở đây thế hả?
Nó ngước cái mặt tèm lem nước mắt lên nhìn. Kia rồi, chính là hắn ta kia rồi.
-Huhu. -Nó chạy đến ôm chầm lấy hắn. Hắn sựng người lại, tim đập liên hồi. Chưa bao giờ hắn lại có cảm giác muốn che chở cho người trước mặt thế này. Tay hắn vô thức đưa lên vòng qua người nó.
-Huhu. Tôi sợ lắm. Tôi bị lạc. Ở đây tôi cô đơn lắm. Xin anh đấy, đừng bỏ tôi đi. huhuhu”
-Được rồi, tôi tới tìm cô rồi đây. Mắt sưng hết lên rồi kìa. Đừng khóc nữa.
Áo hắn ướt hết cả một mình vì nước mắt của nó, vậy mà hắn không thấy ghê, lại còn ép nó vào ngực mình chặt hơn. Người bình thường làm thế hắn đã vội đây ra và nhiều khi còn ném cho cái nhìn khinh bỉ nữa. Nó, chính nó là người đầu tiên hắn làm thế. Hắn làm s