-Tôi xin lỗi đã bỏ cô một mình. Xin cô đừng khóc nữa.
Nó nín khóc, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn.
-Anh. . . đã đi tìm tôi ư?
-Ờ thì tôi khát nước, định xuống bếp thì gặp cô ở đây. – Đúng là đồ nói dối không chớp mắt. Rõ ràng là hồi nãy hắn ra phòng khách mở TV coi, chợt nhớ ra nhà mình rất rất rất rộng mà nó thì không biết đường mới vội vàng chạy lên phòng tắm, không thấy nó thì bắt đầu lo lắng, làm mọi thứ phép thuật mong tìm ra nó. Mà đầu óc thế này làm sao mà tập trung cho được, hắn bèn chạy khắp nhà đi tìm. Chạy xuống bếp, nghe thấy tiếng khóc mới chạy lại, thấy nó ngồi co ro một góc như thế thì hắn thấy đau lòng lắm, tự trách mình sao lại bất cẩn thế. Đến khi ôm nó vào lòng mới bắt đầu cảm thấy yên tâm đấy chứ, vậy mà còn nói dối là đi uống nước nữa chứ. Thật bó tay.
-Anh nói thật chứ?
-Tất nhiên. Thế cô nghĩ cô là ai mà tôi phải đi tìm?
-Cũng đúng.
-Đúng sai cái gì, mau xuống phòng khách đi.
-Nhưng tôi không biết đường.
-Cầm lấy. – Hắn quăng cho nó tập bản đồ.
-Hả?Bản đồ nhà anh đây á?
-Đúng.
-Ôi trời ơi!Mười bảy phòng ngủ, hai mươi phòng tắm, năm phòng bếp, năm phòng khám gia đình, ba gara để xe, ba phòng khách. . . Bộ nhà anh là viện dưỡng lão hả?
-Muốn nghĩ sao tùy cô. Tôi đi trước.
-Này, đợi tôi. Anh lại định để tôi một mình sao hả?
-Cô có bản đồ rồi còn gì.
-Anh nghĩ có bản đồ là tôi biết đi sao hả?Anh có biết cái nhà anh có ba phòng khách không hả, biết đi cái nào, với lại nhà anh nó không có bình thường.
-Sao không bình thường?
-VÌ NÓ QUÁ LÀ RỘNG BIẾT CHƯA?
-Này tôi không điếc, không cần phải hét lên thế. Đau hết cả tai.
-Hehe. Vậy mới thông lỗ tay anh được. Bây giờ thì dẫn tôi đi nhanh.
-Hừ, cô ra lệnh cho ai thế?
-Anh.
-Cô được lắm.
Nói vậy thôi chứ hắn cũng phải dẫn nó xuống phòng khách.
-Woa!Đây là phòng khách sao chứ?OMG!Rộng hơn cả rạp chiếu phim. Đây là TV sao?Phải gọi là cái màn hình để xem phim chứ. Còn nữa, bộ loa này bằng vàng đúng không?Đẹp quá đi!. . .
-Cô xem đủ chưa?-Hắn bực bội vì bị nó bỏ lơ nãy giờ.
-Hở?Aaa. Tôi quên mất. Anh có chuyện gì muốn nói thế?
-Bây giờ cô đi với tôi.
-Đi đâu?-Nó hỏi, mắt vẫn dán chặt mấy đồ vật nhà hắn-Cái này là sừng voi thật đúng không?
-Cô có thôi đi không hả?
-Hết cả hồn!Sao anh lại hét lên thế.
-Hừ. -Hắn bực dọc đi ra ngoài trước, bỏ mặc nó.
-Này, đợi tôi với. Đi chậm thôi.
Hắn mở cửa xe.
-Lên xe.
-Xe đời mới nhất đúng không? Woa!
-LÊN XE!
-Aa. Được rồi được rồi. Tôi lên. Không phải làm thế đâu.
-Hừ. -Hắn đóng cửa xe cái rầm. Mở cửa phía trước rồi cũng ngồi vào xe. Đóng cửa. Lái xe đi cái vèo.
-Này!Anh giận tôi hả?
-Không.
-Vậy tại sao anh lại bực mình.
-Thích.
-Ai lại đi thích chứ.
-Kệ tôi.
-Thôi mà, đừng giận nữa. Vui lên đi mà. -Nó chớp chớp mắt.
Không hiểu sao khi nhìn thấy bộ dảng của nó qua gương, hắn lại bất giác mỉm cười, mấy cái bực dọc lúc nãy đều biến mất, tuy vậy vẫn không nói gì. Hắn thì hết giận rồi đấy nhưng cũng phải giáo dục nó chứ. Không thể dễ dàng bỏ qua được.
-Tôi xin lỗi mà. Xin anh đừng giận nữa.
-. . .
-Thôi mà.
-. . .
-Đừng giận nữa mà. Nam đẹp trai.
-. . . -Mặc dù đang rất sung sướng vì được nó khen nhưng vẫn nhất quyết im lặng.
-Con trai gì mà giận dai thế.
-. . .
-Hứ. Không trả lời thì thôi. Mặc kệ anh. Cho thành người câm luôn đi.
Xe đột ngột dừng lại làm nó ngã bịch xuống gầm xe.
-Này anh làm gì thế?
-Xuống đi. Đến nơi rồi.
-Hả?
Nó bước ra khỏi xe. Đập vào mắt nó là một tiệm quần áo to đùng mà còn bán toàn áo hàng hiệu nữa chứ.
-Anh định mua quần áo à?
-Vào thôi.
-Này, đợi tôi.
́
-Nhưng tại sao tôi lại phải trang điểm chứ?
-Chẳng lẽ cô muốn để cái mặt này mà mặc bộ váy với đôi giày kia ư?
-Mặt tôi thì làm sao?
-Vào đi. Đừng hỏi nữa.
Nó bước theo hắn, trong đầu là một đống dấu chấm hỏi to đùng nhưng không dám hỏi.
-Trang điểm và làm tóc cho cô gái này thật đẹp cho tôi.
-Dạ ông chủ. -Cô nhân viên kính cẩn cúi người.
-Hả?Ông chủ?Sao cô ấy lại gọi anh là ông chủ vậy?
-Không cần biết.
-Cái đồ cọc cằn. Hỏi tí cũng không được.
Nó vừa ngồi vào ghế, lập tức vài cô nhân viên tiến đến, nhanh chóng trang điểm, làm tóc cho nó, nhanh đến nỗi nó phải chóng mặt. Mười phút sau. . . Trong gương là cô gái xinh đẹp nào thế, không phải nó nữa rồi. Ôi trời đất ơi!Nó bước ra ngoài, thấy hắn đang ngồi đọc sách liền tiến lại gần.
-Anh mà cũng đọc sách à?
-Luật pháp không có cấm.
-Mà mấy người này làm nhanh thật đấy, loáng cái đã xong.
-Tất nhiên là không chậm chạp như cô.
-Mà họ làm đẹp lắm nhé. Tôi không nhận ra luôn.
-Tất nhiên rồi. Cô bình thường sao so sánh được với khi có son phấn.
-Anh không thể mở một lời nào khen tôi à?
-Cô có gì đáng khen chứ.
-Ít ra thì cũng ngắm tôi thử xem.
Hắn bỏ cuốn sách xuống và đứng hình luôn. Ai vậy?Phải nó không?
-Anh bị sao thế hả?Có phải thấy tôi đẹp quá nên đứng hình luôn không hả?
-Cái gì cơ?Cô đừng có ảo tưởng. -Hắn quay đi chỗ khác. Lần đầu tiên hắn đỏ mặt, tim thì cứ đập thình thịch. Nói thật thì hắn thấy nó bình thường đã đẹp, nay còn đẹp hơn bội phần. Xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mặt nó nữa.
-Vậy tại sao anh lại thế?
-Cô không cần biết. Bây giờ đi tiếp.
-Tiếp nữa hả?Tôi mệt lắm rồi, đói nữa.
-Vậy cô không định đi ăn à?
-Đi ăn hả?Có, có chứ.
-Tưởng cô thích ngồi đó lằng nhằng chứ.
Gì chứ nói đến ăn là ai bằng được nó. Ngồi trên xe mà nó cứ dục rối cả lên:
-Nhanh lên!Tôi đói lắm rồi. Anh làm gì mà lề mề thế hả?
-Cô có tin là tôi đá cô xuống đươ