Hôn Lên Đôi Môi Em - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hôn Lên Đôi Môi Em (xem 4572)

Hôn Lên Đôi Môi Em

mỉm cười nắm tay Triệu Thiên Kỳ kéo ra ngoài.
Bạch Khiết không khỏi bất ngờ, là người tinh ý làm làm sao cô không nhận ra, nhưng mà…
Anh nhanh chóng đi vào đề tài chính, ánh mắt anh đôi lúc lại nhìn về phía cửa.
Lại nói về Dương Mẫn, cô gặp lại Triệu Thiên Kỳ thì rất vui vẻ. Cô kéo anh ra ngoài tíu tít hỏi han rằng dạo này ra sao, công việc thế nào.
Chương 21
- Trời ơi, chị hỏi từ từ thôi!
– Gặp em chị vui quá, mà dạo này bận quá hay sao mà ít liên lạc với chị thế?
– Ừ, em hơi bận.
Anh cười, lòng nhẹ nhõm lạ thường, lúc nãy nhìn Dương Mẫn ngồi bên anh trai mình, khong hiểu sao lòng anh lại phẳng lặng như thế, dường như anh chỉ mới vừa nhận ra họ quả thực rất đẹp đôi.
- Em cười cái gì vậy? – Cô nhìu mày nhìn anh.
– Không, hì hì, thế chị mới đi trăng mật về hả?
– Ờ! – Nói đến đây Dương Mẫn xụ mặt. – Nghĩ sao người ta nói tuần trăng mật mà anh Minh đưa chị đi có hai ngày.
Cô đưa hai ngón tay lên vẻ mắt ấm ức hết sức.
- Hì hì.
– Đã thế chị rủ đi chơi chả thèm đi, toàn ôm cái laptop. – Nói đến đây cô có vẻ ấm ức lắm.
Anh vẫn thấy cô như thế, vừa hồn nhiên lại vừa đáng yêu.
- À, có mua quà cho em nè, he he!
Dương Mẫn đang xụ mặt bây giờ lại tươi cười thò tay vào túi quần làm vẻ thần bí lắm rồi lôi ra hình một thằng người gỗ.
- Cho em đó!
– Cảm ơn chị. – Nhận lấy món quà, lòng anh bỗng cảm thấy xúc động, hóa ra cô vẫn luôn nhớ đến anh…
Hai người đang cao hứng trò chuyện thì một âm thanh lạnh tanh cắt ngang.
- Về chưa?
– Daaaaaaaaaạ….
Dương Mẫn dài giọng lè lưỡi.
- Thôi chị về đi, cảm ơn chị nha, thằng nhỏ dể thương lắm.
– Ờ, bai em.
Nói rồi cô vội vàng chạy theo Triệu Thiên Minh.
- Đợi em với!
Vừa nói cô vừa túm lấy tay anh, anh liền giật tay ra nhăn mặt.
- Em đừng có làm thế ở đây!
– Làm cái gì? Em có làm cái gì bậy bạ đâu mà không cho! – Cô nghênh mặt thách thức. – Em cứ nắm tay anh đấy!
– Kệ em!
Anh thở dài để yên tay mình trong tay cô. Dương Mẫn mỉm cười tựa đầu vào vai anh. Anh mỉm cười cam chịu.
- Sao mà ông trời cho anh cưới phải em thế không biết! – Anh thở dài.
– Sao? Ý anh chê em phải không? – Cô tự ái dâng trào buông tay anh ra đi thẳng một mạch.
– Ể, sao tự ái nhanh thế! – Anh bật cười níu tay cô lại.
– Hứ!
– Ý anh không phải thế… – Anh xoa đầu cô. – Lần sau thấy cấp dưới của anh thì đừng có đứng lên chào, với lại có chào cũng đừng có đưa tay ra vẫy vẫy nhìn…
Nói rồi anh làm bộ đưa tay ra vẫy vẫy, Dương Mẫn bị anh làm cho phì cười.
- Biết rồi, em nhà quê! Thế anh phải dạy cho em “thành phố” lên chứ!
– Haiz… – Anh làm bộ thở dài. – Anh lại thích vợ anh nhà quê hơn, được không?
– Được, hí hí!
Cuối hành lang dài, một người lặng lẽ đứng nhìn tất cả.
- Anh Hai, anh thay đổi quá rồi! Hì, biết làm sao được, haiz…
Thiên Kỳ thở dài rồi quay lưng đi.
- Thất tình hả?
Bạch Khiết chả biết xuất hiện từ bao giờ.
- Hì, không ngờ chủ tịch thay đổi như thế, là em thì cậu nên chúc mừng chủ tịch đi!
Câu nói nửa đùa nửa thật của cô khiến Thiên Kỳ cảm thấy rối bời.
- Thôi, tôi đi làm đây!
Nói rồi cô bỏ đi, chỉ còn mình anh đứng đo, hạnh phúc… họ thực sự hạnh phúc… Em có thai rồi…
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế làm việc của anh, đôi mắt nhìn anh không chớp, mấy ngón tay trắng xanh khẽ vuốt nhẹ nếp áo. Gương mặt xanh xao toát lên nét kiều mị.
Vương Lâm thực sự rất sửng sốt, tới múc suýt đánh rơi tập tài liệu trên tay xuống.
- Em… em bảo sao?
– Anh không vui sao?
Anh thực sự choáng váng, phải mất một lúc anh mới trấn tĩnh lại.
- Không lẽ anh muốn từ bỏ đứa bé?
– Anh…
Cô mỉm cười, nụ cười rất quyến rũ.
- Em tuyệt đối không bỏ con chúng ta.
– Em…
– Anh nên chấm dứt với người phụ nữ đó đi!
Vừa đây còn là một cô gái kiều nhược yếu ớt, Lâm Nguyệt Linh thoắt cái đã quắc mắt nhìn anh, gương mặt gột sạch vẻ yếu đuối, thay vào đó là nét sắc sảo lạnh lùng. Vương Lâm bỗng thấy hai tay lạnh ngắt lớp nhớp mồ hôi.
- Em cho anh ba ngày để giải quyết dứt điểm với cô ta, qua ba ngày nếu anh vẫn chưa giải quyết xong, đích thân em sẽ gặp cô ta.
Nói dứt lời Lâm Nguyệt Linh đứng dậy cầm túi sách bỏ đi.
- Cô muốn cái gì? – Rất ít khi Vương Lâm tức giận như thế, trán anh nổi cả gân xanh, tay

anh siết chặt lấy bàn tay của cô.
– Hừ, anh hỏi tôi muốn gì?
Lâm Nguyệt Linh cười nhạt.
- Phải, cô muốn gì? – Vương Lâm gằn giọng.
– Tôi muốn sinh con, tôi muốn anh dứt khoát với người đàn bà kia, tôi muốn con tôi phải có cha! – Lâm Nguyệt Linh cười gằn.
– Tôi không thể bỏ Bạch Khiết! – Vương Lâm lẩm bẩm đau khổ.
– Nếu anh đã yêu cô ta như thế sao còn vụng trộm với tôi? – Cô cười khẩy. – Phải, chính tôi đã cố tình không uống thuốc ngừa thai, nhưng dù gì nó cũng là giọt máu của anh!
Nói đến đây mắt cô rơm rớm, Vương Lâm cũng hoang mang, đứa bé cô mang trong bụng là con của anh, sao anh có thế tàn nhẫn chối bỏ nó, nhưng còn Bạch Khiết…
- Không lẽ anh thực sự muốn em bỏ con hay sao?
Nước mắt Lâm Nguyệt Linh rơi lã chã, Vương Lâm vẫn đứng im không nói gì, nhìn nét mặt hoang mang của anh cô nói tiếp.
- Em thực sự rất yêu anh, ngay cả con chúng ta cũng cần anh…
– Đủ rồi…
Vương Lâm ngắt lời cô ôm mặt ngồi xuống ghế.
- Nếu anh không muốn em ở đây nữa em sẽ về…
Nói rồi cô gạt nước mắt đẩy cửa bước ra.
Chỉ còn lại một mình Vương Lâm, một mình anh… Bạch Khiết… Anh xin lỗi…
Anh thực sự rất yêu cô nhưng còn đứa con của anh…
Anh phải làm sao?
Giấy trắng mực đen rành rành, anh không thể không chấp nhận sự thực…
- Anh Lâm!
Bạch Khiết bất ngờ bước vào khiến anh giật mình.
Thấy anh có vẻ khang khác, Bạch Khiết có vẻ lo lắng.
- Anh có chút chuyện cần suy nghĩ…
– À, khi nãy có cô nữ sinh thực tập đến gặp anh đây, hai người đã…
– Anh gặp rồi! – Vương Lâm nói gọn. – Hôm nay anh không khỏe, có lẽ anh sẽ về nhà, tối nay không đến nhà em được rồi.
– Ừ, có cần em mua thuốc cho anh không?
– Không cần đâu! – Vương Lâm nhìn cô và mỉm cười.
Bạch Khiết cũng mỉm cười đáp lại rồi nhẹ nhàng ôm cổ anh hôn lên trán, cô định tối nay sẽ mua cái gì thật ngon cùng ăn tối với Vương Lâm và nói cho anh biết mình đã có thai để cùng tổ chức đám cười, cô không muốn làm một cô dâu bụng lớn nhưng thấy anh không khỏe cô cũng không ép.
- Lát nữa anh đưa em về nhé!
– Thôi, anh mệt cứ về nghỉ đi! – Cô xua tay mỉm cười rồi ôm tập tài liệu đi ra, nhìn theo bóng cô, lòng anh trĩu nặng.
Xin lỗi… Tối hôm đó, trong lúc Dương Mẫn đang nằm trên giường vắt chân nghêu ngao hát véo von.
- Yêu đời quá nhỉ? – Không biết anh đã xuất hiện ở cửa phòng từ lúc nào.
– Hi, chứ em làm gì bây giờ, không lẽ chạy sang phòng anh quậy để anh la em?
– Chậc, ai bảo anh sẽ la em?
Dương Mẫn trề môi, điệu bộ “Còn ai trồng khoai đất này?” vừa ngứa mắt vừa tức cười khiến anh chỉ muốn lại nhéo má cho mấy cái. Anh đi tới ngồi xuống giường kéo cô ôm vào lòng.
- Hay là dọn qua phòng anh luôn đi.

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đáng tiếc không phải anh

Chồng luôn nghĩ tôi thích lên giường với đàn ông lạ

“Em lừa mẹ chồng hay gã chồng ngốc của em thì được…” (P2): Đi bắt vạ, tôi gặp cảnh tượng đau đớn hơn mình

Nước Mắt Của Nắng – Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo)

Xem tử vi ngày 17/03/2017 Thứ Sáu của 12 cung hoàng đạo