Hôn Lên Đôi Môi Em - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Hôn Lên Đôi Môi Em (xem 4578)

Hôn Lên Đôi Môi Em

t an.
Cô nhìn lên đồng hồ, sắp tới 4h. Triệu Thiên Kỳ sẽ tới đây để cô hướng dẫn cho anh vài điều, đáng ra nên hẹn ở một địa điểm nào đó như quán café hay một nhà hàng sang trọng thì thích hợp hơn nhưng cô cảm thấy không khỏe lắm, hơn nữa lần nay đi Trung Quốc, cô cũng chẳng hi vọng gì nhiều vào cái anh chàng công tử bột ấy. Càng ngưỡng mộ Triệu Thiên Minh thì Bạch Khiết càng chẳng xem Triệu Thiên Kỳ ra gì. Cô vốn tự lực vươn lên nên rất ghét loại công chúa hoàng tử ăn bám gia đình rồi lại hách dịch ra mặt khoe mẽ với đời. Nhưng nể mặt Chủ tịch, cô cũng sẽ tử tế với anh ta.
Vừa nghĩ đến Triệu Thiên Kỳ ngoài cửa đã có người bấm chuông.
- Linh thật. – Bạch Khiết tủm tỉm bước ra mở cửa.
Mở cửa ra quả đúng là Triệu Thiên Kỳ, cô mỉm cười mời anh vào nhà. Rồi xuống bếp rót hai cốc nước lọc.
- Cậu ngồi đây, nhà tôi không có thứ gì, cậu cứ uống tạm nước lọc vậy.
– Chị đừng khách sáo. – Thiên Kỳ vội đỡ lấy li nước trên tay cô.
Bạch Khiết đưa cho anh một tập tài liệu, dặn dò một số chuyện.
- Cậu biết tiếng Trung không?
– Cũng tạm.
– Vậy là được rồi.
Bạch Khiết thầm thắc mắc không hiểu cậu ta muốn đi cùng làm gì nhưng cô cũng không hỏi, cầu mong anh chàng này đừng gây rắc rối là ổn rồi. Chuyến bay sang Trung Quốc khởi hành vào lúc 7h.
“Đừng có gây rắc rối.”
Tin nhắn cụt ngủn với hàm ý đầy đe dọa khiến Thiên Kỳ phì cười, xem ra chị dâu đã “thuần hóa” anh hai khá tốt, lại còn biết nhắn tin động viên người ta nữa.
“He he, em biết rồi.”
Anh hí hoáy bấm trả lời.
- Mình đi thôi.
Bạch Khiết kéo vali đứng ở cổng security giục. Triệu Thiên Kỳ vội mỉm cười chạy lại.
Đến Trung Quốc ba người lập tức đến ngay chi nhánh của tập đoàn để tiếp quản và giải quyết vụ kiện.
Vương Lâm đối với Bạch Khiết rất chu đáo, Thiên Kỳ có thể cảm nhận được sự viên mãn trong nụ cười của cô mỗi khi cô nhìn Vương Lâm. Vương Lâm cũng không tồi, cao ráo, dễ nhìn lại thành đạt, họ thật sứng đôi.
Vương Lâm phụ trách đàm phán hòa giải với bên đâm đơn kiện, Bạch Khiết một mặt lo về thủ tục pháp lí, một mặt âm thầm điều tra lại nội bộ bên chi nhánh này, chỉ có Thiên Kỳ là không biết nên giao cho việc gì.
- Này, tôi nói tiếng Trung cũng không được tốt lắm, hay là tối nay cậu đi cùng tôi gặp mặt với bên Trung Quốc. – Bạch Khiết nhún vai nói.
– Vâng, được ạ! – Đang cảm thấy mình như một kẻ thừa, được Bạch Khiết lên tiếng nhờ vả anh vội gật đầu đồng ý.
Bạch Khiết phì cười, nụ cười rất phong tình, một cách vô tình hoặc cố ý mọi cử chỉ của cô đều rất quyến rũ. Thiên Kỳ có cảm giác rất tự nhiên, nét quyến rũ của Bạch Khiets cũng giống như vẻ hồn nhiên của Dương Mẫn, mang cho người ta cảm giác rất nhẹ nhàng mà không gượng ép.
- Cảm ơn chị. – Anh lúng túng nói.
– Ơn nghĩa gì chứ ! – Cô cười xua tay. – Mà sao cậu không ở nhà cho khỏe, theo chúng tôi sang đây làm gì?
Lời nói có phần thẳng thắn, cô đợi chờ một phản ứng từ anh nhưng anh chỉ nhún vai mỉm cười, nụ cười rất sáng.
- Anh hai giỏi giang như thế, có một thằng em tồi thế này chắc anh ấy buồn lòng lắm, em muốn đi theo anh chị học hỏi cái gì đó…
– Hiểu rồi! – Bạch Khiết cười vô vai cậu.
Hai anh em Thiên Kỳ, Thiên Minh đều rất giống nhau nhưng cô cảm thấy Thiên Kỳ giống như một cậu hàng xóm đẹp trai mỉm cười nhìn đứng bên bờ rào trắng nhìn mình vào buổi sớm mai, cảm giác rất an bình nhẹ nhàng, bất giác cô cũng cười lại với anh, trong khi đó Thiên Minh lại là một người đàn ông trưởng thành, có dã tâm, có khát vọng, cảm giác kích thích nhưng cũng thật đáng sợ.
- Đêm nay mát trời, hay là cậu và tôi cùng đi dạo một vòng xem sao. – Bạch Khiết hất đầu, cô không còn ác cảm với cậu quá nhiều nữa.
– Vâng.
Hai người cùng nhau đi dạo quanh con phố đêm, vào một rung tâm mua sắm. Bạch Khiết giống như một người chị, còn Thiên Kỳ lại là một đứa em trai.
- Em trai tôi mà còn sống chắc bây giờ nó cũng bằng cậu đấy! – Bạch Khiết đột nhiên lên tiếng.
– Em trai chị mất rồi à? – Vừa nói ra câu này anh đã bắt đầu hối hận.
– Ờ, do tai nạn. – Bạch Khiết nói rất thản nhiên.
Hai người dạo một lúc rồi trở về,mở cửa ước vào phòng thì thấy đèn vẫn tối. Bạch Khiết cởi áo khoác vứt lên ghế rồi bước vào nhà tắm.
Vụ kiện lần này rất gay go, một phần vì có quá nhiều người bị nhiễm độc chất thải, một phần bị chính quyền bên đây muốn gây khó dễ cho công ty nước ngoài. Nhưng vẫn còn rất nhiều nghi vấn, cô tưởng chỉ sang đây để làm thủ tục đền bù và giải quyết nhưng xem ra mọi chuyện không hề đơn giản.
Tắm xong, cô bốc điện thoại gọi cho Triệu Thiên Minh nói vắn tắt qua tình hình. Hai người trao đổi một chút rồi cô cúp máy. Cổ nằm xuống chiếc gường đôi, đêm nay bỗng cảm thấy lành lạnh. Chỉ cần trung thành với Triệu Thiên Minh, con đường sống của cô ắt sẽ không tuyệt. Dương Mẫn xịt kem chống nắng ra tay rồi bắt đầu bôi lên người. Hôm nay cô mặc maxi hoa vàng, chân đi dép xỏ ngón, đầu đội nón rơm vành to, bên hông đeo một cái túi hình con ếch căng phồng, nụ cười con nít nở rạng rỡ trên môi. Anh đi sau mặc áo thun trắng, quần bò lửng đơn giản.
- Em bớt nhí nhảnh dùm anh được không?
Triệu Thiên Minh đi sau liền lấy tờ tạp chí che mặt lại cho bớt xấu hổ, anh không đỡ nổi độ xì tin của cô nữa.
- Quê cái gì mà quê! – Cô dâu môi chạy lại giật phắt tờ tạp chí trên tay anh.
– Này! Dạo này hơi bị lì rồi nhé! – Anh cau mày.
– Ơ hay! Dương Mẫn giả bộ đảo mặt nhìn tới nhìn lui. – Đứa nào lì ấy nhỉ, ơ ơ, sao em không thấy nó ta?
– Nó đừng chình ình trước mặt tôi đây nè! – Anh bật cười bẹo má cô. – Còn lì nữa là anh đóng gói gởi về nhà nấu cơm luôn đấy!
– He he, yêu quá đi mất, chồng em đẹp trai thế này mà lấy tờ báo che lại thì phí lắm, phải phơi ra cho người ta xem nào
nào!! – Cô lè lưỡi đung đưa trước mặt anh rồi phá lên cười.
– Em vô duyên quá!
Anh bất lực lẩm bẩm rồi để cô kéo tay đi.
Biển xanh, cát vàng, trời nắng.
Em có anh!
Đôi mắt to tròn nhìn anh vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ, bất giác anh ôm cô vào lòng và hôn thật lâu.
Trái tim cô đập thật mạnh, nhảy nhót như con chim non, nụ hôn thật ngọt, cô mỉm cười Mãn nguyện ôm eo anh. Gió biển mát rượi, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, váy cô bay bay như cánh bướm xinh đẹp. Hôm nay là ngày đầu tiên trong tuần trăng mật của cô, cũng thật không thể ngờ có ngày mình lại được đi trăng mật như thế, Dương Mẫn mỉm cười khúc khích. Anh tựa lưng lên lan can vỉa hè còn cô thì dựa vào người anh.
- Em vui quá!
– …
– Yêu anh lắm, hi hi!
– …
Gió biển thật là mát, từng đợt lùa vào hồn anh, bất giác anh mỉm cười. Anh cũng yêu em…
Con đường bên bờ biển lúc nào cũng đông người qua lại, đa số là du khách một bên là bờ biển, một bên là các cửa hàng bán quần áo, đồ lưu niệm.
Ôm anh chán chê, cô kéo tay anh vào một cửa hàng bán đồ lưu niệm bên đường, lựa tới lựa lui cuối cùng cô chọn một chiếc kẹp tóc hình bông hoa cúc được khắc bằng gỗ.
- Đẹp không anh? – Cô hỏi.
– Em thích thì mua đi.
Vậy là cô trả tiền.
- Tối nay mình đi dạo phố em sẽ kẹp, he he…
Cô tự lẩm bẩm một mình rồi cất kẹp vào t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hành trình cưa đổ nữ game thủ

Khi Tuyết Rơi Giữa Trời Hà Nội

Thấy chồng mê mẩn cô giúp việc 18 tuổi, vợ rước luôn cô ta lên giường cho chồng thỏa mãn và cái kết bất ngờ

Ngay đêm đầu tiên làm vợ đã thành thảm kịch

Em Là Thiên Thần Hay Là Phù Thủy