Hạo Nhiên: Năm năm tháng tháng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hạo Nhiên: Năm năm tháng tháng (xem 680)

Hạo Nhiên: Năm năm tháng tháng

như vậy?” Liễu Nhan thầm nghĩ, nam nhân gắn bó với nàng mười mấy năm, tân hôn tướng công của nàng, giương mắt nhìn nàng bị lưu đày, còn bằng hữu đã xa cách năm năm trời, lại cứu nàng thoát khỏi vũ nhục, giúp đỡ gia đình nàng tránh khỏi cái chết. Thế nhưng nàng một lần bị ngã quá đau, không dám dễ dàng tin tưởng nữa. Phải biết, chứa chấp bao che khâm phạm cũng là tử tội, thế nhưng Tuấn Trì vẫn giúp nàng.


Đường Tuấn Trì nhìn ra nghi ngờ trong mắt nàng, hắn phẫn nộ, xót xa, song lại không nỡ trách cứ nàng ” Nhan Nhan, gia đình nàng là đại ân nhân của ta, ta có báo đáp thế nào cũng không đủ, sau này, những gì ta giúp đỡ, nàng thoải mái nhận lấy là được rồi, không nên suy tính nhiều nữa. Nàng làm như vậy, khiến cho ta thấy rằng nàng coi ta là người ngoài.”


Buổi chiều ngày hôm sau, Liễu Nhan nóng lòng đợi ở trong biệt viện.


“Nhan nhi!” Một nữ một nam lần lượt đi vào, Liễu Nhan ánh mắt sáng lên, đi về phía bọn họ.


Thanh âm hiền dịu quen thuộc này, là mẫu thân!


Liễu Nhan ôm lấy mẫu thân, hai mẹ con nhất thời kích động không thôi.


“Nhan nhi…Nhan nhi của ta…đứa con gái đáng thương của ta…”


Liễu Nhan đưa mắt nhìn xung quanh, ngây ngẩn ” Mẫu thân, phụ thân đâu rồi?” Trong lòng nàng, cảm giác bất an càng ngày càng dâng cao.


“Nhan nhi… phụ thân con… đã mất rồi!” Tiêu Mẫn nức nở khóc, trong đôi mắt đẹp loé lên căm hận.


” Mẫu thân… người nói cái gì?” Liễu Nhan không thể tin nắm lấy bả vai Tiêu Mẫn, gắt gao hỏi.


“Nhan nhi… là Tiêu Duệ… hắn… hắn đã giết chết cha của con!”


Trong đầu “oanh” một tiếng, Liễu Nhan buông hai tay đang đặt trên vai Tiêu Mẫn ra, từng bước, từng bước lui ra sau, nàng điên cuồng lắc đầu ” Không đúng! Phụ thân không có chết! Duệ không phải người như vậy! Không phải!”


“Nhan nhi… con hãy bình tĩnh lại!” Tiêu Mẫn hốt hoảng, muốn tiến lên đỡ Liễu Nhan, nhưng nàng vẫn liên tục lui ra sau, ngã khuỵu xuống đất. Tiêu Mẫn lòng đau như cắt, nữ nhi bây giờ là lý do duy nhất để cho bà tiếp tục sống, không thể để nữ nhi yêu thương của bà xảy ra chuyện gì.


“Nhan Nhan!” Đường Tuấn Trì vội vã đỡ lấy nàng, ôm lấy bả vai run rẩy kịch liệt của nàng ” Nhan Nhan, nàng hãy bình tĩnh lại, nghe ta nói. Ta sẽ thay nàng trả thù cho Liễu đại nhân, nàng nhất định phải bình tĩnh lại, Nhan Nhan!”


Liễu Nhan thở gấp, hô hấp ngưng trệ lại, lồng ngực đau như thể vạn tiễn xuyên tâm. Nàng cắn môi, cố đè nén cảm giác tanh ngọt trào dâng lên cổ họng, song hơi thở càng thêm gấp gáp, “phốc” một tiếng, Liễu Nhan thổ huyết, máu tươi rơi trên cẩm phục, tựa như những đoá hoa bỉ ngạn diễm lệ.


Trước mắt tối sầm, đầu óc quay cuồng, Liễu Nhan chỉ có một ý nghĩ duy nhất, nàng muốn trốn tránh, trốn tránh tất cả, khi tỉnh lại, tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.


CHƯƠNG 3


Duệ Văn cung.


Một tên thiếp thân thị vệ đi vào trong thư phòng, cung kính cúi đầu.
“Hồi hoàng tử gia, Nhan quận chúa đã mất tích trên đường đi biên quan, hai thị vệ đi theo đều bị giết chết!”


“Vô dụng!” Tiêu Duệ giận dữ ném chén trà xuống đất.” Phái nhiều người theo bảo vệ nàng như vậy, mà vẫn để nàng xảy ra chuyện! Bổn hoàng tử nuôi một lũ vô dụng các ngươi để làm gì?”


“Xin hoàng tử gia bớt giận. Ám vệ chúng ta phái đi theo toàn bộ bị hạ mê dược, cho nên mới thất thủ. Mà kẻ lần này mang quận chúa đi, lai lịch không đơn giản.”


“Có ý gì?” Tiêu Duệ chau mày, một thiếu nữ khuê phòng như Nhan Nhi có thể gây thù chuốc oán với ai? Phải biết, ám vệ bên người hắn do chính tay hắn huấn luyện, võ nghệ cao cường, thế mà vẫn thất thủ, cho thấy đối phương không phải kẻ hắn có thể coi thường.


“Hoàng tử gia, ám vệ của chúng ta trở về, nói bọn họ trước khi trúng mê dược, còn kịp nhìn thấy trên ngọc bội những người kia đeo có thất thải liên hoa đồ.”


“Thật sự?” Tiêu Duệ kích động đứng dậy. Thất thải liên hoa là ấn ký biểu trưng của Mỵ Nguyệt tiên tử. Nàng phú khả địch quốc, thế lực cường đại, nhưng thường không can thiệp thế sự. Nhan Nhi làm sao lại bị người của Mỵ Nguyệt tiên tử đem đi? Nhưng trước mắt, đại hoàng tử vừa cho hắn một đả kích quá lớn, chặt đứt một nửa vây cánh của hắn, hắn không thể lại phân tán lực lượng truy tìm tung tích của nàng.


“Được rồi, tuỳ thời nghe ngóng tin tức của quận chúa. Lui xuống đi.” Tiêu Duệ phất tay, thần sắc vô cùng nặng nề.


Nhan Nhi, một ngày nào đó, khi toàn bộ quyền lực nằm trong tay ta, ta sẽ đưa nàng trở lại bên cạnh ta. Nàng có thể chờ đợi ta không?


Hồng Tuý lâu, Thanh Đô.


“Rốt cuộc nàng ấy bị sao vậy? Mau nói đi!” Đại phu đang bắt mạch cho Liễu Nhan cũng là người của Đường Tuấn Trì, y thuật cao minh. Lúc này, hắn đặt cổ tay nàng lên trên gối mềm, phủ khăn lụa lên trên chẩn mạch.


“Lâu chủ, xin ngài bình tĩnh.”


Lâu chủ? Tuấn Trì, ngươi là lâu chủ Hồng Tuý lâu?Tiêu Mẫn mở to mắt, bà không giống như Liễu Nhan không hiểu rõ thế sự, mà biết rõ Hồng Tuý lâu có thế lực rất lớn trên giang hồ.


“Lâu chủ, tiểu thư đây đau thuơng quá độ, nộ hoả công tâm nên mới thổ huyết, hôn mê.” Đại phu thở dài ” Thỉnh lâu chủ thứ tội, lão phu vô pháp làm cho nàng tỉnh lại. Đây là tâm bệnh, cần có tâm dược.”


Tâm dược ư? Người đã chết không thể sống lại, hắn đi đâu tìm tâm dược cho nàng đây?


Trải qua ba ngày, Liễu Nhan vẫn mê man nằm ở trên giường. Đường Tuấn Trì cũng không rời khỏi sương phòng của nàng, cùng với Tiêu Mẫn nghiêm cẩn chăm sóc Liễu Nhan.


Liễu Nhan hôn mê, nàng thấy lại những tháng năm tốt đẹp, phụ thân, mẫu thân, nàng và cả Tuấn Trì ở trong Liễu phủ, những lúc tiến cung gặp gỡ biểu ca, lúc hôn sự được định, những ngày tháng đó, vô cùng hạnh phúc…Liễu Nhan ước gì, mọi ký ức của nàng chỉ dừng lại ở đó.


“Nhan Nhan, mau tỉnh lại.”


“Nhan Nhan, nàng như vậy, ta rất đau lòng.”


“Nhan Nhan, xin nàng, mở mắt ra nhìn ta, được không?”


Một âm thanh đầy từ tính nhu tình như nước vang lên, ấm áp như gió xuân, mang theo thương xót vô hạn. Giọng nói ấy dịu dàng len vào trong giấc mơ của Liễu Nhan, kéo nàng ra khỏi hồi ức mộng ảo.


Hai hàng mi dài của Liễu Nhan nhè nhẹ rung động như cánh hồ điệp, chậm chạp mở ra. Trải qua ba ngày hôn mê, nàng chưa thích ứng được với ánh sáng, hai mắt khép hờ, nheo nheo lại.


“Nhan Nhan!” Đường Tuấn Trì kinh hỷ từ bên giường đứng dậy, yêu thương lo lắng hỏi ” Cảm thấy khó chịu ở đâu? Nói cho ta biết!”


Liễu Nhan chống tay xuống giường, muốn ngồi dậy, Đường Tuấn Trì vội đỡ nàng, lại kê thêm sau lưng Liễu Nhan mấy cái gối mềm, để cho nàng dựa vào. Trên mặt Liễu Nhan là điềm tĩnh đến mức kì lạ, dường như mọi đau thương trước

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bản sắc thục nữ

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần I)

Chồng mang đồ lót của nhân tình về bắt vợ giặt, vợ vào nhà tắm, 1 lúc sau khiến chồng chết sững vì thứ này

Truyện Chuyến Đi Vũng Tàu Voz Full

“Anh muốn ly hôn để sống với cô ta cũng được thôi, nhưng hãy tắt máy nghỉ việc ở nhà làm vợ thay em 1 tuần đi” và cái kết khó tin sau 1 tuần