Hạo Nhiên: Năm năm tháng tháng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Hạo Nhiên: Năm năm tháng tháng (xem 655)

Hạo Nhiên: Năm năm tháng tháng

ương nàng!” Tên thị vệ còn lại cũng đi đến, hợp sức lôi kéo nàng.


“Mau buông ra! Buông!” Liễu Nhan hét lên, song sức lực nam nữ cách biệt, soạt một tiếng, nàng bị hai tên nam tử kéo xuống xe, không chút thương hương tiếc ngọc. Chúng hung hăng đẩy nàng ngã khuỵu trên đất, bắt đầu thoát đi y phục của bản thân.


Tiêu Duệ! Ta cứ nghĩ rằng, giữa chúng ta còn chút tình nghĩa, chàng sẽ để cho ta an toàn đi đến biên quan. Nào có ngờ, chàng lại tuỳ tuỳ tiện tiện phái đi hai kẻ đê hèn. Hôm nay ta đã trở thành kẻ tứ cố vô thân, lại chịu vũ nhục, chi bằng tự mình kết thúc chút hơi tàn!


Tiêu Duệ, ta sẽ không hận chàng, bởi vì kết cục ngày hôm nay, là do Liễu Nhan ta nhìn nhầm người, hết thảy đều do ta tự chuốc lấy.


Liễu Nhan rút ra trâm cài trên đầu, hướng trước ngực đâm xuống.


CHƯƠNG 2


Sưu!


Một đạo ánh sáng xé gió lao đến, đánh bay trâm cài tóc của Liễu Nhan, lực đạo mạnh mẽ làm cho cổ tay nàng đau nhức. Nàng sững sờ hé mắt nhìn, liền thấy một ngân y nhân nhẹ nhàng đáp xuống bên mình.


” Ngươi… ngươi là ai?” Hai tên thị vệ trên người chỉ còn tiết khố, vội vã kéo lại y phục, ánh mắt lộ ra kinh hoảng tột độ.


Đường Tuấn Trì lạnh lùng rút ra trường kiếm, xoát xoát hai tiếng, lấy mạng hai tên thị vệ. Động tác nhanh, ngoan, tuyệt, lấy đi hai mạng người, mà trên người hắn lại không vấy chút máu tanh, trường bào màu bạc trên người vẫn như cũ quý khí mười phần.Xong xuôi, hắn quay đầu, cúi người nhìn Liễu Nhan ngồi trên mặt đất, nàng chưa bao giờ thấy cảnh máu tanh như vậy, vẫn còn đang kinh hách. Thấy Đường Tuấn Trì nhìn đến mình, lúc đầu, nàng cảnh giác nhìn hắn, sau lại nghĩ đến, bản thân mình chẳng còn gì để mất, môi tái nhợt kéo lên một ý cười chế giễu.


Đường Tuấn Trì ngây người nhìn, mặc dù bây giờ, bộ dáng nàng muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật, nhưng khi nàng cười lên vẫn xinh đẹp vô cùng, chỉ có điều, nụ cười kia đầy nhạo báng, cùng với thê lương.


Hắn cúi xuống, dịu dàng ôm nàng lên, thi triển khinh công rời đi.


Liễu Nhan im lặng để nam nhân xa lạ ôm mình, không lâu sau, Đường Tuấn Trì dừng lại trên một con đường nhỏ, ở đó, đã có một cỗ xe ngựa sang trọng đợi sẵn. Thấy Đường Tuấn Trì, mấy nam tử thanh y xung quanh đồng loạt tiến lên, cung kính thi lễ “Lâu chủ, ngài trở lại!”


Đường Tuấn Trì gật gật đầu, xốc lên mành xe ngựa, ôm Liễu Nhan vào trong, phân phó xuống ” Lên đường thôi.”


Hắn đặt Liễu Nhan ngồi xuống bên cạnh, nhìn đến xiêm y xộc xệch của nàng, ánh mắt hắn lộ ra một tia giận dữ, Đường Tuấn Trì cởi ngoại bào, ôn nhu cẩn thận choàng lên người cho nàng. Liễu Nhan im lặng, mặc hắn muốn làm gì thì làm.


Hai người trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên, Đường Tuấn Trì nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói của hắn khiến cho người ta nghe vào, có cảm giác ấm áp như gió xuân tháng ba.


” Tại sao nàng lại cười?”


Liễu Nhan hơi hơi ngước mắt, thì thào tự hỏi ” Tại sao ta cười ư?”


Đường Tuấn Trì gỡ mặt nạ ngân bạch xuống, đau lòng nhìn nàng “Nàng cảm thấy mình không còn gì để mất hay sao?”
Liễu Nhan giật mình, ngửa đầu nhìn thẳng vào hắn. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy nam nhân này rất quen thuộc.


Quả nhiên đã nói trúng tâm tư của nàng. Trên gương mặt tuấn mỹ vô trù là nhu tình như nước, Đường Tuấn Trì kéo nàng ôm vào trong ngực ” Dù thế nào đi nữa, nàng còn có ta.”


Liễu Nhan cả người cứng đờ, nhưng cũng không đẩy hắn ra, hắn cho nàng cảm giác an toàn, khiến cho nàng nảy sinh ý muốn dựa dẫm. Một ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí, Liễu Nhan kích động, giọng nói cũng trở nên run rẩy ” Tuấn Trì… ngươi có phải là Đường Tuấn Trì?”


Trong mắt Đường Tuấn Trì nổi lên ý cười, nàng vẫn không quên hắn ” Phải, Nhan Nhan, là ta.”


“Tuấn Trì…thật là ngươi…” Mọi phòng bị cuối cùng trong lòng Liễu Nhan đều buông xuống, nàng dựa vào lòng hắn mà khóc, nước mắt kìm nén bao lâu cứ thế lăn xuống hai má. Đường Tuấn Trì vỗ nhẹ lên lưng nàng ” Khóc được sẽ dễ chịu hơn.”


Mười năm trước, Đường Tuấn Trì mười tuổi là một cô nhi, lúc ấy được phò mã của Mẫn công chúa cưu mang, cho hắn ở trong phủ, được ăn mặc, học hành tử tế, văn võ đều dạy dỗ tốt, nghĩ sau này lưu hắn lại bên người làm tâm phúc. Thế nhưng đến lúc Đường Tuấn Trì mười lăm tuổi, Mị Nguyệt tiên tử nổi tiếng giang hồ nhìn trúng hắn, đặt điều kiện với phụ thân của Liễu Nhan muốn đưa hắn theo bồi dưỡng. Lúc ấy, Liễu Nhan chỉ biết hắn rời đi Liễu phủ vì có đại sự phải làm, chứ không biết nguyên do thật sự. Mà lúc ấy Đường Tuấn Trì quyết tâm đi theo Mị Nguyệt tiên tử, là vì hắn muốn bản thân trở nên cường đại, có thể xứng với nàng. Hắn biết, Liễu Nhan chỉ coi hắn là bằng hữu tốt, nhưng nàng lại là người con gái hắn yêu thương nhất. Sau năm năm đi theo bên người Mỵ Nguyệt tiên tử, hắn đã trở thành lâu chủ Hồng Tuý lâu, quản lý toàn bộ tửu lâu thay nàng. Mị Nguyệt tiên tử nổi danh khắp hai đại lục Hạo Nhiên và Cửu Thiên, phú khả địch quốc, hoàn toàn có khả năng làm đám hỏi với Liễu phủ. Thế nhưng hắn lại chậm chân, lúc Liễu Nhan và Tiêu Duệ bái đường, lòng hắn đau đớn vô cùng, ai ngờ được, ông trời lại ban cho hắn thêm một cơ hội được che chở nàng.


“Tuấn Trì, chính Ngọ ngày mai, phụ mẫu cùng gia quyến của ta sẽ bị xử tử thị chúng. Ngươi…” Nàng lưỡng lự, ngày hôm nay, hắn cứu nàng, chỉ có hai tên thị vệ ở đó, còn ngày mai, ở pháp trường sẽ có rất nhiều quan binh, muốn hắn liều mạng như vậy, thực quá phận.


“Nhan Nhan, thực lòng mà nói, ta có thể cứu người, nhưng toàn bộ tam tộc Liễu gia đông như vậy, ta không thể cứu tất cả mọi người.”


Liễu Nhan không do dự, nói ” Vậy hãy cứu phụ mẫu của ta.” Đến nước này, có thể cứu được phụ thân mẫu thân là tốt rồi, về phần những người khác… xin thứ lỗi cho Liễu Nhan vô tình!


“Ngày mai, ta nhất định sẽ cứu Liễu đại nhân và công chúa điện hạ trở về. Nàng thực ra không cần cầu ta, phụ mẫu nàng là ân nhân của ta, ta nhất định sẽ cứu họ.” Đường Tuấn Trì hứa hẹn với nàng, lại nói ” Nàng ở Hồng Tuý lâu nghỉ ngơi, ta sẽ đưa phụ mẫu nàng cùng trở lại.


“Hồng Tuý lâu? Tại sao ta lại ở một tửu lâu?” Liễu Nhan nghi hoặc hỏi, nếu muốn ở, không phải là khách điếm sao? Hơn nữa, họ là khâm phạm triều đình, sao có thể ở nơi náo nhiệt như vậy đây?


“Ta là lâu chủ Hồng Tuý lâu. Ta sẽ an bài cho mọi người một biệt viện kín đáo không cho phép người lạ ra vào. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đợi một thời gian vụ án này lắng xuống, ta đưa gia đình nàng ra khỏi kinh thành, tìm nơi sinh sống.” Hắn nghĩ nghĩ, lại tiếp ” Nên xuất ngoại, sẽ an toàn hơn.” Đợi thời cơ, hắn sẽ đưa nàng về Đại Khang, nơi đó là thiên hạ của Mỵ Nguyệt tiên tử, cũng có thế lực chính của hắn, đến lúc ấy, không điều gì có thể tổn hại đến nàng được nữa.


“Tuấn Trì, tại sao ngươi lại tốt với ta

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Vợ cấm vận 2 tháng, vẫn chưa muốn dừng lại

Yêu đôi môi em

Hắn…! “đồ Lạnh Lùng”

Tôi Ghét Thần Tượng

Em sáng suốt khi chia tay anh