Hạo Nhiên: Năm năm tháng tháng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hạo Nhiên: Năm năm tháng tháng (xem 657)

Hạo Nhiên: Năm năm tháng tháng

đó đều tan biến không dấu vết. Nhưng bộ dạng này của nàng, khiến cho Đường Tuấn Trì càng thêm đau lòng, thà rằng nàng cứ thuận theo tự nhiên, đau đớn khổ sở mà khóc lóc, còn hơn biểu tình cứng đờ như tượng gỗ, nỗi đau quá to lớn khiến cho nàng chết tâm, cảm xúc gì cũng không còn nữa.


“Phụ thân ta chôn cất ở đâu?” Liễu Nhan nhàn nhạt mở miệng. Nàng tin, cho dù Đường Tuấn Trì không cứu được phụ thân, ít nhất cũng đã thu xếp mai táng cho ông ấy.


“Nhan Nhan, ta đưa nàng đi”


Hai người ngồi xe ngựa, đi mất một canh giờ, Đường Tuấn Trì mai táng phụ thân của Liễu Nhan ở một sơn cốc, có sông có núi, mộ phần được xây dựng tử tế, có thể nhìn ra Đường Tuấn Trì đối với việc này dụng tâm. Liễu Nhan chậm rãi sóng bước bên cạnh Đường Tuấn Trì đi đến trước mộ, đã thấy Tiêu Mẫn quỳ ở trước mộ nức nở khóc. Nghe thấy tiếng bước chân, bà giật mình gạt nước mắt quay đầu lại, liền thấy một nam một nữ đang lại gần.


Trời đã vào cuối thu đầu đông, lá vàng phủ trên mặt đất, theo tiếng bước chân người xào xạc, càng tăng thêm vẻ hiu quạnh thê lương.


“Nhan nhi!” Trong giọng nói của Tiêu Mẫn là đau buồn và vui mừng lẫn lộn, Liễu Nhan không nói gì, quỳ xuống trước mộ, Đường Tuấn Trì cũng theo đó quỳ xuống.


Bộp!


Liễu Nhan dập đầu trước ngôi mộ, cái trán nặng nề nện xuống mặt đất đủ ba lần, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào bia mộ, trong giọng nói là kiên định và dứt khoát ” Phụ thân, xin người an nghỉ, nữ nhi nhất định sẽ báo thù cho người.”


Đường Tuấn Trì cúi đầu trước ngôi mộ, giọng nói từ tốn nhẹ nhàng, nhưng lại nói ra những lời kinh người ” Liễu đại nhân, xin người hãy an tâm, Tuấn Trì nhất định sẽ giữ đúng lời thề, bảo vệ cho Liễu Nhan cả đời.”


“Tuấn Trì? Ý ngươi là…” Tiêu Mẫn ngạc nhiên nhìn hắn. Có thể ở bên bồi Liễu Nhan cả đời, còn không phải là trượng phu của nàng sao?


“Công chúa, ý ngay tại chữ.” Đường Tuấn Trì ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tiêu Mẫn. ” Lúc ở pháp trường, Liễu đại nhân trước khi nhắm mắt, đã giao phó quận chúa cho ta, ta đã thề với ông ấy, cả đời thủ hộ quận chúa.”


Tiêu Mẫn khó xử nhìn Liễu Nhan, nếu như muốn nàng gượng ép mà thành hôn với Đường Tuấn Trì, thì đã uỷ khuất cho Liễu Nhan, nhưng nếu để cho Đường Tuấn Trì không danh không phận mà bảo vệ nàng, thì lại thiệt thòi hắn. Thực lòng mà nói, Đường Tuấn Trì nhất biểu anh tài, lại là đại ân nhân của mẹ con bọn họ, thành hôn cùng hắn không có gì là không tốt, nhưng bà hiểu rõ tình cảm Liễu Nhan đối với Tiêu Duệ không cạn. Tiêu Mẫn là nghĩa nữ của tiên hoàng, cho nên Tiêu Duệ và Liễu Nhan trên danh nghĩa là biểu huynh muội, nhưng thực chất không hề có chút huyết mạch tương liên nào. Từ nhỏ, một đôi kim đồng ngọc nữ này đã ngày ngày quấn quít, hôn sự sớm định, nào ngờ lại xảy ra chuyện kinh thiên động địa như bây giờ.


“Tuấn Trì, ta hiểu tình cảm của ngươi đối với Nhan nhi, nhưng nàng bây giờ…” Tiêu Mẫn bối rối nói.


“Công chúa, người không cần lo lắng, ta để tâm nhất chính là tâm tư của quận chúa, sẽ không bao giờ khiến nàng cảm thấy bức bách. Bất kể thế nào, ta cũng sẽ che chở cho nàng.”


Đang lúc yên lặng, Liễu Nhan đột nhiên đứng thẳng dậy, trong hạnh mâu lấp lánh quang mang. Đôi môi tái nhợt khẽ nhúc nhích, giọng nói êm nhẹ như mây bay.


” Tuấn Trì, chúng ta thành hôn đi.”


CHƯƠNG 4


Hồng Tuý lâu.


Ngày hôm nay, Hồng Tuý lâu trên dưới một mảnh hồng sắc, chữ hỷ dán khắp nơi, toàn bộ là không khí vui mừng. Ngày hôm nay, là ngày thành hôn của lâu chủ của bọn họ- người mà họ tôn sùng như thần thánh. Khách quan liên tục ra vào, đa số là giang hồ nhân sĩ, ngoài ra còn có một ít quý tộc đến đưa lễ vật chúc mừng. Xung quanh Hồng Tuý lâu, ngư long hỗn tạp, tam giáo cửu lưu đông đủ cả, đều đến xem náo nhiệt. Chưa ai biết mặt mũi vị lâu chủ Hồng Tuý lâu, lại càng không biết tân nương rốt cục là thần thánh phương nào, đều là tò mò mà đến. Hơn nữa, nghe đồn thổi rằng, đích thân Mị Nguyệt tiên tử đại danh đỉnh đỉnh sẽ đến làm chủ hôn cho ái đồ của mình, cho nên càng thu hút nhiều người tụ tập bàn tán.


Một canh giờ sau, kiệu hoa đến cửa, đoàn người nhao nhao tiến lên muốn nhìn xem, lại phải thất vọng, lời đồn quả không sai, lâu chủ Hồng Tuý lâu lúc này vẫn là đeo mặt nạ ngân bạch, không ai có thể nhìn được diện mạo của hắn. Chỉ thấy nam tử kia thân ảnh thon dài, trên mặt từ mũi trở lên là mặt nạ màu bạc, cùng với hỷ bào đỏ thẫm trên người, tạo nên vẻ yêu nghiệt lạ thường. Hắn động tác lưu loát xuống ngựa, từng bước vững chãi đi về phía kiệu hoa.


Đường Tuấn Trì xốc lên rèm lụa, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Liễu Nhan, dìu nàng bước xuống kiệu, đưa cho nàng một đầu dải hồng sa, cùng nàng bước vào trong lâu. Lúc này, những vị khách không mời đều bị thị vệ của Hồng Tuý lâu ngăn ngoài cửa, không được phép tiến vào một bước.


Tâm tình của Liễu Nhan lúc này, không có đau khổ như nàng tưởng. Có lẽ, tình cảm của nàng đối với Tiêu Duệ không phải là yêu, mà chỉ là một loại thân tình cùng tin tưởng được bồi đắp qua mười mấy năm mà thôi. Thế nhưng chính tay Tiêu Duệ đã phá nát tình cảm cùng tín nhiệm đó, hắn và nàng từ một khắc kia, nàng bước ra khỏi Duệ Văn cung, đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Kẻ đó lại tuyệt tình như thế, giết chết cha của nàng, nếu như trong lòng nàng còn loại cảm tình gì với hắn, thì chỉ có thống hận mà thôi.


Liễu Nhan nàng bây giờ không quyền không thế, chỉ có thể dựa vào người khác để báo thù, nàng cũng không muốn mang nợ Đường Tuấn Trì, món nợ này không cách nào trả hết, vậy đành dùng tấm thân này báo đáp đi. Một ngày kia, nếu như hắn thay đổi tâm ý, yêu thích nữ tử khác, vậy thì nàng sẽ vui vẻ mà nhường lại vị trí lâu chủ phu nhân này.


Ngồi ở vị trí chủ vị, không ai khác ngoài Vân Hinh và Bạch Dật Trần- cũng chính là Mị Nguyệt tiên tử cùng với trượng phu của nàng. Đường Tuấn Trì là trẻ mồ côi, liền đem sư phụ và sư mẫu bái làm cao đường. Hắn bái Bạch Dật Trần làm sư phụ dạy võ công, sau mới theo Mị Nguyệt học việc kinh doanh buôn bán, cho nên Đường Tuấn Trì là thủ hạ dưới trướng Mị Nguyệt, Bạch Dật Trần lại vừa là anh, vừa là cha.


“Nhất bái thiên địa!”


“Nhị bái cao đường!”


“Phu thê giao bái!”


“Đưa vào động phòng!”


Không ai dám giữ tân lang ở lại chuốc say, cũng không có ai dám đi phá động phòng. Liễu Nhan được hỷ nương đưa vào tân phòng không bao lâu, Đường Tuấn Trì cũng tiến vào.


Trong lòng nàng không khỏi gợi lên ý cười tự giễu, trong vòng một tháng, lên kiệu hoa những hai lần, thế gian có lẽ chỉ có một mình Liễu Nhan nàng.


Đường Tuấn Trì cầm lên gậy như ý, từ từ vén lên khăn voan, lộ ra dung nhan xinh đẹp của Liễu Nhan, mặt nạ ngân bạch đã được lấy xuống, dung mạo tuấn tú của hắn dưới ánh nến hồng thêm phần mông lung.


“Nhan Nhan!” Giọng nói của hắn ấm áp, lại thêm một chút kích động không thể tin. Đúng vậy, Đường Tuấn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Khám phá bước ngoặt cuộc đời khiến 12 cung hoàng đạo thay đổi

Đây Có Phải Người Bạn Trai Keo Kiệt, Tính Toán?

Cho bạc hà thêm đường

Không cẩn thận đụng phải tổng giám đốc

Trước khi yêu ai đó phải biết tự yêu mình