Sau bữa ăn tối cùng Phương NP nhảy chân sáo vô nhà -sao con về trễ vậy? -con đi ăn với bạn-nói xong cô bước lên phòng -bạn nào?, trai hay gái -ông ko có quền hỏi tôi? -ba là ba con-ba NP gắt gỏng -ba….-NP lập lại một cách chanh chua Cả hai im lặng NP lặng người bước lên phòng, cô ngả người lên giường Chuyện đã qua nhưng vết thương vẫn còn đó, nó ko bao giờ phai trong cô cả nó luôn là ác mộng mỗi khi đêm về Cô vẫn luôn làm trái ý ba mình, một người đã cho cô một thời thơ ấu ko đẹp tí nào —————- Đã một tuần nay NP ko gặp anh, thế nhưng cô ko gọi vì cô luôn là người chủ động cả, bây giờ cô ko làm cái việc đó nữa Cô nhớ anh da diết, nhớ lúc anh nhăn mặt, lúc khuôn mặt lanh lùng nghiêm khắc ko biết lỗi khi anh lỡ hẹn với cô, nhớ cái điệu cười hơi bán nước và kinh thường của anh, nhớ cái gõ đầu khi cô làm trái ý anh, nhớ cái đêm anh chở cô đi khắp Hà Nội chỉ để thỏa cái mong ước của cô ko được ra khỏi nhà 1 tháng vì phải bó bột ở chân do anh làm cô té, nhớ cái lần cô cùng anh theo dõi một người mà theo cách nhìn nhận của cô là “có vẻ tội phạm hình sự” lúc ấy anh luôn than vãn việc mình đã bỏ biết bao nhiêu việc vì 1 con nhỏ đần ko biết gì mà cũng ra vẻ ta đây biết hết, có lần cô cùng anh dàm mưa chỉ để biết được cái lạnh, cái đau, cái cảm giác mát mát mà mưa mang lại Anh có nhớ ko, chắc ko vì anh chắc đang vui vẻ với chị cô Hà Phong thì còn tâm trí đâu mà nhớ đến cô được NP thấy xót cho mình quá, từ ngày chị cô cũng là người yêu thanh mai trúc mã của anh, do tai nạn giao thông nên qua Pháp điều trị vừa về, thì anh ko còn dành cho cô nhiều thời gian nữa ———————— Phương hơi nghiêng người nhìn Hà Phong, cô vẫn vậy có chăng là càng đẹp hơn lúc trước thôi, trông cô như một phụ nữ thnàh công, tuy đã cắt tóc nhưng vẫn ko mất đi vẻ quý phái mà mái tóc dài của cô lúc trước -em khỏe ko? -khỏe -cuộc sống bên đó thế nào? -tốt -anh thik em để tóc dài -vậy sao -em còn giận anh -ko -sao ko gọi điện cho anh -sao anh ko gọi-Hà Phương nói -em biết mà -anh vẫn như xưa -nói thử -lạnh lùng Phương ko nói gì, anh thấy lại quá lạ người con gái trước mặt anh, cô ko còn ngây thơ trong sáng như khi anh quen. Cô là người đầu tiên làm rung động trái tim luôn luôn đóng của anh, quãng thời gian quen cô anh ko tỏ ra mấy quan tâm cô nhưng anh biết trong thâm tâm, cô luôn là người có vị trí quan trọng trong lòng anh, bây giờ thì sao anh vẫn còn yêu cô anh thấy yêu cô hơn, cho dù cô đã thay đổi Anh còn nhớ rất rõ ngày ấy, cái ngày mà cô gặp tai nạn đó là 1 ngày mùa thu rất đẹp Anh bước vô quán nước quen thuộc Hà Phong đang ngồi đó, anh tới bàn kéo một cái ghế ra và ngồi Sự im lặng bị phá vớ, khi HP nói -sao anh ko nói gì? -anh ko biết nói gì -anh vẫn luôn lạnh lùng với em, vô tảm Anh vẫn ngồi đó và nói -anh yêu anh -yêu mà anh ko bao giờ gọi điện, lo lằng quan tâm khi em bệnh khiem bị ăn hiếp HP bật khóc -sao lúc đó anh ko cứu em -anh biết em giải quyết lũ đó được -lỡ ko được thì sao -thì em ko xứng để đứng cạnh anh HP ném tia nhìn vô Phương -anh là người ko có trái tim Phương cũng hơi bất ngờ, anh biết mình là vậy sao cô ko hiểu cho anh, anh yêu cô là được rồi, sao yêu phải lo nghĩ nhiều thế Anh đuổi theo HP Anh thấy cô chạy ngang qua đường, và trong giờ phúc đó Cô đã xa anh mãi mãi Người ta đem cô vô viện, hai tuần sau ba cô chuyển cô sang Pháp chữa bệnh, anh hoàn tòan ko biết tình hình của cô, tuy anh đã mở miệng xin ba cô nhưng ko đựoc chấp nhận ông cho rằng con gái mình bị vậy là do anh Anh tự trách mình nếu lúc đó anh ko nói những lời đó để cô hiểu lầm phải chạy đi thì dâu có xảy ra chuyện này Anh còn nhớ rất rõ, hôm ấy