Hắn ” dở hơi ” lạnh lùng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Hắn ” dở hơi ” lạnh lùng (xem 730)

Hắn ” dở hơi ” lạnh lùng

g bình thản tới cạnh anh, cô đặt nhẹ tay mình lên tay anh Như phát hiện ra sự khác lại ko phải là người giúp việc, anh hất cánh tay đó xuống và hét -cút, các người muốn nhìn thấy tôi thế này lắm hả Phong như ko nghe cô như 1 người câm chỉ biết hành động, cô đi khắp căn phòng lượm tất cả các mảnh vở thủy tinh, gối, mềm do anh vứt và ném. Chị người làm ko dám vô phòng vì anh luôn nén những gì gần tay mình nên chị sợ, chị chờ lúc Phương ngủ chị mới vô -cút đi NP dọn sơ cái phòng và tới gần Phương, như cảm giác được Phương đẩy mạnh người đang đi tới, Phong ko kịp làm gì thì bị té, cái vòng chị cô tặng vướng vào cạnh xe của Phương theo đà bị đứt, cánh tay Phương dơ lên đụng trúng cái vòng nó bay lên cao hòa quyện với gió nhẹ đã tạo ra một âm thanh rất nhẹ và leng xeng khi rớt xuống đất Phương như nhận ra cái gì đó quen thuộc lắm -cái đó là cái gì Như ko hiểu Phong ko nói, cô đau đang quá đau với cú ngã vừa rồi Phương ko thấy ai trả lời, nên anh đính chính -cái vừa kêu là cái gì Phong như hiểu cô đi tới chiếc vòng lượm lên và đi gần tới Phương, cô chạm nhẹ vô tay Phương ban đầu là có sự bực tức của Phương khi có người lạ đụng vô tay mình, như ko cảm giác được có cái gì được đặt vô tay mình, bàn tay đó là tay của một người con gái anh chắc thế vì nó nhỏ, nên anh thôi Sau 1 hồi sờ cái vật lạ được đặt vô tay mình -Hà Phong phải ko? NP giật mình khi Phương nói về chị mình, cô đau lòng nhận ra trong lòng Phương chị cô luôn là tất cả -em thấy vui khi tôi như thế nào lắm phải ko? Chỉ là sự im lặng chìm ngậm, Phương hét -em hạnh phúc khi thấy tôi như thế này lắm hả Phong bật khóc, cô ngồi xồng cạnh xe lăn của Phương, mở nhẹ tay anh ra và lấy nhón tay mình viết nhẹ lên tay Phương “em thương anh” Phương như đóan lầm, anh đẩy Phong ra, lần này ko may mắn như trước cô đầu cô đập vô cạnh bàn và rướm máu. Nghe tiếng chửi của Phươngc hị người làm chạy lên thấy Phương đang nằm đó -cô Phong, cô ko sao chứ Ko nói NP chỉ vẫy tay ra hiệu ko sao Cô biết Phương nhận nhầm cô với chị mình vì chiếc vòng, cô ngồn dậy và bước ra -đuổi cô ta đi Chị người làm nghe tiếng quát liền dạ to ————- Phương ngồi trong phòng gặm nhắm nỗi đau, khi bị như thế này anh như hiểu ra bạn bè là lũ bỏ đi, họ đều quay lưng với anh khi anh như thế này. Ko hiểu sao HP lại đến thăm mình, hay là đến để xem cái hình hài tàn tệ của anh Phong mở cửa phòng anh, nó vẫn như tuần trước tối om, ko một ánh sáng, cô bước đến bên cửa sổ kéo kèm lên Nghe tiếng bước chân Phương thức dậy và nói -đừng kéo rèm Ko có tiếng trả lời mà thay vô đó là sự im lặng, như vẫn có tiếng kéo rèm, làm Phương tức và quát -điếc hả Ko có gì đáp lại ngoài sự im lặng, bỗng có tiếng vang lên , nó nhẹ và trầm bổng, Phương nhận ra đó là bài hát anh rất thik -tắt ngay đi, tôi bảo mà Phương quơ tay lấy được cái bình hoa gần giường, như tìm được vũ khí anh ném mạnh về phía anh cho là có người đang đứng, anh chỉ nghe tiếng vỡ loảng choảng của cái bình ngoài ra là sự im lặng hòa vào tiếng nhạc -chị Hồng đâu Gọi 1 hồi mới thấy chị người làm lên, anh quát -chị điếc sao mà ko nghe tôi gọi Chị người làm khúm núm -dạ tôi bận giặt đồ -chị đuổi ngay người mới sáng sớm đã làm ồn phòng tôi nãy giờ nhanh lên -thưa cậu -nhanh lên -dạ Quay qua Phong, chị Hồng tỏ ánh mắt van xin, tiếng gót chân quay đi ra khỏi cửa -cô ta đi chưa -dạ, cô ấy vừa đi -chị ra ngoài đi -dạ Chị Hồng lui ra ngòai, chỉ còn lại mình Phương ngồi trong phòng với tiếng nhạc -chị Hồng Chị Hồng vừa nghe đã chạy lên -dạ cậu gọi Chỉ về phía đang phát ra tiếng nhạc -tắt ngay nó cho tôi -dạ ————- Phương ngồi trong căn phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở bực tức của anh, anh ghét cái thế giới ánh sáng mà anh ko còn cơ hội được dịp nhìn thấy nữa, bây giờ đối với anh tất cả chỉ còn là một vùng toàn màu đen, đen ngòm, ko một tí ánh sáng hi vọng Anh chợt nghĩ đến NP, ko biết giờ này cô nhóc này đang làm gì, sao ko thăm anh, hay có phải cô nhóc này cũng kinh bỉ khi anh bị như vậy Tiếng cười khanh khách của Phương vang lên trong cái ko gian tĩnh lặng thấy sợ đó Anh cười mà khóc, cái việc mà anh chưa bao giờ làm cả, gục đầu lên cái chân què quặt của mình anh thẫn thờ ————— Tiếng nhạc vang lên, vẫn bài hát đó, vẫn tiếng chân nhảy nhót quanh căn phòng anh tất cả đã quá quen thuộc, nhưng cử chỉ, những hành động cho dù anh ko nghe nhưng anh cảm nhận được. Anh đã làm tất cả nhưng việc để đuổi cô đi nhưng vô ich cô vẫn ngày ngày đến mở nhạc đánh thức anh dậy, cắm hoa lên cái bình mà cô mua, theo lời kể của chị Hồng thì cô dã bị hố khi mua cái bình này, cô tức lắm như bà chủ ko chịu trả lại tiền cho cô Cô hay nấu những món Phương thik, mỗi buổi chiều cô luôn dẫn anh đi dạo và luôn luôn là 1 con đường, anh biết mà con đường có mùi hoa sữa thoang thoảng Cô luôn biết cách làm anh vui khi thổi sáo cho anh nghe mỗi lần đi dạo, chị hồng cũng nói chỉ vì muốn anh đỡ buồn và thay đổi không khí cô đã tập thổi sáo ———– Phương luôn thắc mắc tại sao HP ko bao giờ trò chuyện với anh hay cô chỉ thương hại anh mà quan tâm anh Cô luôn viết những thứ cần nói lên tay Phương thôi Anh đôi khi nổi nóng với cô khi nghĩ đến việc vô đã có chồng mà còn quan tâm đến cô Nhiều lần anh gặng hỏi, nhưng cô ko trả lời mà chỉ thổi 1 bản nhạc nghe rất đỗi buồn

Phong nhón nhẹ chân, cô đi đến gần Phương, định hù anh thì -đừng nghịch nữa Hứ một cái cô quay lại kéo rèm, cô ko ngờ anh phát hiện ra cô sớm thế, lần đầu tiên hù anh, anh giận lắm. Anh đã quát lên khi cô đặt tay mình lên vai anh -anh muốn ăn chè Phong đi chợ mua đậu về nấu chè -nhóc con Phong giật mình quay lại, thì ra là thằng bạn học chung lớp hồi cấp 3 -làm tao giật mình -tao chỉ ko ngờ là -ngờ gì? -mày đẹp ra Hất mặt để áp đảo sự mỉa mai của thằng bạn, Phong nói -tao mà, đẹp từ xưa rồi -dạo này sao rồi, thằng cha đó vẫn thế hả Tối sầm mặt lại, Phong nói -kệ tao, ko phải việc của mày -đâu được, tao là cây si số 1 của mày mà Nhìn khuôn mặt nhăn nhăn của Phong, Tuấn liền làm trò, anh nhảy nhảy với dáng vẻ rất buồn cười nhưng Phong vẫn nhìn chăm chăm khó tính -thôi mà -hứ -chầu chè được chưa -tao ko rảnh -ba chầu ăn dần dần được chưa Gật đầu đắc thắng, Phong cười tủm tỉm -nhớ đó, nuốt lời mà đánh chít -ko dám, bà mà giận thì tôi sẽ mất ăn mất Tuấn rất vui vì gặp Phong nên anh tình nguyện chở cô về nhà Phương, năn nỉ mãi Phong mới chịu -chở bà cho đàng hoàng đó nghen -ok, tôi mà Nói rồi Tuấn phóng xe, nhưng chạy rất chậm Phong chỉ vào căn nhà to -đây đây nè -đây hả -uhm -to ghê, nhà hắn ta hả -hắn gì? -thằng hay chở bà đi chơi hồi cấp ba, nghe nói chả bị tai nạn có phải là chủ nhân ngôi nhà này ko? -hỏi chi -để biết Ko nói Phong đi vô nhà, khi chị Hồng đi ra Tuấn phóng xe đi -ai vậy cô Phong -bạn -cậu ta đẹp trai thật Ko trải lời NP bước lên mấy bậc tam cấp, đi vô nhà nấu chè cho Phương Nấu xong thì trời đã gần tối và mưa lớn Phong xin chị Hồng cho cô ngủ lại đây 1 bữa, vì trời mưa quá lớn Cô bảo chị Hồng mang chè lên cho Phương còn cô đi tắm -chị Hồng -dạ -Phong đâu -cô ấy đang

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Con trai bảo vệ bố ngoại tình và bài học đánh thức sự ích kỷ bồng bột của người lớn

Truyện Trai Ngoan Dính Phải Gái Hư Full

Chết cười với chuyện chồng đi chăm vợ đẻ

Xem tử vi 11/03/2017 thứ Bảy ngày của 12 cung hoàng đạo

“Loại đàn bà như cô chỉ biết ngửa tay xin tiền chồng thôi à?”