bị người ta đặt trước, ấy vậy mà giờ chỉ còn một bông có thể dùng được, tôi…thật là muốn giết người nha…
Gọi điện báo tin với bố mẹ, dặn bố mẹ nếu thấy các đôi về hết thì phải kiếm chỗ ẩn nấp khác, nhất định không được để cho chị Hân nhìn thấy, xong xuôi mọi chuyện, tôi quay trở lại chỗ anh trai, lo vài thủ tục giấy tờ với bên công an và bệnh viện, hoàn tất mọi thứ còn cách nửa đêm không đầy 40’, mắt thấy lễ tình nhân sắp qua, tôi và anh trai nhanh chóng bắt taxi đến nhà hàng, lòng ngàn lần cầu mong chị Hân vẫn còn ở đó.
Lúc xe taxi dừng trước cửa nhà hàng, tôi còn chưa trả tiền xong anh Kiệt đã nhảy xuống từ bao giờ. Thấy anh ấy ngây ngốc nhìn người duy nhất còn ngồi trong nhà hàng qua kính thủy tinh, tôi bước đến giúp anh ấy chỉnh trang lại mớ lộn xộn trên người một chút rồi ôm anh ấy một cái coi như khích lệ, sau đó nhanh nhẹn núp sau gốc cây trước cửa nhà hàng nhìn anh trai từ từ đẩy cửa đi vào trong.
Không phụ lòng tin tưởng của tôi, chị dâu tương lai quả là rất yêu anh trai, có thể ngồi hơn 4 tiếng chờ anh ấy, anh tôi bị thương coi như cũng đáng.
Trong tiếng nhạc du dương nho nhỏ của nhà hàng, một tiếng động lạ chen ngang làm cô gái đang ngồi thừ người một chỗ nắm chặt điện thoại giật mình quay đầu nhìn ra cửa lớn. Người đàn ông trẻ đứng đó, bộ âu phục sang trọng tuy nhuốm đất cát đã không còn sạch sẽ như ban đầu nhưng không vì thế mà làm mất đi nét tuấn lãng trời sinh. Anh đứng cách cô chưa đầy mười bước chân nhưng lại không dám nhúc nhích, chỉ sợ bản thân khiến cô nổi giận mà bỏ đi, anh biết bộ dạng của mình bây giờ rất thảm, có làm gì cũng không cứu vãn được nữa rồi. Nhưng ngay lập tức anh lại bị một vật thể lao đến, ôm trầm lấy anh. Cô gái ấy giống như sợ hãi điều gì đó, xoay anh hết vòng này đến vòng khác mà xem xét, cuối cùng mới hơi thở phào, dừng lại ở vết thương nhỏ trên mặt anh đau xót vuốt ve.
Sau đó hai người ấy nói cái gì, tôi thực sự không biết, chỉ thấy chị Hân vừa khóc vừa kéo anh Kiệt ngồi xuống, lại cẩn thận xem lại vết thương của anh ấy lần nữa, anh tôi lại nói cái gì đó, tôi lập tức thấy vẻ mặt hung ác như muốn chém người xuất hiện trên mặt chị Hân. Anh tôi liền ôm chị ấy vào lòng, đem bông hoa hồng duy nhất còn nguyên vẹn tặng chị ấy, rồi hôn nhẹ lên trán chị ấy.
Lúc này tôi thấy thấp thoáng sau lối rẽ đến nhà bếp bóng bố mẹ và Tiểu Hắc, trên mặt ai cũng là nụ cười gian. Có lẽ bố mẹ đã ra ám hiệu với người của nhà hàng, nên ngay lúc anh tôi không biết phải làm gì nữa, người phục vụ đem theo món khai vị cùng một cái micro đưa cho anh tôi, tiếp theo nhạc nổi lên, anh tôi chậm rãi cất tiếng hát.
Đúng là một nhà hàng nhiệt tình nha, khi tổ chức đám cưới phải ưu tiên nơi này mới được!
Tôi đứng bên ngoài nên chỉ có thể nghe loáng thoáng nhưng tôi thề, đây là lần đầu tiên tôi nghe anh trai hát hay như vậy. Mà chị Hân, sớm đã bị nước mắt phủ kín cả mặt, cứ ôm miệng cầm hoa hồng ngây ngẩn một chỗ nhìn anh tôi không chớp mắt. Hôm nay chị ấy rất đẹp, mặc váy trắng
trắng tinh khôi, tóc dài hơi xoăn xõa vai, trang điểm nhẹ nhàng, nước mắt lúc này chỉ càng làm chị ấy thêm lung linh mà thôi.
Cái gọi là nước mắt hạnh phúc, tôi nghĩ tôi hiểu rồi!
Hát hết câu cuối, trong tiếng nhạc dịu dàng ấy, anh Kiệt chậm rãi đi về gần chị Hân, móc hộp gấm trong túi, mở ra rồi đưa đến trước mặt chị Hân. Đừng thắc mắc vì sao anh tôi không quỳ xuống cho lãng mạn như những người khác, đơn giản vì chị Hân ghét nhất người khác quỳ trước mặt mình dù người đó là ai hay trong hoàn cảnh nào. Anh tôi có lẽ là đang nói câu nào đó sến chảy nước mà người bình thường chắc chắn không chịu nổi, thế nhưng chị Hân chịu nổi, còn rất hạnh phúc ôm miệng vừa khóc vừa cười gật đầu như giã tỏi, chỉ chờ anh tôi đeo xong nhẫn cho mình là lao bổ vào lòng anh tôi, ra sức đem nước mắt lau vào quần áo của anh ấy, sau đó vẫn cứ vừa khóc vừa cười như thế, đem sô-cô-la mình làm đút cho anh ấy ăn.
Anh tôi vừa hưởng thụ cảm giác được mỹ nhân bồi ăn, vừa ôm mỹ nhân trong ngực, cười rất chi là hạnh phúc. Bố mẹ tôi và Tiểu Hắc núp ở nơi nào đó, không kìm nổi niềm vui dắt tay nhau ra khỏi nhà hàng từ cửa sau, trả lại không gian cho hai người kia. Tôi nói với bố mẹ mấy câu để bố mẹ đưa Tiểu Hắc về trước, còn bản thân tôi thì đi lang thang đâu đó một chút.
Tôi vốn là gọi điện cho Bảo Yến muốn đến chỗ nó chơi, nhưng nó vừa bắt máy liền gào thét vào tai tôi kêu tôi đến đem “con đỉa” nào đó ra khỏi nhà nó, chưa nói xong, nó lại gào lên mắng người ở bên kia, sau đó điện thoại của nó hình như rơi, tút..tút…
Haiz, tôi có lẽ không nên quấy rầy đôi trẻ này thì hơn, kẻo người bạn già nào đó của tôi lại nói tôi không trượng nghĩa phá hỏng chuyện tốt của anh ta. Nhưng mà, bây giờ đi đâu đây?
Tuy đã quá nửa đêm, nhưng đường phố vì là ngày lễ nên vẫn đặc biệt nhiều người, mà tôi đi giữ biển người ấy, lại đặc biệt lạc lõng bơ vơ, dĩ nhiên là do người ta đi thành đôi, còn tôi trở thành người cô đơn dở hơi không ở nhà chăn ấm đệm êm ngủ lại chạy ra ngoài trời rét mướt như thế này.
Cho tay vào túi áo, tôi rụt cổ lại rúc vào khăn len, hơi cúi đầu chậm chạp bước đi trên đường không mục đích, cứ đi và nhìn như thế cho đến khi phía trước xuất hiện một đôi giày nam.
- Valentine vui vẻ!
Tôi ngước lên, nhìn người trước mặt đang cười toe toét với mình, cũng phì cười theo. Thằng nhóc này, vẫn luôn làm tôi vui như thế.
- Hôm nay không đi tán gái sao?
- Bị đá rồi. Người ta kêu Quân không biết lãng mạn, Valentine mà không mua hoa cho bạn gái. Haiz…rõ ràng đang trên đường mang hoa đến mà…
Tôi nhìn cái mặt giả bộ ủ rột của nhóc Quân, lại nhìn bó hoa trong tay nó, thở dài đi lên vỗ vai nó rồi kéo đi.
- Thôi bỏ đi, đi uống bia, chị mời.
Thằng nhóc này ấy, giờ đã là sinh viên năm 3 rồi, nhiều gái theo lắm nhá, cũng quen mấy bạn gái rồi mà kết quả lần nào cũng như nhau thế này đây, chỉ vì cái tính vô tâm thờ ơ của nó thôi, cứ quen người ta gọi là cho có vậy, chẳng thấy nó bỏ ra chút tầm tư gì cả, tôi cảm thấy bất hạnh thay cho những cô gái thích nó nha. Nhưng mà, có một trường hợp đặc biệt, cô gái này theo đuổi nó rất mãnh liệt, lại chẳng hiểu sau nó sống chết không nhận tình cảm của người ta như những người trước, còn nói những lời rất tổn thương người ta. Cô gái này vì thế biến yêu thành thù, bất kể là gặp nó ở đâu đều sẽ đuổi theo đánh nó một trận hả dạ mới thôi, làm cho nó chỉ cần thấy bóng dáng cô gái ấy từ xa là tránh mặt như tránh tà. Có lần mẹ nó nhờ tôi mang đồ đến kí túc xá cho nó, tôi nhân tiện bắt nó dẫn tôi đi thăm quan một chút, ai ngờ vừa ra khỏi kí túc xá được mấy bước đã đụng mặt cô bé đó, nhóc Quân bị cô bé quăng một cái, nằm bất động trên mặt đất mấy phút sau mới thấy động đậy. Tôi tò mờ hỏi nó chuyện là thế nào, nó nhất định giấu kín không nói, hỏi bạn nó cũng chỉ hiểu đại khái như trên mà thôi. Ôi, đúng là “con trai lớn không thích gần gũi mẹ” mà, tôi đau lòng quá đi!
- Haiz, bó hoa này, cho Ngân đấy._Trên đường đi đến quán bia, thằng nhóc bên cạnh tôi nhìn bó hoa trong tay thở dài một hơi, cuối cùng ném nó cho tôi.
Tôi bất đắc dĩ ôm bó hoa, lắc lư đi trên đường than vãn.
- Mày mua hoa của chị giờ lại tặng nó cho ch
Gọi điện báo tin với bố mẹ, dặn bố mẹ nếu thấy các đôi về hết thì phải kiếm chỗ ẩn nấp khác, nhất định không được để cho chị Hân nhìn thấy, xong xuôi mọi chuyện, tôi quay trở lại chỗ anh trai, lo vài thủ tục giấy tờ với bên công an và bệnh viện, hoàn tất mọi thứ còn cách nửa đêm không đầy 40’, mắt thấy lễ tình nhân sắp qua, tôi và anh trai nhanh chóng bắt taxi đến nhà hàng, lòng ngàn lần cầu mong chị Hân vẫn còn ở đó.
Lúc xe taxi dừng trước cửa nhà hàng, tôi còn chưa trả tiền xong anh Kiệt đã nhảy xuống từ bao giờ. Thấy anh ấy ngây ngốc nhìn người duy nhất còn ngồi trong nhà hàng qua kính thủy tinh, tôi bước đến giúp anh ấy chỉnh trang lại mớ lộn xộn trên người một chút rồi ôm anh ấy một cái coi như khích lệ, sau đó nhanh nhẹn núp sau gốc cây trước cửa nhà hàng nhìn anh trai từ từ đẩy cửa đi vào trong.
Không phụ lòng tin tưởng của tôi, chị dâu tương lai quả là rất yêu anh trai, có thể ngồi hơn 4 tiếng chờ anh ấy, anh tôi bị thương coi như cũng đáng.
Trong tiếng nhạc du dương nho nhỏ của nhà hàng, một tiếng động lạ chen ngang làm cô gái đang ngồi thừ người một chỗ nắm chặt điện thoại giật mình quay đầu nhìn ra cửa lớn. Người đàn ông trẻ đứng đó, bộ âu phục sang trọng tuy nhuốm đất cát đã không còn sạch sẽ như ban đầu nhưng không vì thế mà làm mất đi nét tuấn lãng trời sinh. Anh đứng cách cô chưa đầy mười bước chân nhưng lại không dám nhúc nhích, chỉ sợ bản thân khiến cô nổi giận mà bỏ đi, anh biết bộ dạng của mình bây giờ rất thảm, có làm gì cũng không cứu vãn được nữa rồi. Nhưng ngay lập tức anh lại bị một vật thể lao đến, ôm trầm lấy anh. Cô gái ấy giống như sợ hãi điều gì đó, xoay anh hết vòng này đến vòng khác mà xem xét, cuối cùng mới hơi thở phào, dừng lại ở vết thương nhỏ trên mặt anh đau xót vuốt ve.
Sau đó hai người ấy nói cái gì, tôi thực sự không biết, chỉ thấy chị Hân vừa khóc vừa kéo anh Kiệt ngồi xuống, lại cẩn thận xem lại vết thương của anh ấy lần nữa, anh tôi lại nói cái gì đó, tôi lập tức thấy vẻ mặt hung ác như muốn chém người xuất hiện trên mặt chị Hân. Anh tôi liền ôm chị ấy vào lòng, đem bông hoa hồng duy nhất còn nguyên vẹn tặng chị ấy, rồi hôn nhẹ lên trán chị ấy.
Lúc này tôi thấy thấp thoáng sau lối rẽ đến nhà bếp bóng bố mẹ và Tiểu Hắc, trên mặt ai cũng là nụ cười gian. Có lẽ bố mẹ đã ra ám hiệu với người của nhà hàng, nên ngay lúc anh tôi không biết phải làm gì nữa, người phục vụ đem theo món khai vị cùng một cái micro đưa cho anh tôi, tiếp theo nhạc nổi lên, anh tôi chậm rãi cất tiếng hát.
Đúng là một nhà hàng nhiệt tình nha, khi tổ chức đám cưới phải ưu tiên nơi này mới được!
Tôi đứng bên ngoài nên chỉ có thể nghe loáng thoáng nhưng tôi thề, đây là lần đầu tiên tôi nghe anh trai hát hay như vậy. Mà chị Hân, sớm đã bị nước mắt phủ kín cả mặt, cứ ôm miệng cầm hoa hồng ngây ngẩn một chỗ nhìn anh tôi không chớp mắt. Hôm nay chị ấy rất đẹp, mặc váy trắng
trắng tinh khôi, tóc dài hơi xoăn xõa vai, trang điểm nhẹ nhàng, nước mắt lúc này chỉ càng làm chị ấy thêm lung linh mà thôi.
Cái gọi là nước mắt hạnh phúc, tôi nghĩ tôi hiểu rồi!
Hát hết câu cuối, trong tiếng nhạc dịu dàng ấy, anh Kiệt chậm rãi đi về gần chị Hân, móc hộp gấm trong túi, mở ra rồi đưa đến trước mặt chị Hân. Đừng thắc mắc vì sao anh tôi không quỳ xuống cho lãng mạn như những người khác, đơn giản vì chị Hân ghét nhất người khác quỳ trước mặt mình dù người đó là ai hay trong hoàn cảnh nào. Anh tôi có lẽ là đang nói câu nào đó sến chảy nước mà người bình thường chắc chắn không chịu nổi, thế nhưng chị Hân chịu nổi, còn rất hạnh phúc ôm miệng vừa khóc vừa cười gật đầu như giã tỏi, chỉ chờ anh tôi đeo xong nhẫn cho mình là lao bổ vào lòng anh tôi, ra sức đem nước mắt lau vào quần áo của anh ấy, sau đó vẫn cứ vừa khóc vừa cười như thế, đem sô-cô-la mình làm đút cho anh ấy ăn.
Anh tôi vừa hưởng thụ cảm giác được mỹ nhân bồi ăn, vừa ôm mỹ nhân trong ngực, cười rất chi là hạnh phúc. Bố mẹ tôi và Tiểu Hắc núp ở nơi nào đó, không kìm nổi niềm vui dắt tay nhau ra khỏi nhà hàng từ cửa sau, trả lại không gian cho hai người kia. Tôi nói với bố mẹ mấy câu để bố mẹ đưa Tiểu Hắc về trước, còn bản thân tôi thì đi lang thang đâu đó một chút.
Tôi vốn là gọi điện cho Bảo Yến muốn đến chỗ nó chơi, nhưng nó vừa bắt máy liền gào thét vào tai tôi kêu tôi đến đem “con đỉa” nào đó ra khỏi nhà nó, chưa nói xong, nó lại gào lên mắng người ở bên kia, sau đó điện thoại của nó hình như rơi, tút..tút…
Haiz, tôi có lẽ không nên quấy rầy đôi trẻ này thì hơn, kẻo người bạn già nào đó của tôi lại nói tôi không trượng nghĩa phá hỏng chuyện tốt của anh ta. Nhưng mà, bây giờ đi đâu đây?
Tuy đã quá nửa đêm, nhưng đường phố vì là ngày lễ nên vẫn đặc biệt nhiều người, mà tôi đi giữ biển người ấy, lại đặc biệt lạc lõng bơ vơ, dĩ nhiên là do người ta đi thành đôi, còn tôi trở thành người cô đơn dở hơi không ở nhà chăn ấm đệm êm ngủ lại chạy ra ngoài trời rét mướt như thế này.
Cho tay vào túi áo, tôi rụt cổ lại rúc vào khăn len, hơi cúi đầu chậm chạp bước đi trên đường không mục đích, cứ đi và nhìn như thế cho đến khi phía trước xuất hiện một đôi giày nam.
- Valentine vui vẻ!
Tôi ngước lên, nhìn người trước mặt đang cười toe toét với mình, cũng phì cười theo. Thằng nhóc này, vẫn luôn làm tôi vui như thế.
- Hôm nay không đi tán gái sao?
- Bị đá rồi. Người ta kêu Quân không biết lãng mạn, Valentine mà không mua hoa cho bạn gái. Haiz…rõ ràng đang trên đường mang hoa đến mà…
Tôi nhìn cái mặt giả bộ ủ rột của nhóc Quân, lại nhìn bó hoa trong tay nó, thở dài đi lên vỗ vai nó rồi kéo đi.
- Thôi bỏ đi, đi uống bia, chị mời.
Thằng nhóc này ấy, giờ đã là sinh viên năm 3 rồi, nhiều gái theo lắm nhá, cũng quen mấy bạn gái rồi mà kết quả lần nào cũng như nhau thế này đây, chỉ vì cái tính vô tâm thờ ơ của nó thôi, cứ quen người ta gọi là cho có vậy, chẳng thấy nó bỏ ra chút tầm tư gì cả, tôi cảm thấy bất hạnh thay cho những cô gái thích nó nha. Nhưng mà, có một trường hợp đặc biệt, cô gái này theo đuổi nó rất mãnh liệt, lại chẳng hiểu sau nó sống chết không nhận tình cảm của người ta như những người trước, còn nói những lời rất tổn thương người ta. Cô gái này vì thế biến yêu thành thù, bất kể là gặp nó ở đâu đều sẽ đuổi theo đánh nó một trận hả dạ mới thôi, làm cho nó chỉ cần thấy bóng dáng cô gái ấy từ xa là tránh mặt như tránh tà. Có lần mẹ nó nhờ tôi mang đồ đến kí túc xá cho nó, tôi nhân tiện bắt nó dẫn tôi đi thăm quan một chút, ai ngờ vừa ra khỏi kí túc xá được mấy bước đã đụng mặt cô bé đó, nhóc Quân bị cô bé quăng một cái, nằm bất động trên mặt đất mấy phút sau mới thấy động đậy. Tôi tò mờ hỏi nó chuyện là thế nào, nó nhất định giấu kín không nói, hỏi bạn nó cũng chỉ hiểu đại khái như trên mà thôi. Ôi, đúng là “con trai lớn không thích gần gũi mẹ” mà, tôi đau lòng quá đi!
- Haiz, bó hoa này, cho Ngân đấy._Trên đường đi đến quán bia, thằng nhóc bên cạnh tôi nhìn bó hoa trong tay thở dài một hơi, cuối cùng ném nó cho tôi.
Tôi bất đắc dĩ ôm bó hoa, lắc lư đi trên đường than vãn.
- Mày mua hoa của chị giờ lại tặng nó cho ch