Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương (xem 4298)

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

do Yến cô nương vốn có thiên phú về cái đẹp chuyên trách. Cho đến 3 tháng trước, chúng tôi mua thêm gian nhà bên cạnh, mở rộng quy mô cửa hàng, không chỉ thế còn cập nhật thêm rất nhiều loại hoa đẹp lạ để phục vụ thị hiếu khách hàng ngày càng đổi mới.
Sát giờ hẹn của anh trai, tôi và toàn bộ “Ban tổ chức ngầm” chọn một bàn khuất nhất nằm trong góc nhà hàng, tụ tập ở đó nghe ngóng kết quả đồng thời theo dõi, hóng hớt quá trình.
Đúng 7h30’ tối, nữ chính mở cửa bước vào, thế nhưng nam chính thì lại chưa thấy đâu. Xung quanh người ta có đôi có cặp, anh anh em em cười nói thân mật, chỉ riêng có chị tôi là lẻ bóng chờ đợi. Anh trai ngu ngốc, đã bảo đến đúng giờ mà vào ngay cái thời điểm mấu chốt này lại bắt con người ta đợi, đáng chém ngàn đao a…
Qua 5’, tôi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho anh trai, vậy mà anh ấy lại tắt máy. Bên kia có vẻ chị Hân cũng gọi không được, đôi mày đã có chút nhăn lại, rõ ràng là cụt hứng, mất vui rồi, lại được thêm mấy đôi bên cạnh thì thầm chỉ trỏ nữa chứ. Anh trai, lần này về nhà em sẽ đuổi anh ra đường! Cả nhà bị anh ấy giày vò suốt một tuần liền mà cuối cùng anh ấy lại tính đổ khổ cực của mọi người xuống biển thế này sao?
Đang tính gọi thêm lần nữa, bố tôi ở bên cạnh đập nhẹ vai tôi.
- Hay để bố đi tìm thằng Kiệt.
Tôi thấy rõ sự bồn chồn bất an trong ánh mắt bố, mà mẹ tôi sớm đã lo lắng đến mức xoắn nhăm nhúm cả một góc khăn trải bàn của người ta rồi. Nhưng mà ngày lễ thế này, ngoài đường người người đi lại tấp nập như cá bơi thế kia, tôi nào nỡ để bố già nhà mình ra đường chứ, vì thế tôi đề nghị để mình đi, Tiểu Hắc ở lại đợi tin cùng bố mẹ tôi.
Còn hơn cả dự đoán của tôi, tình trạng tắc đường trầm trọng đến mức muốn đi không được mà muốn lùi cũng chẳng xong. Tôi không lấy xe máy, chạy bộ về hướng cửa trang sức mà anh tôi đã nói, cũng may tôi không hứng thú gì với cái mốt cao gót, chứ không giờ này thì khổ rồi.
Nơi đó cách nhà hàng này 3 dãy phố, tính sơ sơ cũng ngót nghét cả km rồi, mà với tình trạng giao thông như hiện nay, tôi phải gắng sức len lỏi lắm mới đến đó trong vòng nửa tiếng được đấy. Thế nhưng người ta đã đóng cửa từ lâu, mà xung quanh thì chẳng thấy bóng dáng anh tôi đâu cả. Trong lòng tôi rấy lên một cảm giác chẳng lành, làm gì có chuyện đen đủi như thế, bình thường anh tôi cũng không phải xấu xa ác độc gì, ông trời sẽ không bất công đến mức giáng tội anh ấy ngay lúc này chứ, còn có chuyện trọng đại cần anh ấy hoàn thành mà.
Vòng ngược lại đường về nhà hàng, lúc này tôi mới thấy không xa cửa hàng trang sức có một đám đông không lớn cũng chẳng nhỏ.
Chạy vội chen vào đám người, vừa đẩy vừa kéo kịch liệt tôi mới lọt được vào trung tâm. Trước mắt tôi có 2 chiếc xe máy, 1 không cần để ý, cái còn lại thì quen thuộc đến mức liếc qua một lần tôi cũng có thể khẳng

định chắc chắn rằng đó là xe của anh tôi, mà bên đầu xe bó hoa hồng xanh tôi và Bảo Yến đặc biệt chuẩn bị cho anh trai đã nát bươm chẳng ra hình dạng gì nữa, mỗi bông nằm một chỗ, cánh hoa lẫn giấy gói tơi tả hết rồi.
CHUYỆN GÌ THẾ NÀY?
Chương 19: Beautiful In White
Ads Kẻ đáng chết nào đã gây ra chuyện này? Anh trai tôi đâu, tại sao không thấy mặt mũi đâu hết là thế nào?
- Chú ơi cho cháu hỏi, mấy người đâm xe này đi đâu rồi ạ?_Tôi nhảy bổ đến kéo tay một chú cảnh sát giao thông đang đứng chụp hình lại hiện trường.
Chú này thấy bộ dạng tôi vừa cuống cuồng vừa lo lắng nên có lẽ đã đoán được tôi là người nhà của ai đó trong mấy người đâm xe kia, không vội vàng, cũng không hời hợt, rất đúng mực chỉ cho tôi đường đến bệnh viện mà mấy người họ đã đi.
Gì? Đi bệnh viện á? Sao có thể đen đủi đến mức đó được. Con ngàn vạn lần cầu khẩu ông bà tổ tiên nhà họ Lí, mọi người phù hộ cho anh con tai qua nạn khỏi, không xảy ra vấn đề lớn gì để anh con còn đi cầu hôn chị dâu, nếu không là nhà mình không có cháu dâu đâu oa…oa…oa…
Tôi cảm ơn chú cảnh sát một tiếng rồi lại chạy thục mạng vào bệnh viện. Y tá trực nghe tên anh tôi thì lập tức chỉ đường cho tôi luôn mà không cần nhìn sổ, ai bảo tên anh tôi đặc biệt làm chi. Hy vọng tôi sẽ không phải thấy bộ dạng anh trai cả người một màu trắng xóa như xác ướp Ai Cập.
Đứng trước căn phòng người y tá chỉ đường, tôi nhẹ hít thở mấy lần mới đủ dũng cảm đẩy cửa đi vào, thế nhưng khi nhìn hình ảnh trước mắt, tôi vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Anh trai tôi nét mặt bực bội ngồi trên ghế, tuy người không thấy vết băng bó nào nhưng má lại chễm chệ miếng gián cá nhân ở đó. Mà trước mặt anh tôi, một thanh niên có lẽ vẫn còn là học sinh đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cánh tay bị băng kín mít bám chặt lấy chân anh tôi không ngừng cầu xin, lời lẽ thì nhiều nhưng đại khái tôi có thể tóm tắt lại là thằng nhóc này uống rượu rồi lái xe, sau đó đi sai làn đường rồi đâm phải anh tôi, nếu như anh tôi không lên tiếng nói giúp thì chắc chắn nó sẽ chịu xử phạt gì đó khá nặng, thế nên nó đang năn nỉ anh tôi giúp đỡ.
Không đợi nó nói tiếp, cũng không cần anh tôi tỏ vẻ gì, tôi từ cửa ba bước thành hai bước đi đến chen giữa anh tôi và nó, đá văng nó ra xa. Mẹ nó, chưa đủ tuổi lại còn uống rượu lái xe, muốn chết thì chết một mình đi, lại dám đâm anh tôi, muốn anh tôi nói giúp ư, không có cửa đâu! Dù anh tôi muốn giúp tôi cũng không cho. Có biết rằng khuôn mặt đối với một người là rất quan trọng hay không. Một vết sẹo ở mặt có khác gì hủy hoại nhan sắt của người ta đâu cơ chứ. Bố mẹ tôi có đánh phạt anh em tôi cũng không bao giờ chạm tới mặt nhé, thế mà cái thằng nhóc này dám làm anh tôi bị thương ở mặt, tôi phải khai sáng đầu óc cho nó mới được!
- Ranh con, đủ tuổi mới được chạy xe có biết hay không? Trước khi đâm thì cũng phải nhìn xem người ta là ai rồi hãy đâm chứ, hơn nữa hôm nay cậu còn phá hỏng kế hoạch cầu hôn vĩ đại của anh tôi, tôi đập chết cậu, đập chết cậu…hừ…Lần sau để chị đây bắt được cậu uống rượu lái xe thì cứ đợi đấy, tôi không chặt chân cậu tôi không mang họ Lí…
Vừa mắng tôi vừa dùng tay đập liên hoàn vào người thằng nhóc dưới đất khiến cho nó chỉ biết ôm đầu kêu oai oái xin tha, dĩ nhiên tôi cũng chưa độc ác đến mức động vào viết thương vừa mới băng bó của nó.
Anh tôi thấy vậy cũng chỉ hừ lạnh mấy cái, lạnh lùng dương mắt ngồi nhìn một màn bạo lực như vậy, đợi tôi nguôi giận ném cho thằng nhóc kia mấy ánh mắt chém giết đi đến trước mặt mình mới cầm bông hoa hồng xanh trên bàn, đưa ra phía trước, mặt méo xệch đáng thương nhìn tôi.
- Em gái, chỉ còn bông này không bị nát thôi, làm sao bây giờ?
Tôi nhìn bông hoa màu xanh xinh đẹp nhưng đơn độc đó, lại nhìn bộ dạng thảm hại của anh trai, đau lòng đứt ruột khụy người xuống ôm lấy anh ấy an ủi.
- Sẽ không sao đâu, chị Hân không phải người coi trọng vật chất, chị ấy sẽ không để ý.
Anh trai nắm chặt bông hoa, ngồi im để tôi ôm. Để chuẩn bị cho tối hôm nay, anh ấy đã rất vất vả mà, không chỉ tập hát rất chăm chỉ, còn phải hoàn thành công việc vốn dành cho một tuần trong vòng ba ngày để có thời gian đi chọn đồ, chọn nhẫn nữa. Còn bó hoa này, tôi với Bảo Yến đã phải dở mọi mánh khóe, hết năn nỉ đến uy hiếm hủy hợp đồng đặt hoa thì vườn cung cấp mới bất đắc dĩ để lại cho mười mấy bông trong lô đã

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Giặc bên ngô là bà hoàng trong nhà tôi

“Cho bố lên thăm mẹ mày đi, bố chỉ muốn nắm tay bà ấy lần cuối…”

Biết vợ mang thai với người khác, chồng vẫn để vợ sinh đứa trẻ ra nhưng đúng ngày đầy tháng thì…

Cặp Đôi Trời Định

Phải học cách lắng nghe, đừng bỏ ngoài tai những điều nghe được