i cùng chúng, chậm chạp kéo cánh cổng vào trong. Đúng là chủ tớ một nhà có khác, đến cười mà cũng giống nhau như vậy được, một nhà đáng ghét a.
- Anh muốn cười thì cười đi, còn giả bộ kìm nén cái nỗi gì…hừ…_Tôi chốt lại cửa, bỏ lại một câu rồi đi trước.
Người phía sau nhanh nhẹn đuổi theo, trong khi đó, hai bạn chó kia đã rất nhanh chạy vào nhà rồi.
Được rồi, để tôi giới thiệu một chút vậy. Hai bạn chó kia, màu vàng là bạn gái của Tiểu Hắc, July; màu trắng pha vàng là con trai của Tiểu Hắc và July, Jex, thường gọi là cục bông nhỏ; anh chàng đi cùng này đương nhiên là bố của July, Lê Dương Anh.
Cách đây ba năm, có một ngày tôi nhận thấy Tiểu Hắc thường xuyên ra ngoài, khi đi còn mang theo cái gì đó, vì thế quyết định theo dõi nó. Cuối cùng tôi phát hiện ra, Tiểu Hắc nhà chúng tôi cư nhiên mang bánh đi tặng người yêu, một nàng chó có bộ lông vàng óng như mật ong vừa mới chuyển đến khu phố của chúng tôi được vài tháng, đó chính là July. Sau đó tôi còn biết được, chủ của July là một anh chàng bác sĩ thú y, bằng tuổi anh tôi thế nhưng vẫn còn độc thân, nói theo cách của giới trẻ bây giờ thì chính là ế đó. Nhà của anh ta vừa để ở vừa mở phòng khám cho đám vật nuôi. Mà do anh ta sống một mình, mẹ tôi nhân cơ hội đó cứ vài bữa lại lấy cớ đưa Tiểu Hắc đến khám sức khỏe hoặc mang đồ ăn đến cho anh ta, nhân tiện gán ghép tôi với anh ta thành một đôi, nhưng kết quả thì không có gì đổi mới, tôi lại có thêm một ông anh. Tuy không thể trở thành con rể của mẹ tôi, nhưng anh chàng này tính cách rất được, khám bệnh cho Tiểu Hắc cũng không lấy phí, thế nên nghiễm nhiên được mẹ tôi nhận làm một nửa con trai, so với nhóc Quân có thể coi như ngang hàng.
Mà anh chàng này hôm nay dẫn hai đứa nhỏ đến đây chắc chắn lại muốn nhờ vả tôi gì đây. Vì sao tôi biết ư? Lần nào anh ta chẳng thế chứ, cứ đem hai cái đứa đáng yêu kia ra dụ tôi thôi à.
- Em ngã cũng đáng yêu lắm đấy!_Dương Anh ngồi bên cạnh mấy đứa nhỏ đang thích thú vừa ăn bánh vừa xem hoạt hình, thấy tôi đi ra thì mỉm cười lên tiếng.
Tôi trừng mắt, đi đến đặt cốc nước cùng ít đồ ăn trước mặt anh ta, rồi ngồi xuống phía đối diện.
- Anh nói thật mà, sao lại trừng anh chứ…
Nhìn cái điệu bộ nịnh nọt lộ liễu của anh ta, tôi bĩu môi kinh thường, vừa xúc kem ăn vừa cắt ngang.
- Anh muốn gì thì đi thẳng vào vấn đề đi, làm như em không biết anh ấy.
Dương Anh nghe vậy trên môi nở nụ cười chói lọi, làm tôi thiếu chút đánh rơi cái thìa trên tay. Âm mưu, âm mưu a…cái nụ cười đểu giả này so với anh trai tôi quả thực là giống nhau mà…
Vì sao tôi lại ngu đến mức này chứ? Vì sao lại dễ mềm lòng như vậy? Vì sao, vì sao a..a…a……..
- Thảo Ngân, em có thể chuyên tâm một chút không?_Một giọng nói thì thầm ngay bên tay tôi, cùng với đó một cánh tay nhẹ nhàng vòng qua eo tôi kéo nhẹ.
Cả người tôi đang yên đang lành bỗng cái nghiêng ngả đổ vào vòng tay cái tên mắc dịch bên cạnh, làm cho tôi với anh ta giống như là một cặp tình nhân ân ái mặn nồng.
Hít sâu, thở nhẹ, hít thở, hít thở…Bình tĩnh, bình tĩnh! Mày phải bình tĩnh! Nóng giận là hỏng chuyện, nóng giận là ma quỷ.
Tôi cứ như thế liên tục nắm tay rồi lại thả tay mấy chục lần, cuối cùng mới có thể trấn tĩnh bản thân không nổi giận đánh người.
- Bỏ tay của anh ra!_Tôi nghiến răng nghiến lợi gằn nhỏ qua kẽ răng, cố gắng để vẫn có thể giữ được nụ cười trên mặt.
Ngàn lần, vạn lần không thể ngờ được rằng, cái anh chàng thú y này lại có thể lừa tôi trở thành bạn gái giả của anh ta mà đem đi ra mắt người nhà a. Ôi tôi điên mất, điên mất, điên mất thôi!
Thú y vẫn không chịu yên, bàn tay chuyển qua nắm tay tôi, kéo đi đến trước mặt một cặp vợ chồng trung niên. Vì sao tôi có thể khẳng định họ là vợ chồng mà không phải là mối quan hệ khác? Còn phải thắc mắc sao, cái tên thú y mắt mũi giống người đàn ông, miệng lại giống người phụ nữ, cười một cái thì ai cũng biết ba người họ là người một nhà rồi.
Tôi tiếp tục nghiến răng nghiến lợi âm thầm siết chặt bàn tay đang bị thú y nắm, rất muốn một đường đấm thẳng vào mặt
anh ta vài cái sau đó thoát khỏi bữa tiệc nhàm chán này, thế nhưng chỉ có thể ngoài mặt mỉm cười, trong lòng đau khổ, tiếp tục cùng cái tên thú y đáng chết này diễn kịch mà thôi. Ai bảo tôi đã nhận lời giúp đỡ anh ta cơ chứ, tất cả cũng tại bộ dáng hại nước hại dân của bạn gái và con trai của Tiểu Hắc, chỉ vì hai đứa nó mà tôi bị dụ vào tròng rồi…khóc không ra nước mắt mà.
- Bố mẹ, đây là bạn gái con.
- Cháu chào hai bác._Tôi lễ phép chào hỏi bố mẹ của thú y, còn giả bộ có chút ngượng ngùng để tăng thêm phần sinh động.
Bố mẹ anh ta có vẻ rất hài lòng với biểu hiện này của tôi, niềm nở hỏi tôi hết cái này đến các khác, chỉ hận không để trở thành người một nhà với tôi ngay lập tức mà thôi. Lại nhìn cái mặt anh chàng Dương Anh cười suốt từ đầu tới mức sắp rút gân đến nơi, tôi thật sự rất thấu hiểu và đồng cảm với anh ta. Dù sao da mặt của anh ta so với anh em nhà tôi cũng không dày bằng, cười lâu như vậy mà vẫn trụ được tới giờ coi như giỏi rồi.
Vì sao tôi lại nói bữa tiệc này nhàm chán? Đó là vì bữa tiệc này ngoài tôi ra, còn lại nếu không phải bác sĩ thì cũng là y tá cùng làm trong bệnh viện với bố mẹ của thú y. Bữa tiệc này là để kỷ niệm ngày thành lập bệnh viện nơi họ làm việc, Dương Anh dù là bác sĩ thú y nhưng thế nào cũng vẫn là bác sĩ, một người ngoài ngành như tôi đứng ở nơi này, nghe bọn họ nói mấy từ ngữ chuyên môn không hiểu đã đành, thế nhưng còn phải làm bộ hứng thú, không gọi là nhàm chán thì gọi là cái gì?
Nghe được một nửa, rốt cuộc tôi vẫn không chịu được, nhân lúc mọi người đang tinh thần sôi sục không để ý đến mình mà chuồn đến ban công. Chỗ này có lẽ là nơi thoải mái nhất ở đây đối với tôi, không triệu chứng, không bệnh tật, không còn bất cứ thứ gì liên quan đến cái ngành y nhàm chán kia.
Buổi tối hiện tại vẫn rất lạnh, mà tôi thì luôn yêu thích cái lạnh thế này. Đột nhiên tôi rất nhớ hắn! Không biết giờ này hắn đang làm gì, đã ăn cơm chưa, ở cùng với mẹ hay với ai, đã muốn trở về chưa? Hắn có nhớ tôi không? Có nhớ tôi như tôi nhớ hắn hay không?
Bốn năm rồi! Bốn năm tôi và hắn không hề có chút liên lạc nào, ngay cả đến một tin tức cũng không có. Hắn cứ như thế không xuất hiện trong cuộc sống của tôi ngần ấy thời gian. Liệu tình cảm hắn dành cho tôi, có còn? Hay là hắn đã có người khác rồi, thế nên mới không để ý đến tôi nữa, thế nên mới có thể biến mất lâu như vậy?
Tên đáng ghét đó, vì sao tôi lại nhớ hắn nhiều như thế chứ?
Mọi người đều nói trong một vài chuyện tôi rất khó hiểu, đặt biệt là chuyện liên quan đến tình cảm. Nhưng thực ra…đến tôi còn không hiểu nổi mình đây này. Đã rất nhiều lần tôi tự hỏi, vì sao lại thích một tên vừa độc ác vừa ngu ngốc như hắn ta cơ chứ, vậy mà có khi nào tôi tìm ra câu trả lời hợp lí đâu.
Vì hắn đẹp trai ư? Thôi đi, rõ ràng là không bằng Jesse của tôi. Vì hắn đối tốt với tôi? Cho tôi xin, hắn không trọc tức tôi là tôi đã cảm tạ trời đất lắm rồi ấy. Cái tên đáng ghét đó, rõ ràng là thích tôi còn dám qua lại với nhiều con gái trước mặt tôi như vậy, cứ vài ngày thì đổi một người. Nếu như anh Kiệt không nói với tôi rằng đó là cách anh ấy bày cho h
- Anh muốn cười thì cười đi, còn giả bộ kìm nén cái nỗi gì…hừ…_Tôi chốt lại cửa, bỏ lại một câu rồi đi trước.
Người phía sau nhanh nhẹn đuổi theo, trong khi đó, hai bạn chó kia đã rất nhanh chạy vào nhà rồi.
Được rồi, để tôi giới thiệu một chút vậy. Hai bạn chó kia, màu vàng là bạn gái của Tiểu Hắc, July; màu trắng pha vàng là con trai của Tiểu Hắc và July, Jex, thường gọi là cục bông nhỏ; anh chàng đi cùng này đương nhiên là bố của July, Lê Dương Anh.
Cách đây ba năm, có một ngày tôi nhận thấy Tiểu Hắc thường xuyên ra ngoài, khi đi còn mang theo cái gì đó, vì thế quyết định theo dõi nó. Cuối cùng tôi phát hiện ra, Tiểu Hắc nhà chúng tôi cư nhiên mang bánh đi tặng người yêu, một nàng chó có bộ lông vàng óng như mật ong vừa mới chuyển đến khu phố của chúng tôi được vài tháng, đó chính là July. Sau đó tôi còn biết được, chủ của July là một anh chàng bác sĩ thú y, bằng tuổi anh tôi thế nhưng vẫn còn độc thân, nói theo cách của giới trẻ bây giờ thì chính là ế đó. Nhà của anh ta vừa để ở vừa mở phòng khám cho đám vật nuôi. Mà do anh ta sống một mình, mẹ tôi nhân cơ hội đó cứ vài bữa lại lấy cớ đưa Tiểu Hắc đến khám sức khỏe hoặc mang đồ ăn đến cho anh ta, nhân tiện gán ghép tôi với anh ta thành một đôi, nhưng kết quả thì không có gì đổi mới, tôi lại có thêm một ông anh. Tuy không thể trở thành con rể của mẹ tôi, nhưng anh chàng này tính cách rất được, khám bệnh cho Tiểu Hắc cũng không lấy phí, thế nên nghiễm nhiên được mẹ tôi nhận làm một nửa con trai, so với nhóc Quân có thể coi như ngang hàng.
Mà anh chàng này hôm nay dẫn hai đứa nhỏ đến đây chắc chắn lại muốn nhờ vả tôi gì đây. Vì sao tôi biết ư? Lần nào anh ta chẳng thế chứ, cứ đem hai cái đứa đáng yêu kia ra dụ tôi thôi à.
- Em ngã cũng đáng yêu lắm đấy!_Dương Anh ngồi bên cạnh mấy đứa nhỏ đang thích thú vừa ăn bánh vừa xem hoạt hình, thấy tôi đi ra thì mỉm cười lên tiếng.
Tôi trừng mắt, đi đến đặt cốc nước cùng ít đồ ăn trước mặt anh ta, rồi ngồi xuống phía đối diện.
- Anh nói thật mà, sao lại trừng anh chứ…
Nhìn cái điệu bộ nịnh nọt lộ liễu của anh ta, tôi bĩu môi kinh thường, vừa xúc kem ăn vừa cắt ngang.
- Anh muốn gì thì đi thẳng vào vấn đề đi, làm như em không biết anh ấy.
Dương Anh nghe vậy trên môi nở nụ cười chói lọi, làm tôi thiếu chút đánh rơi cái thìa trên tay. Âm mưu, âm mưu a…cái nụ cười đểu giả này so với anh trai tôi quả thực là giống nhau mà…
Vì sao tôi lại ngu đến mức này chứ? Vì sao lại dễ mềm lòng như vậy? Vì sao, vì sao a..a…a……..
- Thảo Ngân, em có thể chuyên tâm một chút không?_Một giọng nói thì thầm ngay bên tay tôi, cùng với đó một cánh tay nhẹ nhàng vòng qua eo tôi kéo nhẹ.
Cả người tôi đang yên đang lành bỗng cái nghiêng ngả đổ vào vòng tay cái tên mắc dịch bên cạnh, làm cho tôi với anh ta giống như là một cặp tình nhân ân ái mặn nồng.
Hít sâu, thở nhẹ, hít thở, hít thở…Bình tĩnh, bình tĩnh! Mày phải bình tĩnh! Nóng giận là hỏng chuyện, nóng giận là ma quỷ.
Tôi cứ như thế liên tục nắm tay rồi lại thả tay mấy chục lần, cuối cùng mới có thể trấn tĩnh bản thân không nổi giận đánh người.
- Bỏ tay của anh ra!_Tôi nghiến răng nghiến lợi gằn nhỏ qua kẽ răng, cố gắng để vẫn có thể giữ được nụ cười trên mặt.
Ngàn lần, vạn lần không thể ngờ được rằng, cái anh chàng thú y này lại có thể lừa tôi trở thành bạn gái giả của anh ta mà đem đi ra mắt người nhà a. Ôi tôi điên mất, điên mất, điên mất thôi!
Thú y vẫn không chịu yên, bàn tay chuyển qua nắm tay tôi, kéo đi đến trước mặt một cặp vợ chồng trung niên. Vì sao tôi có thể khẳng định họ là vợ chồng mà không phải là mối quan hệ khác? Còn phải thắc mắc sao, cái tên thú y mắt mũi giống người đàn ông, miệng lại giống người phụ nữ, cười một cái thì ai cũng biết ba người họ là người một nhà rồi.
Tôi tiếp tục nghiến răng nghiến lợi âm thầm siết chặt bàn tay đang bị thú y nắm, rất muốn một đường đấm thẳng vào mặt
anh ta vài cái sau đó thoát khỏi bữa tiệc nhàm chán này, thế nhưng chỉ có thể ngoài mặt mỉm cười, trong lòng đau khổ, tiếp tục cùng cái tên thú y đáng chết này diễn kịch mà thôi. Ai bảo tôi đã nhận lời giúp đỡ anh ta cơ chứ, tất cả cũng tại bộ dáng hại nước hại dân của bạn gái và con trai của Tiểu Hắc, chỉ vì hai đứa nó mà tôi bị dụ vào tròng rồi…khóc không ra nước mắt mà.
- Bố mẹ, đây là bạn gái con.
- Cháu chào hai bác._Tôi lễ phép chào hỏi bố mẹ của thú y, còn giả bộ có chút ngượng ngùng để tăng thêm phần sinh động.
Bố mẹ anh ta có vẻ rất hài lòng với biểu hiện này của tôi, niềm nở hỏi tôi hết cái này đến các khác, chỉ hận không để trở thành người một nhà với tôi ngay lập tức mà thôi. Lại nhìn cái mặt anh chàng Dương Anh cười suốt từ đầu tới mức sắp rút gân đến nơi, tôi thật sự rất thấu hiểu và đồng cảm với anh ta. Dù sao da mặt của anh ta so với anh em nhà tôi cũng không dày bằng, cười lâu như vậy mà vẫn trụ được tới giờ coi như giỏi rồi.
Vì sao tôi lại nói bữa tiệc này nhàm chán? Đó là vì bữa tiệc này ngoài tôi ra, còn lại nếu không phải bác sĩ thì cũng là y tá cùng làm trong bệnh viện với bố mẹ của thú y. Bữa tiệc này là để kỷ niệm ngày thành lập bệnh viện nơi họ làm việc, Dương Anh dù là bác sĩ thú y nhưng thế nào cũng vẫn là bác sĩ, một người ngoài ngành như tôi đứng ở nơi này, nghe bọn họ nói mấy từ ngữ chuyên môn không hiểu đã đành, thế nhưng còn phải làm bộ hứng thú, không gọi là nhàm chán thì gọi là cái gì?
Nghe được một nửa, rốt cuộc tôi vẫn không chịu được, nhân lúc mọi người đang tinh thần sôi sục không để ý đến mình mà chuồn đến ban công. Chỗ này có lẽ là nơi thoải mái nhất ở đây đối với tôi, không triệu chứng, không bệnh tật, không còn bất cứ thứ gì liên quan đến cái ngành y nhàm chán kia.
Buổi tối hiện tại vẫn rất lạnh, mà tôi thì luôn yêu thích cái lạnh thế này. Đột nhiên tôi rất nhớ hắn! Không biết giờ này hắn đang làm gì, đã ăn cơm chưa, ở cùng với mẹ hay với ai, đã muốn trở về chưa? Hắn có nhớ tôi không? Có nhớ tôi như tôi nhớ hắn hay không?
Bốn năm rồi! Bốn năm tôi và hắn không hề có chút liên lạc nào, ngay cả đến một tin tức cũng không có. Hắn cứ như thế không xuất hiện trong cuộc sống của tôi ngần ấy thời gian. Liệu tình cảm hắn dành cho tôi, có còn? Hay là hắn đã có người khác rồi, thế nên mới không để ý đến tôi nữa, thế nên mới có thể biến mất lâu như vậy?
Tên đáng ghét đó, vì sao tôi lại nhớ hắn nhiều như thế chứ?
Mọi người đều nói trong một vài chuyện tôi rất khó hiểu, đặt biệt là chuyện liên quan đến tình cảm. Nhưng thực ra…đến tôi còn không hiểu nổi mình đây này. Đã rất nhiều lần tôi tự hỏi, vì sao lại thích một tên vừa độc ác vừa ngu ngốc như hắn ta cơ chứ, vậy mà có khi nào tôi tìm ra câu trả lời hợp lí đâu.
Vì hắn đẹp trai ư? Thôi đi, rõ ràng là không bằng Jesse của tôi. Vì hắn đối tốt với tôi? Cho tôi xin, hắn không trọc tức tôi là tôi đã cảm tạ trời đất lắm rồi ấy. Cái tên đáng ghét đó, rõ ràng là thích tôi còn dám qua lại với nhiều con gái trước mặt tôi như vậy, cứ vài ngày thì đổi một người. Nếu như anh Kiệt không nói với tôi rằng đó là cách anh ấy bày cho h