Tôi thở hắt ra một hơi dài. Người ta thường nói, nếu không đánh nhau sứt đầu mẻ trán, thì không phải là anh em, cũng không thể quen biết và hiểu nhau. Thôi thì hãy coi những tai nạn mà tôi phải chịu đựng chỉ là một cái giá nhỏ cho mối quan hệ giữa tôi và thằng bé. Chẳng phải giờ đây thằng bé đã chịu nói chuyện, và không còn coi tôi là kẻ thù rồi sao ?
Tôi ngồi xuống giường của thằng bé. Tôi gượng cười hỏi nó.
_Em đang đọc truyện tranh gì thế ?
Thằng bé dơ bìa sách truyện cho tôi xem.
Mắt tôi bị quáng gà, do đứng lâu dưới nắng nên không nhìn rành. Tôi lấy tay dụi mắt hai ba lần, tôi mới nhìn rõ được tên của cuốn truyện tranh.
_Hóa ra em đang đọc “Phong Vân”.
Thằng bé tò mò nhìn tôi.
_Chị có từng đọc “Phong Vân” chưa ?
Tôi vừa gật đầu lại vừa lắc đầu.
Thằng bé bị hành động buồn cười của tôi làm cho khó hiểu và cau mày.
_Rút cuộc chị đã đọc chưa, mà lúc trước chị gật đầu, lúc sau chị lại lắc đầu ?
Tôi mỉm cười giải thích.
_Chị chỉ đọc sơ qua nội dung của cuốn truyện tranh “Phong Vân”thôi, còn đọc một cách chi tiết và chăm chú như em thì chưa từng.
_Chị không thích truyện tranh “Phong Vân” ?
_Chị không phải là không thích, mà là không muốn đọc.
_Tại sao ?
Tôi ngượng nghịu vuốt tóc, tôi nheo mắt nhìn thằng bé, môi tôi vừa cười vừa le lưỡi bảo nó.
_Bởi vì chị chỉ thích đọc truyện nào đó ngắn và hài thôi. Đọc “Phong Vân” có quá nhiều nhân vật, và có quá nhiều khúc mắc nên rất khó nhớ.
Thằng bé khinh thường nhìn tôi.
_Đầu óc chị làm bằng bã đậu hay sao thế, mà đọc cuốn sách nào cũng kêu chán và khó nhớ ?
Tôi phồng mồm lên cãi lý với thằng bé.
_Em bảo ai là người có óc bã đậu thế hả ? Em có tin là chị đánh vào mông em bây giờ không ?
Thằng bé vênh mặt lên thách thức tôi.
_Có giỏi thì chị đánh em đi. Đừng tưởng bây giờ chị bắt nạt được em thì hay lắm, mai sau khi em lớn lên, em nhất định sẽ trả đũa lại chị.
Nghe thằng bé nói, tôi sững sờ nhìn nó. Nếu nói theo cách của nó, hóa ra tôi sẽ sống ở đây rất lâu và có cơ hội được nhìn nó lớn lên. Nhưng tôi chỉ là người trông trẻ, tôi chỉ trông nom thằng bé trong thời gian ba tháng hè, sau đó nó sẽ đi học, còn tôi trở về Việt nam. Có lẽ sau ba tháng, tôi và thằng bé không bao giờ còn có cơ hội được gặp lại nhau nữa.
Nghĩ đến đây, tôi lại muốn khóc. Mặc dù chỉ vừa mới gặp thằng bé, nhưng tôi thực sự yêu và thương nó. Tôi đã coi nó như một người em trai của mình. Nếu phải xa thằng bé, chắc tôi sẽ nhớ nó lắm. Tôi hy vọng nó cũng sẽ nhớ và thương tôi.
Đang tranh cãi hùng hồn với tôi, tự dưng thằng bé thấy tôi ngồi bất động trên giường, mặt trầm buồn; thằng bé nghiêng đầu nhìn tôi.
_Chị bị làm sao thế ? Sao mặt chị lại buồn thế kia ? Chị đang nhớ nhà à ?
Tôi quẹt nước mắt trên má, giọng tôi buồn buồn.
_Chị đang nghĩ không biết khi lớn lên trông em sẽ như thế nào ? Chị đoán lúc đó em trông sẽ rất đẹp trai và phong độ. Chị mong em có thể sống khỏe mạnh và mau lớn, mong em có thể làm được những gì mà em thích.
Thằng bé buồn cười nhìn tôi.
_Sao nghe chị nói như một người sắp sửa chuẩn bị đi xa thế ? Em tưởng chị sẽ sống ở đây với em ?
_Chị biết, nhưng mà thời gian ba tháng hè trôi qua nhanh lắm. Khi nào em đi học lại, chị sẽ quay về Việt nam.
_Em tưởng bố em sẽ mang em sang Việt nam và sống bên ấy luôn ?
Hình như thằng bé cũng hơi buồn khi nghe tôi nói rằng tôi sẽ sớm phải rời xa nó.
_Chị cũng không biết nữa, điều này còn phụ thuộc vào quyết định của bố em.
_Việt nam rất đẹp và thơ mộng đúng không chị ?
Thằng bé chuyển chủ đề, cu cậu chắc không muốn nhắc đến cảnh chia ly và mất mát kia.
Thấy thằng bé bắt đầu có tình cảm với mình, tôi rất vui và hạnh phúc. Tôi là người yêu trẻ, tôi luôn mong mọi đứa trẻ mà tôi gặp đều có thể nở một nụ cười, có thể sống thật sung sướng và đầm ấm bên gia đình và người thân.
Tôi vẫy tay gọi thằng bé.
_Lại đây ! Chị sẽ kể về Việt nam cho em nghe.
Thằng bé cầm cuốn truyện tranh trên tay, đứng lên khỏi ghế sô pha, nó lững thững đi lại gần giường.
Kéo nó ngồi xuống bên cạnh, tôi xoa đầu nó.
_Nếu bố em cho phép em sang Việt nam chơi, chị nhất định sẽ dẫn em đi khắp nơi, và làm những món ăn đặc sản của Việt nam cho em ăn.
Véo mũi nó, tôi hào hứng nói tiếp.
_Em có muốn cùng chị đi thăm cô nhi viện nơi mà chị từng sống ở đó suốt thời thơ ấu không ?
Mắt thằng bé sáng lên, nó nhìn tôi đầy háo hức và chờ mong.
_Chị có hứa là chị sẽ đưa em đến cô nhi viện đó thật không, hay là khi sang đến Việt nam, chị lại lừa em ?
Tôi gõ nhẹ lên đầu nó, tôi giận dỗi bảo nó.
_Sao em dám nghi ngờ lòng tốt của chị ? Chị là người từ xưa đến nay khi đã hứa điều gì nhất định sẽ làm được.
_Em không tin.
Thằng bé dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn tôi. Tôi nghĩ chắc thằng bé luôn bị người lớn trong nhà họ Trương hứa là sẽ dẫn nó đi chơi, nhưng vì quá bận, họ không thể đưa thằng bé đi được, nên giờ đây nó mới không tin tưởng tôi.
Tôi dơ ngón tay út lên, tôi nháy mắt với nó.
_Được thôi ! Nếu em không tin tưởng chị, hai chúng ta sẽ móc ngoéo tay với nhau.
Thằng bé cười toe vì hành động trẻ con của tôi. Nó liền dơ ngay ngón út ở bàn tay phải của nó, sau đó ngón út của nó móc ngoéo vào ngón út của tôi.
Hình ảnh ngón tay út nhỏ xíu của nó móc ngoéo vào ngón tay út thon dài và mảnh khảnh của tôi trông thật ngộ nghĩnh và dễ thương.
_Chị đã móc ngoéo tay làm tin với em rồi. Chắc giờ em không còn nghi ngờ chị nữa ?
Đứng dựa lưng vào cửa, chân phải đứng thẳng, mũi chân trái chạm đất, hai tay đút vào túi quần kaki màu cam vàng nhạt, Tên kia cười nhạt.
_Không ngờ, ngay cả một đứa trẻ con mà cô cũng không tha. Cô định lừa gạt tình cảm của thằng bé đúng không ? Tôi nghĩ một người như cô làm sao có thể thực hiện được lời hứa của mình, cô chỉ đang đóng kịch mà thôi.
Tôi giật mình nhìn Tên kia. Tôi không biết Tên kia đã đứng ở đó từ lúc nào, nhưng có vẻ Tên kia đã đứng ở đó từ lâu rồi, nên Tên kia mới nghe không xót một câu, một từ nào của tôi.
Tôi đoán chắc Tên kia căm ghét tôi lắm, nên lần nào gặp tôi, Tên kia cũng dùng miệng lưỡi sắc nhọn để hạ nhục và làm khó tôi.
Tôi thở dài chán nản. Tôi không muốn cãi nhau, hay gây chiến với Tên kia. Tôi đã được nếm mùi miệng lưỡi của Tên kia rồi, nên không dại gì mà đấu võ mồm với Tên kia nữa. Nếu chẳng may Tên kia bất chợt nổi điên lên ở đây, Tên kia xông lên đánh tôi thì sao. Hắn đã đi làm rồi, ở nhà chỉ toàn phụ nữ. Tuy có thằng bé và chú quản gia là đàn ông, nhưng một người còn quá nhỏ, người kia đã già yếu, họ làm sao bảo vệ được tôi. Tôi nên tự lo cho bản thân mình đi thì hơn.
Thái độ thờ ơ và không thèm chấp của tôi đã chọc giận Tên kia.
_Cô bị điếc hay sao thế hả ? Tôi đang nói chuyện với cô, mà cô lại không bảo thế nào là sao ? Có phải cô khinh thường tôi, nên coi tôi là không khí đúng không ?
Tôi muốn hét ầm lên. Trên đời này có tên nào lại không biết điều như tên này không ? Lẽ ra khi gặp được một người không so đo tính đoán thiệt hơn với mình như tôi, Tên kia phải mừng và tự suy xét lại hành động của bản thân mới đúng. Đằng này, Tên kia lại lấy oán trả ơn, lấy lòng