đã từng xem, còn tôi lại ví nó với một căn nhà ma. Hai chúng tôi không hai chịu ai, cuối cùng thằng bé quay lên tìm kiếm đồng minh.
_Chú Đức Hải ! Theo chú cái quán đèn lồng đỏ lúc nãy là quán trong bộ phim kiếm hiệp hay đó chỉ là một cái quán dùng để đóng phim kinh dị ?
Tên kia chắc không ngờ tự dưng mình bị lôi vào cuộc nên lúc đầu hơi lúng túng, mấy giây sau Tên kia mới cười nhẹ đáp.
_Chú không biết. Chú chưa từng nhìn thấy cái quán ấy được phim trường thuê để dựng cảnh quay, nên không thể trả lời cháu chính xác được.
Thằng bé giận dỗi.
_Chú bênh chị Băng chứ gì ?
Tôi vội lên tiếng gỡ rối cho Tên kia.
_Ai bảo em là chú ấy bênh chị. Chú ấy chị đang nói sự thật thôi.
Thằng bè “xì”một tiếng, miệng nó cong lên.
_Ai chẳng biết hai người vào hùa ăn hiếp em.
Tên kia nghe tôi nói, hình như Tên kia đang suy nghĩ đến vấn đề gì đó nên Tên kia vô tình quay xuống nhìn tôi.
Bắt gặp ánh mắt của Tên kia, tôi thấy khó thở, tôi bối rối không dám nhìn Tên kia lâu. Tôi không ngừng cầu nguyện, còn chân tôi muốn nhanh chóng nhảy xuống xe, sau đó bắt một chiếc xe tắc xi hay xe buýt để về nhà. Tôi không muốn đi cùng Tên kia một chút nào.
Xe càng lúc càng đi xa, con đường dần trở nên vắng vẻ và thưa thớt nhà cửa. Tôi đoán Tên kia chắc là muốn đưa tôi và thằng bé về vùng nông thôn.
Nhìn hai bên đường tôi thấy những đồng ruộng bao la, những cánh đồng lúa xanh non, những ruộng trồng thanh long, trồng chuối và xoài. Kể từ khi tôi lên thành phố sống, đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy những cánh đồng trồng hoa màu và cây ăn trái, nay có thể nhìn thấy hình ảnh thân quen của mình ở một đất nước xa lạ, trong lòng tôi có một cảm giác bồi hồi và xúc động, tôi bịt chặt miệng, mắt tôi đỏ hoe.
Thằng bé thích thú bấu hai tay ra thành xe, miệng nó reo lên, nó chỉ cho tôi xem.
_Chị nhìn kìa ! Kia là cánh đồng lúa ! Đẹp quá ! Rộng quá !
Tôi không nhịn được cười. Đúng là công tử của nhà họ Trương. Chắc thằng bé không mấy khi được đi ra ngoài nên nó mới reo lên thích thú khi nhìn thấy những thứ mà nó chỉ được trông thấy ở trên sách vở.
Đến cánh đồng trồng thanh long, mắt thằng bé mở to, chiếc miệng nhỏ xinh có đôi môi mỏng màu hồng nhạt của nó há to, nó kích động hét ầm lên.
_Quả thanh long ! Quả thanh long kìa, chị Băng ! Em muốn xuống hái !
Nó liền đập tay vào ghế xe phía trước của Tên kia.
_Chú cho cháu xuống ! Cháu muốn xuống cánh đồng trồng thanh long chơi, cháu muốn hái vài quả để ăn.
Tôi ôm bụng cười bò, tôi cười ngặt ngẽo. Thằng bé thú vị thật. Nó tưởng cánh đồng trồng thanh long kia là của gia đình nhà họ Trương hay sao, mà nó nói là nó muốn hái một cách tự nhiên như không cần biết ai là chủ nhân của cánh đồng đó ?
Tên kia chắc cũng bị mấy lời nói ngây thơ không hiểu chuyện của thằng khiến cho phì cười, Tên kia cố nén cười bảo thằng bé.
_Cháu đừng quậy phá nữa. Thanh long mùa này vẫn còn non, cháu không nên hái bây giờ. Hai nữa ruộng thanh long kia không phải do chúng ta trồng, làm sao chúng ta có thể xuống hái của người ta được. Làm thế không phải là ăn trộm của người ta sao ?
Thằng bé tiu nghỉu.
_Nhưng mà cháu rất thích ăn thanh long, rất thích có một cánh đồng để trồng lúa hay trồng cây ăn quả.
Tôi xoa đầu thằng bé, tôi tặng cho nó một nụ cười động viên và khích lệ.
_Nếu cháu đã thích nông nghiệp như thế, mai sau thi vào trường đại học nào đó có liên quan đến cây trồng. Chị nghĩ lúc đó em sẽ thỏa nguyện được ước mơ của mình.
Tên kia lập tức quay xuống nhìn tôi, ánh mắt Tên kia nhìn tôi đầy tức giận và bực mình.
_Cô có biết mình nói gì không hả ? Nhà họ Trương làm sao có thể để thằng cháu đích tôn đi học khuyến nông được.
Tôi vênh mặt lên cãi nhau với Tên kia.
_Anh cáu giận làm gì ? Tôi chỉ gợi ý hướng đi cho thằng bé thôi. Nếu mai sau nó không muốn theo nghề này nữa, tôi và anh đâu có thể ép nó. Mỗi người đều có ước mơ và khát vọng riêng, thằng bé lựa chọn ra sao là quyền của nó. Chắc anh cũng không muốn người khác ép mình.
Tên kia sau khi nhếch mép lên đầy đe dọa với tôi, Tên kia mới chịu quay lên để tiếp tục nhiệm vụ nhìn đường và lái xe.
Tôi ớn lạnh khi bị ánh mắt khủng bố của Tên kia chiếu tướng. Tôi rất muốn thét ầm lên. Tên kia thật biết cách dọa người. Vì Tên kia, người tôi đang nổi da gà, còn da đầu tôi run run.
Chiếc xe vượt qua hết cánh đồng này rồi đến cánh đồng kia. Tôi và thằng bé vừa hít khí trời, vừa ngắm cảnh tươi đẹp của thiên nhiên. Thằng bé rất vui, nên thỉnh thoảng miệng nó lại reo lên thích thú, còn tay nó chỉ trỏ mãi không ngừng.
Mặc dù không muốn đi cùng với Tên đáng sợ kia, nhưng thấy tinh thần phấn chấn của thằng bé, tôi lại cười vui vẻ. Có lẽ đây là cơ hội tốt để tôi và thằng bé xích lại gần nhau. Qua chuyến đi này, tôi cùng muốn xóa tan hiểu lầm và khúc mắc giữa tôi và Tên kia, tôi đã chán cãi nhau và gây chiến với Tên kia lắm rồi. Nếu có thể tôi muốn làm bạn với Tên kia. Hy vọng Tên kia có thể hiểu được thiện ý chân thành của tôi.
Đi qua một cánh đồng trồng toàn cau, những chiếc lá xanh tươi đang bay phần phật trong gió, hương hoa cau thơm ngát lan tỏa khắp nơi. Lần này người reo lên sung sướng không phải là thằng bé, mà là tôi.
Tôi kích động nắm tay thằng bé, sau đó chỉ cho thằng bé xem. Thằng bé bị khí thế và tinh thần nhiệt tình của tôi làm cho ảnh hưởng theo. Mấy giây sau, giọng của thằng bé lánh lót, nó lại đập tay lên ghế xe của Tên kia.
_Chú Đức Hải ! Mau ! Mau dừng xe lại ! Cháu muốn xuống nhặt hoa cau, cháu muốn chụp ảnh.
Tên kia bất đắc dĩ quay xuống bảo hai đứa trẻ chúng tôi.
_Hai người có thể ngồi im được không ? Địa điểm để câu cá và dã ngoại còn rất xa. Nếu cứ dừng xe ở ven đường sợ rằng đến tối cũng chưa tới nơi. Hai người thích vừa đi xe, vừa ngủ ngật chứ, hay là muốn bị cướp giật và gặp ma ở ven đường khi đêm đến.
Nghe Tên kia nhắc đến ma và đến cướp đến; tôi và thằng bé không ai bảo ai, cả hai đều im miệng, mặt hơi lo sợ, chúng tôi tự động ôm lấy nhau.
Hành động đồng loạt của chúng tôi, khiến Tên kia phì cười.
Lần đầu tiên kể từ lúc quen biết Tên kia, tôi mới thấy Tên kia cười thỏa mái. Trước đây, Tên kia cũng có cười nhưng nụ cười gượng gạo và không được tự nhiên, Tên kia cười giống như cười đểu hơn là cười từ thật tâm. Nay Tên kia mới đúng thực là mình.
Nhìn nụ cười tươi trẻ và tràn đầy sức sống của Tên kia, tôi ngơ ngác nhìn, mắt tôi bối rối, còn trái tim tôi hơi rung động. Tôi nghĩ đứng trước một người có vẻ đẹp như Tên kia, không một cô gái nào có thể tự chủ được.
Tôi ngượng ngùng không dám nhìn Tên kia nữa, tôi vô thức gãi đầu, sau đó tiếp tục nhìn ra hai bên đường.
Thằng bé từ lúc nghe Tên kia dọa, nó ngồi im trên ghế, mặt nó xị xuống. Cu cậu đang hờn dỗi.
Vẻ mặt giận dỗi và phụng phịu của thằng bé, khiến tôi vừa thương vừa buồn cười. Thằng bé dù sao vẫn còn là trẻ con, việc không được Tên kia đáp ứng đã khiến thằng bé sinh ra phản đối ngầm.
Để tránh không khí căng thẳng và mất vui, tôi liền lấy một sợi dây thun trong túi sách. Tôi mỉm cười với thằng bé.
_Em có biết chơi dây thun không ?
Thằng bé chú ý đến sợi dây thun trên tay tôi.
_Không. Chị biết chơi sao ?
Tôi nháy mắt với thằng bé.
_Tất nhiên rồi. Nếu chị không biết chơi, chị đâu có rủ em
_Chú Đức Hải ! Theo chú cái quán đèn lồng đỏ lúc nãy là quán trong bộ phim kiếm hiệp hay đó chỉ là một cái quán dùng để đóng phim kinh dị ?
Tên kia chắc không ngờ tự dưng mình bị lôi vào cuộc nên lúc đầu hơi lúng túng, mấy giây sau Tên kia mới cười nhẹ đáp.
_Chú không biết. Chú chưa từng nhìn thấy cái quán ấy được phim trường thuê để dựng cảnh quay, nên không thể trả lời cháu chính xác được.
Thằng bé giận dỗi.
_Chú bênh chị Băng chứ gì ?
Tôi vội lên tiếng gỡ rối cho Tên kia.
_Ai bảo em là chú ấy bênh chị. Chú ấy chị đang nói sự thật thôi.
Thằng bè “xì”một tiếng, miệng nó cong lên.
_Ai chẳng biết hai người vào hùa ăn hiếp em.
Tên kia nghe tôi nói, hình như Tên kia đang suy nghĩ đến vấn đề gì đó nên Tên kia vô tình quay xuống nhìn tôi.
Bắt gặp ánh mắt của Tên kia, tôi thấy khó thở, tôi bối rối không dám nhìn Tên kia lâu. Tôi không ngừng cầu nguyện, còn chân tôi muốn nhanh chóng nhảy xuống xe, sau đó bắt một chiếc xe tắc xi hay xe buýt để về nhà. Tôi không muốn đi cùng Tên kia một chút nào.
Xe càng lúc càng đi xa, con đường dần trở nên vắng vẻ và thưa thớt nhà cửa. Tôi đoán Tên kia chắc là muốn đưa tôi và thằng bé về vùng nông thôn.
Nhìn hai bên đường tôi thấy những đồng ruộng bao la, những cánh đồng lúa xanh non, những ruộng trồng thanh long, trồng chuối và xoài. Kể từ khi tôi lên thành phố sống, đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy những cánh đồng trồng hoa màu và cây ăn trái, nay có thể nhìn thấy hình ảnh thân quen của mình ở một đất nước xa lạ, trong lòng tôi có một cảm giác bồi hồi và xúc động, tôi bịt chặt miệng, mắt tôi đỏ hoe.
Thằng bé thích thú bấu hai tay ra thành xe, miệng nó reo lên, nó chỉ cho tôi xem.
_Chị nhìn kìa ! Kia là cánh đồng lúa ! Đẹp quá ! Rộng quá !
Tôi không nhịn được cười. Đúng là công tử của nhà họ Trương. Chắc thằng bé không mấy khi được đi ra ngoài nên nó mới reo lên thích thú khi nhìn thấy những thứ mà nó chỉ được trông thấy ở trên sách vở.
Đến cánh đồng trồng thanh long, mắt thằng bé mở to, chiếc miệng nhỏ xinh có đôi môi mỏng màu hồng nhạt của nó há to, nó kích động hét ầm lên.
_Quả thanh long ! Quả thanh long kìa, chị Băng ! Em muốn xuống hái !
Nó liền đập tay vào ghế xe phía trước của Tên kia.
_Chú cho cháu xuống ! Cháu muốn xuống cánh đồng trồng thanh long chơi, cháu muốn hái vài quả để ăn.
Tôi ôm bụng cười bò, tôi cười ngặt ngẽo. Thằng bé thú vị thật. Nó tưởng cánh đồng trồng thanh long kia là của gia đình nhà họ Trương hay sao, mà nó nói là nó muốn hái một cách tự nhiên như không cần biết ai là chủ nhân của cánh đồng đó ?
Tên kia chắc cũng bị mấy lời nói ngây thơ không hiểu chuyện của thằng khiến cho phì cười, Tên kia cố nén cười bảo thằng bé.
_Cháu đừng quậy phá nữa. Thanh long mùa này vẫn còn non, cháu không nên hái bây giờ. Hai nữa ruộng thanh long kia không phải do chúng ta trồng, làm sao chúng ta có thể xuống hái của người ta được. Làm thế không phải là ăn trộm của người ta sao ?
Thằng bé tiu nghỉu.
_Nhưng mà cháu rất thích ăn thanh long, rất thích có một cánh đồng để trồng lúa hay trồng cây ăn quả.
Tôi xoa đầu thằng bé, tôi tặng cho nó một nụ cười động viên và khích lệ.
_Nếu cháu đã thích nông nghiệp như thế, mai sau thi vào trường đại học nào đó có liên quan đến cây trồng. Chị nghĩ lúc đó em sẽ thỏa nguyện được ước mơ của mình.
Tên kia lập tức quay xuống nhìn tôi, ánh mắt Tên kia nhìn tôi đầy tức giận và bực mình.
_Cô có biết mình nói gì không hả ? Nhà họ Trương làm sao có thể để thằng cháu đích tôn đi học khuyến nông được.
Tôi vênh mặt lên cãi nhau với Tên kia.
_Anh cáu giận làm gì ? Tôi chỉ gợi ý hướng đi cho thằng bé thôi. Nếu mai sau nó không muốn theo nghề này nữa, tôi và anh đâu có thể ép nó. Mỗi người đều có ước mơ và khát vọng riêng, thằng bé lựa chọn ra sao là quyền của nó. Chắc anh cũng không muốn người khác ép mình.
Tên kia sau khi nhếch mép lên đầy đe dọa với tôi, Tên kia mới chịu quay lên để tiếp tục nhiệm vụ nhìn đường và lái xe.
Tôi ớn lạnh khi bị ánh mắt khủng bố của Tên kia chiếu tướng. Tôi rất muốn thét ầm lên. Tên kia thật biết cách dọa người. Vì Tên kia, người tôi đang nổi da gà, còn da đầu tôi run run.
Chiếc xe vượt qua hết cánh đồng này rồi đến cánh đồng kia. Tôi và thằng bé vừa hít khí trời, vừa ngắm cảnh tươi đẹp của thiên nhiên. Thằng bé rất vui, nên thỉnh thoảng miệng nó lại reo lên thích thú, còn tay nó chỉ trỏ mãi không ngừng.
Mặc dù không muốn đi cùng với Tên đáng sợ kia, nhưng thấy tinh thần phấn chấn của thằng bé, tôi lại cười vui vẻ. Có lẽ đây là cơ hội tốt để tôi và thằng bé xích lại gần nhau. Qua chuyến đi này, tôi cùng muốn xóa tan hiểu lầm và khúc mắc giữa tôi và Tên kia, tôi đã chán cãi nhau và gây chiến với Tên kia lắm rồi. Nếu có thể tôi muốn làm bạn với Tên kia. Hy vọng Tên kia có thể hiểu được thiện ý chân thành của tôi.
Đi qua một cánh đồng trồng toàn cau, những chiếc lá xanh tươi đang bay phần phật trong gió, hương hoa cau thơm ngát lan tỏa khắp nơi. Lần này người reo lên sung sướng không phải là thằng bé, mà là tôi.
Tôi kích động nắm tay thằng bé, sau đó chỉ cho thằng bé xem. Thằng bé bị khí thế và tinh thần nhiệt tình của tôi làm cho ảnh hưởng theo. Mấy giây sau, giọng của thằng bé lánh lót, nó lại đập tay lên ghế xe của Tên kia.
_Chú Đức Hải ! Mau ! Mau dừng xe lại ! Cháu muốn xuống nhặt hoa cau, cháu muốn chụp ảnh.
Tên kia bất đắc dĩ quay xuống bảo hai đứa trẻ chúng tôi.
_Hai người có thể ngồi im được không ? Địa điểm để câu cá và dã ngoại còn rất xa. Nếu cứ dừng xe ở ven đường sợ rằng đến tối cũng chưa tới nơi. Hai người thích vừa đi xe, vừa ngủ ngật chứ, hay là muốn bị cướp giật và gặp ma ở ven đường khi đêm đến.
Nghe Tên kia nhắc đến ma và đến cướp đến; tôi và thằng bé không ai bảo ai, cả hai đều im miệng, mặt hơi lo sợ, chúng tôi tự động ôm lấy nhau.
Hành động đồng loạt của chúng tôi, khiến Tên kia phì cười.
Lần đầu tiên kể từ lúc quen biết Tên kia, tôi mới thấy Tên kia cười thỏa mái. Trước đây, Tên kia cũng có cười nhưng nụ cười gượng gạo và không được tự nhiên, Tên kia cười giống như cười đểu hơn là cười từ thật tâm. Nay Tên kia mới đúng thực là mình.
Nhìn nụ cười tươi trẻ và tràn đầy sức sống của Tên kia, tôi ngơ ngác nhìn, mắt tôi bối rối, còn trái tim tôi hơi rung động. Tôi nghĩ đứng trước một người có vẻ đẹp như Tên kia, không một cô gái nào có thể tự chủ được.
Tôi ngượng ngùng không dám nhìn Tên kia nữa, tôi vô thức gãi đầu, sau đó tiếp tục nhìn ra hai bên đường.
Thằng bé từ lúc nghe Tên kia dọa, nó ngồi im trên ghế, mặt nó xị xuống. Cu cậu đang hờn dỗi.
Vẻ mặt giận dỗi và phụng phịu của thằng bé, khiến tôi vừa thương vừa buồn cười. Thằng bé dù sao vẫn còn là trẻ con, việc không được Tên kia đáp ứng đã khiến thằng bé sinh ra phản đối ngầm.
Để tránh không khí căng thẳng và mất vui, tôi liền lấy một sợi dây thun trong túi sách. Tôi mỉm cười với thằng bé.
_Em có biết chơi dây thun không ?
Thằng bé chú ý đến sợi dây thun trên tay tôi.
_Không. Chị biết chơi sao ?
Tôi nháy mắt với thằng bé.
_Tất nhiên rồi. Nếu chị không biết chơi, chị đâu có rủ em