ời mắt khỏi hắn.
Sau khi xác định được người đang đứng trước mặt mình là hắn, trên môi tôi xuất hiện một nụ cười hạnh phúc, lòng tôi reo vui, tôi mừng vì hắn đã đi theo tôi.
_Tôi…tôi không sao.
Hắn nắm lấy sợi dây xích, hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, tay hắn gác lên thành ghế làm bằng gỗ màu trắng.
_Cô đừng giận Đức Hải, nó không cố ý gây thương tổn cho cô đâu. Chỉ vì tính cách hiếu thắng nên nó mới hành động một cách thiếu suy nghĩ như thế.
_Xem ra anh rất thương em trai. Tôi rất ghen tị với Đức Hải.
Hắn quay sang nhìn tôi, đôi mắt hắn nửa như tò mò không hiểu vì sao tôi lại nói thế, nửa lại hy vọng rằng tôi đang có ý khác khi bảo hắn rằng tôi đang ghen tị với Đức Hải.
Tôi ngượng ngùng cúi đầu.
_Tôi là một cô nhi, tôi không có anh chị em, nên không biết cảm giác được anh chị thương yêu và bảo vệ sẽ như thế nào.
Tay hắn chạm nhẹ vào tóc tôi. Đầu tiên hắn hơi lúng túng vì hành động vô thức của mình, nhưng sau đó có lẽ ý nghĩ muốn chạm vào tôi quá mãnh liệt, nên hắn kéo đầu tôi dựa vào vai hắn.
_Cô không nên buồn, chẳng phải bây giờ tôi đang muốn cùng cô tạo dựng một gia đình là gì. Cô nói rằng cô thích và yêu quý thằng bé là thật chứ, hay là cô chỉ đang muốn an ủi và cho tôi hy vọng ?
Tôi tức giận ngồi thẳng dậy, tôi trừng mắt nhìn hắn.
_Anh có thể hiểu lầm tôi bất cứ việc gì, nhưng riêng điều này thì không được phép. Tôi là người rất yêu trẻ, dù thằng bé không phải là con anh, mà là một đứa trẻ mồ côi, tôi cũng yêu và quý thằng bé.
Hắn thấy tôi sinh khí, hắn hơi mất tự nhiên, tay hắn vuốt tóc, mắt hắn nhìn tôi như muốn xin lỗi tôi và cũng muốn nói cho tôi biết, hắn vui sướng như thế nào khi tôi thực lòng yêu và quý thằng bé.
Khi nhìn thấy ánh mắt này của hắn, tôi không thở được, tôi muốn tan chảy, mặt tôi dần ửng đỏ, trái tim tôi lại đập thật nhanh, tay tôi nắm chặt lấy vạt áo.
Chúa ơi ! Tôi nghĩ mình đang yêu !
Từ đằng sau, hắn đưa cho tôi một cái hộp quà hình vuông màu hồng tươi, có thắt nơ bướm màu xanh dương tuyệt đẹp.
_Đây là món quà mà cô muốn tôi mua cho cô. Hy vọng là cô thích.
Tôi ngây dại hết nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn lại nhìn xuống bàn tay nam tính và mảnh khảnh đang cầm hộp quà hình vuông của hắn. Tôi muốn nhảy cẩng lên, muốn hét ầm lên vì hạnh phúc và sung sướng.
Hắn…hắn thực sự đã mua quà cho tôi. Tôi tưởng rằng hắn chỉ nói đùa, hoặc hắn đã quên mất những gì mà hắn nói với tôi chiều hôm qua. Nhưng thật không ngờ, hắn vẫn còn nhớ.
Tôi run run cầm lấy món quà trên tay hắn, mắt tôi đỏ hoe, tôi sắp khóc vì cảm động. Tôi không biết hắn mua cho tôi có đúng là quả cầu tuyết mà tôi thích không, nhưng chỉ cần là quà của hắn, tôi sẽ cất giữ thật cẩn thận và nâng niu như báu vật.
_Cô mở ra xem đi.
Hắn cười tươi, khi thấy khuôn mặt tràn đầy xúc động và vui sướng của tôi. Chắc là hắn vui lắm vì đã có thể khiến cho tôi vui, và quên đi những chuyện tức giận lúc nãy.
Tôi ấp úng bảo hắn.
_Cảm…cảm ơn anh.
_Không có gì. Chỉ cần cô thích là được rồi.
Thấy tôi cứ giữ khư khư hộp quà trên tay, mà không chịu mở ra xem. Hắn gợi ý.
_Cô có muốn mở ra luôn bây giờ không ? Tôi muốn biết là món quà này thực sự vừa với ý của cô.
Tôi quẹt mắt, cố gắng giữ tự chủ để không òa khóc như một đứa trẻ con trước mặt hắn, tôi mở từng lớp giấy màu hồng tươi bao ở bên ngoài hộp hình vuông.
Khi nắp hộp được mở ra, tôi nhìn thấy một quả cầu tuyết có đế màu hồng nhạt, in hình hai cánh hoa hồng, trong lọ thủy tinh hình tròn có một căn nhà gỗ chìm trong tuyết màu trắng.
Tôi vừa khóc vừa cười, tôi lắc tay cho những bông tuyết trong lọ thủy tinh bay lên. Trong đời tôi, chưa có giây phút nào tôi lại thấy hạnh phúc và sung sướng như thế. Có lẽ cảm giác nhận được mấy trăm triệu, cũng không thể sánh bằng cảm giác được nhận một món quả nhỏ nhoi của hắn.
Tôi ngây ngốc cười, tôi rơi lệ như một đứa trẻ. Trước đây, tôi luôn ước được một lần ngắm tuyết rơi, được trải qua mùa đông ở trong một căn nhà nằm sâu trong rừng vào mùa giáng sinh. Mặc dù biết giấc mơ ấy quá xa vời, nhưng nay nhờ hắn, tôi thấy mình dường như sắp chạm được tay vào điều ước.
Tôi quay sang ôm lấy hắn, hôn lên má hắn, thì thầm mấy chục lần lời cám ơn với hắn.
Tôi không biết rằng hành động của tôi khiến hắn đỏ mặt, khiến trái tim lạnh giá của hắn đập thật nhanh, khiến hắn ôm siết lấy tôi.
Khi tôi bàng hoàng tỉnh cơn mê, tôi thấy hắn đang nâng cằm tôi lên, đôi mắt đen sâu thăm thẳm của hắn như muốn hút linh hồn tôi vào trong, như muốn cuốn phăng đi hết tất cả suy nghĩ trong tôi. Tôi ngây dại nhìn hắn, mắt tôi tròn xoe, còn mặt tôi đã đỏ như gấc chín, đôi môi tôi mấp máy muốn nói với hắn, nhưng không thể thốt nên lời.
Hắn cúi xuống hôn tôi. Đôi môi hắn nóng ấm, mềm mại và nam tính. Tôi cảm nhận được hương rượu quyến rũ trong miệng hắn; cảm nhận được đầu lưỡi của hắn đang khuấy đảo trong miệng tôi; cảm nhận được từng dòng nhiệt nóng chảy đang muốn thiêu đốt tôi; cảm nhận được mùi hương trên cơ thể hắn, như muốn hòa tan vào trong mũi tôi; cảm nhận được vòng tay ôm siết đầy che chở và nâng niu của hắn dành cho tôi.
Tôi thấy mình đang bay, đang trôi đi, đang hóa thân thành những đám mây, đang mỉm cười, đang hít lấy hương thơm của hoa lá và cây cỏ, đang được gió mát mang đi, đang được hồ nước trong xanh soi bóng. Tôi nghĩ mình đang được lên thiên đường.
Tôi và hắn hôn nhau đến quên cả trời đất. Trong vòng tay hắn, nụ hôn của hắn, tôi đã quên hết tất cả mọi thứ, cũng quên luôn lý do vì sao tôi lại ở đây. Tôi chỉ biết mình không muốn nụ hôn này kết thúc.
Hình ảnh của tôi và hắn lọt vào mắt của Tên kia. Đứng từ xa, Tên kia nhìn tôi và hắn không rời mắt, tay Tên kia siết chặt, khuôn mặt và ánh mắt Tên kia lạnh lẽo. Tên kia đang tức giận và đang phẫn nộ. Tôi tự hỏi tôi lại đắc tội gì với Tên kia nữa, mà lần nào Tên kia cũng dùng ánh mắt này để nhìn tôi ?
Buổi sáng, sau khi ăn cơm xong, hắn đi làm. Ở nhà bây giờ chỉ còn lại: tôi, thằng bé, chú quản gia, hai chị giúp việc và Tên kia.
Tôi không hiểu vì sao Tên kia có nhà lại không về, mà lại thích ở đây. Phải chăng Tên kia vì muốn tìm cách trừng phạt tôi, nên phải ở gần tôi.
Tôi trở nên lo sợ vu vơ. Tôi vì sợ Tên kia bất chợt nổi điên lên và tức giận đẩy tôi xuống bể bơi như chiều hôm qua, nên không dám ra vườn chơi nữa, mà tìm lên phòng của thằng bé.
Thằng bé đọc truyện tranh, còn tôi đứng ngoài ban công ngắm mặt trời. Tôi là người yêu thiên nhiên, yêu cây cỏ và hoa lá. Tính tôi hồn nhiên, hay nghịch ngợm. Tôi rất ghét bị nhốt ở nhà, và phải chịu cảnh tù túng của bốn bức tường. Nếu đây không phải là Đài Loan, nếu tôi không phải là người lạ, và hắn căn dặn tôi không được đi lung túng, vì hắn sợ tôi bị lạc, hay bị bắt cóc; tôi đã phóng ra ngoài đường và đi khám phá xung quanh rồi.
Đứng ngắm một lúc lâu, chân tôi nhức mỏi, mắt tôi hoa lên, đầu tôi choáng váng. Có lẽ tôi đã bị say nắng.
Loạng choạng bấu vào bờ tường, tôi đi vào trong phòng.
Nghe thấy tiếng động, thằng bé ngước mắt lên nhìn tôi.
_Chị không sao chứ ? Sao trông mặt chị tái mét thế kia, bị trúng gió à ?
A ha ! Cuối cùng thằng bé cũng biết quan tâm đến tôi. Giá mà nó để ý đến tôi ngay từ đầu thì hay biết mấy. Nếu thằng bé làm thế, tôi đã không gâ
Sau khi xác định được người đang đứng trước mặt mình là hắn, trên môi tôi xuất hiện một nụ cười hạnh phúc, lòng tôi reo vui, tôi mừng vì hắn đã đi theo tôi.
_Tôi…tôi không sao.
Hắn nắm lấy sợi dây xích, hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, tay hắn gác lên thành ghế làm bằng gỗ màu trắng.
_Cô đừng giận Đức Hải, nó không cố ý gây thương tổn cho cô đâu. Chỉ vì tính cách hiếu thắng nên nó mới hành động một cách thiếu suy nghĩ như thế.
_Xem ra anh rất thương em trai. Tôi rất ghen tị với Đức Hải.
Hắn quay sang nhìn tôi, đôi mắt hắn nửa như tò mò không hiểu vì sao tôi lại nói thế, nửa lại hy vọng rằng tôi đang có ý khác khi bảo hắn rằng tôi đang ghen tị với Đức Hải.
Tôi ngượng ngùng cúi đầu.
_Tôi là một cô nhi, tôi không có anh chị em, nên không biết cảm giác được anh chị thương yêu và bảo vệ sẽ như thế nào.
Tay hắn chạm nhẹ vào tóc tôi. Đầu tiên hắn hơi lúng túng vì hành động vô thức của mình, nhưng sau đó có lẽ ý nghĩ muốn chạm vào tôi quá mãnh liệt, nên hắn kéo đầu tôi dựa vào vai hắn.
_Cô không nên buồn, chẳng phải bây giờ tôi đang muốn cùng cô tạo dựng một gia đình là gì. Cô nói rằng cô thích và yêu quý thằng bé là thật chứ, hay là cô chỉ đang muốn an ủi và cho tôi hy vọng ?
Tôi tức giận ngồi thẳng dậy, tôi trừng mắt nhìn hắn.
_Anh có thể hiểu lầm tôi bất cứ việc gì, nhưng riêng điều này thì không được phép. Tôi là người rất yêu trẻ, dù thằng bé không phải là con anh, mà là một đứa trẻ mồ côi, tôi cũng yêu và quý thằng bé.
Hắn thấy tôi sinh khí, hắn hơi mất tự nhiên, tay hắn vuốt tóc, mắt hắn nhìn tôi như muốn xin lỗi tôi và cũng muốn nói cho tôi biết, hắn vui sướng như thế nào khi tôi thực lòng yêu và quý thằng bé.
Khi nhìn thấy ánh mắt này của hắn, tôi không thở được, tôi muốn tan chảy, mặt tôi dần ửng đỏ, trái tim tôi lại đập thật nhanh, tay tôi nắm chặt lấy vạt áo.
Chúa ơi ! Tôi nghĩ mình đang yêu !
Từ đằng sau, hắn đưa cho tôi một cái hộp quà hình vuông màu hồng tươi, có thắt nơ bướm màu xanh dương tuyệt đẹp.
_Đây là món quà mà cô muốn tôi mua cho cô. Hy vọng là cô thích.
Tôi ngây dại hết nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn lại nhìn xuống bàn tay nam tính và mảnh khảnh đang cầm hộp quà hình vuông của hắn. Tôi muốn nhảy cẩng lên, muốn hét ầm lên vì hạnh phúc và sung sướng.
Hắn…hắn thực sự đã mua quà cho tôi. Tôi tưởng rằng hắn chỉ nói đùa, hoặc hắn đã quên mất những gì mà hắn nói với tôi chiều hôm qua. Nhưng thật không ngờ, hắn vẫn còn nhớ.
Tôi run run cầm lấy món quà trên tay hắn, mắt tôi đỏ hoe, tôi sắp khóc vì cảm động. Tôi không biết hắn mua cho tôi có đúng là quả cầu tuyết mà tôi thích không, nhưng chỉ cần là quà của hắn, tôi sẽ cất giữ thật cẩn thận và nâng niu như báu vật.
_Cô mở ra xem đi.
Hắn cười tươi, khi thấy khuôn mặt tràn đầy xúc động và vui sướng của tôi. Chắc là hắn vui lắm vì đã có thể khiến cho tôi vui, và quên đi những chuyện tức giận lúc nãy.
Tôi ấp úng bảo hắn.
_Cảm…cảm ơn anh.
_Không có gì. Chỉ cần cô thích là được rồi.
Thấy tôi cứ giữ khư khư hộp quà trên tay, mà không chịu mở ra xem. Hắn gợi ý.
_Cô có muốn mở ra luôn bây giờ không ? Tôi muốn biết là món quà này thực sự vừa với ý của cô.
Tôi quẹt mắt, cố gắng giữ tự chủ để không òa khóc như một đứa trẻ con trước mặt hắn, tôi mở từng lớp giấy màu hồng tươi bao ở bên ngoài hộp hình vuông.
Khi nắp hộp được mở ra, tôi nhìn thấy một quả cầu tuyết có đế màu hồng nhạt, in hình hai cánh hoa hồng, trong lọ thủy tinh hình tròn có một căn nhà gỗ chìm trong tuyết màu trắng.
Tôi vừa khóc vừa cười, tôi lắc tay cho những bông tuyết trong lọ thủy tinh bay lên. Trong đời tôi, chưa có giây phút nào tôi lại thấy hạnh phúc và sung sướng như thế. Có lẽ cảm giác nhận được mấy trăm triệu, cũng không thể sánh bằng cảm giác được nhận một món quả nhỏ nhoi của hắn.
Tôi ngây ngốc cười, tôi rơi lệ như một đứa trẻ. Trước đây, tôi luôn ước được một lần ngắm tuyết rơi, được trải qua mùa đông ở trong một căn nhà nằm sâu trong rừng vào mùa giáng sinh. Mặc dù biết giấc mơ ấy quá xa vời, nhưng nay nhờ hắn, tôi thấy mình dường như sắp chạm được tay vào điều ước.
Tôi quay sang ôm lấy hắn, hôn lên má hắn, thì thầm mấy chục lần lời cám ơn với hắn.
Tôi không biết rằng hành động của tôi khiến hắn đỏ mặt, khiến trái tim lạnh giá của hắn đập thật nhanh, khiến hắn ôm siết lấy tôi.
Khi tôi bàng hoàng tỉnh cơn mê, tôi thấy hắn đang nâng cằm tôi lên, đôi mắt đen sâu thăm thẳm của hắn như muốn hút linh hồn tôi vào trong, như muốn cuốn phăng đi hết tất cả suy nghĩ trong tôi. Tôi ngây dại nhìn hắn, mắt tôi tròn xoe, còn mặt tôi đã đỏ như gấc chín, đôi môi tôi mấp máy muốn nói với hắn, nhưng không thể thốt nên lời.
Hắn cúi xuống hôn tôi. Đôi môi hắn nóng ấm, mềm mại và nam tính. Tôi cảm nhận được hương rượu quyến rũ trong miệng hắn; cảm nhận được đầu lưỡi của hắn đang khuấy đảo trong miệng tôi; cảm nhận được từng dòng nhiệt nóng chảy đang muốn thiêu đốt tôi; cảm nhận được mùi hương trên cơ thể hắn, như muốn hòa tan vào trong mũi tôi; cảm nhận được vòng tay ôm siết đầy che chở và nâng niu của hắn dành cho tôi.
Tôi thấy mình đang bay, đang trôi đi, đang hóa thân thành những đám mây, đang mỉm cười, đang hít lấy hương thơm của hoa lá và cây cỏ, đang được gió mát mang đi, đang được hồ nước trong xanh soi bóng. Tôi nghĩ mình đang được lên thiên đường.
Tôi và hắn hôn nhau đến quên cả trời đất. Trong vòng tay hắn, nụ hôn của hắn, tôi đã quên hết tất cả mọi thứ, cũng quên luôn lý do vì sao tôi lại ở đây. Tôi chỉ biết mình không muốn nụ hôn này kết thúc.
Hình ảnh của tôi và hắn lọt vào mắt của Tên kia. Đứng từ xa, Tên kia nhìn tôi và hắn không rời mắt, tay Tên kia siết chặt, khuôn mặt và ánh mắt Tên kia lạnh lẽo. Tên kia đang tức giận và đang phẫn nộ. Tôi tự hỏi tôi lại đắc tội gì với Tên kia nữa, mà lần nào Tên kia cũng dùng ánh mắt này để nhìn tôi ?
Buổi sáng, sau khi ăn cơm xong, hắn đi làm. Ở nhà bây giờ chỉ còn lại: tôi, thằng bé, chú quản gia, hai chị giúp việc và Tên kia.
Tôi không hiểu vì sao Tên kia có nhà lại không về, mà lại thích ở đây. Phải chăng Tên kia vì muốn tìm cách trừng phạt tôi, nên phải ở gần tôi.
Tôi trở nên lo sợ vu vơ. Tôi vì sợ Tên kia bất chợt nổi điên lên và tức giận đẩy tôi xuống bể bơi như chiều hôm qua, nên không dám ra vườn chơi nữa, mà tìm lên phòng của thằng bé.
Thằng bé đọc truyện tranh, còn tôi đứng ngoài ban công ngắm mặt trời. Tôi là người yêu thiên nhiên, yêu cây cỏ và hoa lá. Tính tôi hồn nhiên, hay nghịch ngợm. Tôi rất ghét bị nhốt ở nhà, và phải chịu cảnh tù túng của bốn bức tường. Nếu đây không phải là Đài Loan, nếu tôi không phải là người lạ, và hắn căn dặn tôi không được đi lung túng, vì hắn sợ tôi bị lạc, hay bị bắt cóc; tôi đã phóng ra ngoài đường và đi khám phá xung quanh rồi.
Đứng ngắm một lúc lâu, chân tôi nhức mỏi, mắt tôi hoa lên, đầu tôi choáng váng. Có lẽ tôi đã bị say nắng.
Loạng choạng bấu vào bờ tường, tôi đi vào trong phòng.
Nghe thấy tiếng động, thằng bé ngước mắt lên nhìn tôi.
_Chị không sao chứ ? Sao trông mặt chị tái mét thế kia, bị trúng gió à ?
A ha ! Cuối cùng thằng bé cũng biết quan tâm đến tôi. Giá mà nó để ý đến tôi ngay từ đầu thì hay biết mấy. Nếu thằng bé làm thế, tôi đã không gâ