Dưỡng thú thành phi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Dưỡng thú thành phi (xem 5200)

Dưỡng thú thành phi

dù trời đã tối đen rồi, nhưng binh lính của nơi này không có đi nghỉ ngơi. Đốt đuốc như ban ngày, không ngừng lấp vào chỗ hổng trên đê đập.


Tịch Tích Chi âm thầm bội phục cống hiến của những binh lính này cho dân chúng, thuận miệng nói ra một câu” “Đợi sau khi trở về, chàng nên thưởng cho bọn họ thật tốt”.


Không có bọn họ, có lẽ Phong Châu đã bị lũ lụt bao phủ từ rất nhiều ngày trước.


“Này còn cần nàng nói sao?” Từ trước đến giờ An Hoằng Hàn đều thưởng phạt phân minh.


Hai người không có đưa tới chú ý của bất kỳ ai, bóng dáng nhanh chóng tránh qua con đường nhỏ bên cạnh đê đập



“Sư phụ…..” Tịch Tích Chi cất giọng hô một câu.


Hình như lão đầu ngồi đó nghe thấy, ngẩng đầu nhìn tới phương hướng của bọn hắn.


Ở xung quanh Tích Chân là một tầng ánh sáng nhạt màu trắng lấp lánh lấy ông làm trung tâm tản ra xung quanh, bọc lại cả cây cầu. Nếu không phải Tịch Chân hết sức che chở cây cầu kia, có lẽ thân cầu sớm bị sóng lớn mãnh liệt xông huỷ.


“Sao các ngươi lại tới đây? Đừng gào to lung tung, ngàn vạn lần không thể để Tịch tiền bối phân tâm”. Một giọng nói vô cùng quen thuộc từ từ vang lên ở bên tai Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn.


Hai người theo tiếng nói nhìn sang, lập tức nhìn thấy Phùng chân nhân.


“Tham kiến bệ hạ”. Ánh mắt Phùng chân nhân rơi vào trên người An Hoằng Hàn, ngược lại quan sát hồi lâu, ông nói: “Bệ hạ, quả nhiên không có làm lão phu thất vọng, Long Châu đã ở trên tay người rồi đúng không?”


“Nhân loại đáng hận, ta vì các ngươi làm tất cả, bỏ ra giá quá cao”. Một tiếng giận nặng nề tràn đầy mặt nước, đinh tai nhức óc.


“Ta sẽ huỷ diệt tất cả nơi này”.


…………………….


Từng đạo gầm rú căm thù đến tận xương tuỷ, liên tục không ngừng.


“Đây chính là Giao Long kia?” Vừa nghe tiếng nói của nó, đã biết rõ không phải đồ tốt.


Chỉ là tại sao nó sẽ thống hận loài người như vậy?


“Không sai, chính là nó. Các ngươi cũng nhìn thấy nó tràn đầy thù hận với nhân loại, vẫn không ngừng va chạm cây cầu, muốn xông phá cây cầu ra ngoài báo thù”. Ngón tay Phùng chân nhân chỉ hướng cây cầu kia.


An Hoằng Hàn nhíu mày một cái, “Biết tại sao nó thống hận loài người như thế không?”


Từ cổ chí kim, không phải chỉ xuất hiện một con Giao Long này, nhưng chưa từng phát động công kích loài người. Hận ý của nó với loài người, phải có có nguyên nhân chứ? Trên thế giới không có hận ý vô duyên vô cớ, hắn dám khẳng định, nơi này nhất định có chân tướng không muốn người biết.


Tịch Tích Chi cũng nghĩ như vậy, một đôi mắt nhìn chằm chằm Phùng chân nhân, chờ đợi ông cho ra đáp án.


“Thời gian trước lão phu theo dõi Bạch Hồ, cuối cùng tìm tới Phong Châu này. Sau đó trong một đêm, đột nhiên nước lũ đại phát, bất chấp tất cả đánh thẳng vào đê đập. Vào thời điểm kia, lão phu cảm thấy chuyện có chút kỳ quái. Sau lại theo hướng nước chảy, tìm được cây cầu kia. Mới đầu, lão phu cũng không còn nhìn ra nguyên cớ, cho đến khi nghe thấy tiếng rống giận kia……….”


“Bạch Hồ? Như vậy Phùng chân nhân bắt được nó chưa? Đúng rồi, ông có tung tích của Từ lão đầu không?” Tuy nói bọn họ tới Phong Châu là bởi vì chuyện hồng tai, nhưng………. cũng phải tìm tung tích của Từ lão đầu.



Như vậy…. người áp chế Giao Long ở dưới cầu, chẳng phải là cố ý sao?


Nếu Giao Long không bị áp chế, có thể bình an Độ Kiếp, sao lại cố ý nhấc lên sóng lớn, giết hại dân chúng?


“Đáng ghét, khẳng định không thoát được quan hệ với nửa yêu!” Vô luận nửa yêu mang mục đích như thế nào, mọi chuyện hắn làm ra, quả thật làm hại vô số dân chúng vô tội bỏ mạng.


Phùng chân nhân vừa nghe giọng điệu Tịch Tích Chi liền đoán được người cố ý áp chế Giao Long ở dưới cây cầu là ai………..


Điều này cũng khó trách Giao Long thống hận loài người như vậy.


Nếu không phải loài người xây dựng cây cầu, cố ý dẫn nó tới nơi này, nó làm sao có thể sẽ bị áp chế?


Long và Giao, một chánh một tà. Giao là sinh vật cực kỳ nhớ thù, nếu trong lòng Giao Long đã sinh hận ý, khẳng định xoá không được rồi. Vì thế kế hoạch hôm nay, chỉ có thể cứng đối cứng với Giao Long thôi.


“Phùng đạo sĩ, tới đây thay ta môt lúc, ta có lời muốn nói với hai người bọn họ”. Một đạo tiếng nói vô cùng hùng hồ lên từ trong miệng Tịch Chân, truyền về phía bọn họ.


Mấy người hơi sững sờ, Phùng chân nhân chắp tay một cái với An Hoằng Hàn, “Bệ hạ, chuyện lão phu biết chỉ có chừng đó, ta đi sang cầu bên kia trước”.


Nói xong, Phùng chân nhân liền phi thân đi.


Không lâu sau, người ngồi trên cây cầu, từ Tịch Chân đổi thành Phùng chân nhân. Có lẽ bởi vì công lực không bằng Tịch Chân, sau khi hai người thay nhau, tầng ánh sáng kia trở nên phai nhạt hơn một chút.


Xung quanh cây cầu kia rất nhiều đợt sóng, Tịch Chân ở nơi này giằng co với Giao Long, y phục trên người đã sớm ướt.


Y phục một thân ** dán ở trên người, Tịch Chân hiển nhiên cảm thấy rất không dễ chịu. Điều động một đạo linh lực, không đến một lúc, y phục vốn là **, đã hong khô.


Còn chưa đi đến trước mặt hai người, Tịch Chân liền móc ra một bình sứ nhỏ từ trong túi áo ra, ném về phía An Hoằng Hàn.


An Hoằng Hàn đưa tay tiếp được, mở nắp bình ra ngửi một cái, một cỗ mùi thơm vô cùng nồng đậm.


“Đây là tiên dược ta lấy được từ trên thiên giới, ngươi cầm ăn đi”. Tịch Chân có chút đau lòng nhìn bình đan dược này, đó là ông mất không ít công phu mới có được. Lúc này lại chắp tay tặng cho người ngoài.


Tịch Tích Chi mở trừng hai mắt, “Sư phụ, có thứ tốt sao không đưa cho đồ đệ của người”.


Nghe giọng nói hâm mộ của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn nhìn bình nhỏ mấy lần, đậy nắp bình lại, đưa cho Tịch Tích Chi, “Nếu như nàng muốn ăn, trẫm liền cho nàng”.


“Không được cho nó, nó ăn cũng là lãng phí”. Tịch Chân liền thò tay đẩy bình nhỏ về trong tay An Hoằng Hàn.


Tịch Tích Chi tức giận rồi, lòng nói, rốt cuộc ai là đồ đệc của người hả? Thiên vị như vậy.



Đến lúc đó, cũng không chỉ là tai nạn của một Phong Châu, mà là cả Phong Trấn quốc.


Tình thế nghiêm t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Giá Như Em Là Con Gái

Miracles In December

Em Vẫn Chờ Anh

Giọt nước mắt ân hận của cô vợ luôn tự ti vì chồng không phải là một soái ca

Chồng tôi ngoại tình