Mới bắt đầu chỉ lớn cỡ hạt gạo, dần dần càng biến càng lớn, cuối cùng biến thành gần bằng trái táo.
Mà Tịch Tích Chi chỉ chăm chú cảm giác tình huống ở đan điền, không có phát hiện thên thể mình cũng đang dần biến hóa.
Vốn là tóc dài đến eo, đột nhiên bắt đầu dài ra, trong nháy mắt sợi tóc ngân bạch rơi đầy cả thùng nước tắm, ướt sũng dính ở trên người của nàng và An Hoằng Hàn.
Xương cổ tay, chân từ từ bắt đầu tăng trưởng, không đến một lúc, vốn là tiểu hài tử trắng nõn hơi mập, lắc mình một cái biến thành một thiếu nữ thanh xuân.
Vui mừng nhất không phải là An Hoằng Hàn thì còn có thể là ai, hắn tận mắt chứng kiến Tịch Tích Chi biến hóa, đồng thời tán thưởng vạn vật thế gian thật thần kỳ, nhìn khuôn mặt trái xoan như hoa sen mới nở của Tịch Tích Chi không khỏi mất hồn.
Cằm của Tịch Tích Chi cũng không phải rất nhọn, hơn tròn một chút. Một đôi mắt giống như ngôi sao, nhiễm một tầng hơi nước thật mỏng. Ấn ký hình thoi ở chính giữa vô cùng kiều diễm, màu sắc còn đẹp hơn chu sa.
Đau đớn mãnh liệt qua đi, lúc này Tịch Tích Chi mới phát hiện ra mắt An Hoằng Hàn không chớp nhìn mình chằm chằm.
“Ngươi làm sao vậy? Tại sao nhìn ta như vậy?” Tịch Tích Chi hà mồm hỏi thăm, giọng nói càng thêm tuyệt vời êm tai hơn trước kia. Tịch Tích Chi phát hiện có cái gì không đúng, tóm lại là một cảm giác nói không nên lời.
Chẳng biết từ lúc nào, vảy thật nhỏ quanh thân An Hoằng Hàn đã dần dần rút đi, ngay cả hư ảnh Long Châu trên trán cũng biến mất không thấy gì nữa, giống như tất cả mọi thứ vừa rồi, chẳng qua là ảo giác, hoàn toàn chưa từng xảy ra.
An Hoằng Hàn hơi di động thân thể, môi kề sát của hai người từ từ tách ra.
Tịch Tích Chi giơ tay lên che miệng của mình, lúc nào thì có thể tách ra rồi?
“Lời nàng vừa mới nói.” Nhìn Tịch Tích Chi sợ hãi, nụ cười nơi khóe miệng của An Hoằng Hàn càng sâu hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng cũng càng ngày càng sâu không lường được.
Tịch Tích Chi bị hắn nhìn đến mức dựng tóc gáy, tại sao ánh mắt An Hoằng Hàn giống như muốn ăn thịt người?
An Hoằng Hàn tự nhận mình không phải là chính nhân quân tử, càng không phải là Liễu Hạ Huệ. Đối mặt với người mình yêu thích đã lâu, toàn thân xích lõa nằm ở trong lòng mình, chỉ cần là một nam nhân bình thường, ai dám bảo đảm nói …. Mình nhịn được?
“Vậy …. Vậy cũng không thể ở trong thùng tắm ….” Tịch Tích Chi quật cường giương mắt, ánh mắt giận dự bất mãn.
Chỉ là ở trong mắt An Hoằng Hàn, ánh mắt ngày càng giống như đang hờn dỗi, An Hoằng Hàn nhìn đến miệng khô lưỡi khô, hận không được lập tức bổ nhào về phía Tịch Tích Chi, nuốt nàng vào trong bụng.
Vốn An Hoằng Hàn cũng chưa từng nghĩ Tịch Tích Chi có thể nhanh lớn ên như vậy, toàn bộ việc tối nay đều là ngoài ý muốn. Lúc mới bắt đầu, An Hoằng Hàn cũng định bá vương ngạnh thượng cung, cường bạo Tịch Tích Chi, hoàn toàn nhốt nàng ở bên mình. Nhưng sau khi lấy được sự chấp thận của Tịch Tích Chi, đây không thể nghi ngờ là đốt thêm lửa ở trong lòng An Hoằng Hàn.
Ngọn lửa điên cuồng cuốn lấy, cuối cùng cháy càng mạnh, dập không được.
Ngoài cửa sổ mưa to rơi xuống ào ào, giọt mưa nện tí tách ở trên mái ngói, cả trấn nhỏ bị mưa gió bao vây, trừ tiếng mưa rơi thì không nghe được âm thanh nào khác.
Nước nóng trong thùng tắm dần dần mất đi nhiệt độ, tiếp tục ở chung như vậy nữa thì quả thật không được, có lẽ còn có thể lạnh đến sinh bệnh.
Theo yêu cầu của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn ôm nàng đi tới bên giường.
Trái tim nhỏ của Tịch Tích Chi nhảy thình thịch, đầu chôn ở trước ngực An Hoằng Hàn, không chịu nâng lên.
An Hoằng Hàn nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Tịch Tích Chi, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, hận không được lập tức làm nàng. Còn chưa đi đến bên giường, đôi môi An Hoằng Hàn liền áp lên, hôn từng chút lên gò má của Tịch Tích Chi, một đường đến sau tai, sau đó đi xuống.
Phàm là nơi đôi môi An Hoằng Hàn đi qua, đều nhanh chóng ấn xuống một miếng dâu tây.
An Hoằng Hàn thuận thế liền áp người ta trên giường, hai người đều là toàn thân xích lõa, không có chút trở ngại nào.
Hai tay An Hoằng Hàn không ngừng vuốt ve toàn thân Tịch Tích Chi, nhỏ giọng nói ở bên tai Tịch Tích Chi: “Sau nay nàng trốn không thoát rồi.”
Hơi thở của Tịch Tích Chi càng ngày càng gấp rút, trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, hai má bị nhuộm thành màu hồng không bình thường. Cũng không nghe được quá rõ ràng lời nói của An Hoằng Hàn, mơ màng giao toàn bộ quyền chi phối thân thể cho An Hoằng Hàn.
Trong nháy mắt khi An Hoằng Hàn tiến vào, Tịch Tích Chi đau đến mở miệng cắn lấy đầu vai hắn.
Giờ phút này An Hoằng Hàn đã dớm bị cảm giác hạnh phúc làm cho hôn mê, chút vết thương nhỏ ở đầu vai này, sao có thể làm trở ngại tâm tình vui vẻ của hắn? Hắn vừa ra sức rong ruổi ở trên thân Tịch Tích Chi, vừa tận lực khống chế tốc độ đánh sâu vào của mình, để thiếu nữ mới trải mùi đời nào đấy thoải mái một chút.
An Hoằng Hàn liên tục ép buộc Tịch Tích Chi mấy lần, cho đến khi một thiếu nữ nào đấy mệt mỏi đến bất tỉnh mới thôi.
Đêm nay ngay cả ngủ, khóe miệng An Hoằng Hàn cũng mang theo nụ cười nhạt. Hai cánh ta vẫn ôm Tịch Tích Chi, để cho nàng ngủ ở bên trong khuỷu tay của mình, cho đến khi trờ sáng, tư thế này cũng chưa từng thay đổi.
Từng tia nắng chiếu vào rơi trên sàn nhà, chói sáng đến nỗi khiến Tịch Tích Chi không thể không mở mắt ra, đập vào mắt chính là một mảnh da thịt màu lúa mì. Tịch Tích Chi cả kinh, trong đầu ầm ầm nổ tung.
Từng màn tối qua giống như những hình ảnh không ngừng quay vòng ở trong đầu Tịch Tích Chi, khiến Tịch Tích Chi hận không thể đào một cái lỗ chui vào.
Động tĩnh của Tịch Tích Chi rất nhanh đánh thức An Hoằng Hàn.
Ngón tay An Hoằng Hàn khoác ở bên hông Tịch Tích Chi giật giật, Tịch Tích Chi sợ đến mức toàn thân cứng đờ.
An Hoằng Hàn rất không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, “Không cần, ngươi ở bên ngoài chờ đợi đi.”
Tịch Tích Chi không chút thú vị bũi môi, trong lòng thầm nghĩ, cũng may cả đêm hôm qua đều là mưa to gió lớn, nếu không lấy hiệu quả cách âm của gian phòng trọ này, chuyện tối ngày hôm qua sớm đã bị người ta phát hiện.
Vừa nghĩ tới tối hôm qua đột nhiên xuất hiện mưa to, còn có khi ở trong thùng nước tắm thì quanh thân An Hoằng Hàn phủ đầy vảy nhỏ, ánh mắt Tịch Tích Chi biến đổi, nhìn về phía An Hoằng Hàn, “Thân thể của chàng … Còn có chuyện tối ngày hôm ua, chàng giải thích thế nào?”
Tịch Tích Chi nói ngập ngừng, có chút chần chờ.
Sắc mặt An Hoằng Hàn không thay đổi, cúi đầu nhìn người trong ngực, “Không phải nàng cũng đoán được rồi sao? Trong thân thể của ta chảy xuôi huyết mạch của tổ tiên An thị, đương nhiên có thể thừa kế Long Châu của hắn.”
Đây cũng là lý do mà mỗi đời đế vương đều sẽ không ngừng tìm kiếm bí mật kia.
Chỉ là An Hoằng Hàn không có nói cho nàng biết, trong thời gian đầu, hắn