An Hoằng Hàn nhíu mày một cái, đưa tay muốn che lại lỗ tai Tịch Tích Chi.
Tay kia còn chưa vươn ra, vốn con chồn nhỏ đang nằm bẹp, lại kích động thoát khỏi xe ngựa nhanh như chớp.
“Hồ Khuất, dừng xe.” An Hoằng Hàn phân phó một tiếng, bánh xe dần ngừng chuyển động.
Khi An Hoằng Hàn nhảy ra khỏi xe ngựa, đã nhìn thấy con chồn kia vênh váo hống hách đứng ở trên bàn của quán người khác.
Lão phu nhân và lão đầu nhi đều là lần đầu tiên nhìn thấy con chồn nhỏ màu trắng như vậy, cho nên khi nhìn thấy liền quên cãi vả. Sau đó nhìn sau lưng con chồn nhỏ, hô hấp càng thêm chậm lại, một nam tử rất anh tuấn.
An Hoằng Hàn mặc một bộ cẩm bào màu xanh đậm, cả người đều là khí thế lạnh lùng, người lạ chớ lại gần.
Chỉ nhìn ngây ngốc hồi lâu, lão đầu nhi kia mới phản ứng được hỏi “Khách…… khách quan, muốn ăn cái gì?”
Lâm Ân vỗ vỗ y phục tràn đầy bụi bậm, chậm rãi nói: “Mang tới một đĩa thịt kho tàu, thịt băm ớt xanh, nếu trong này các ngươi còn có thịt gà, thịt vịt gì thì cứ bưng lên tất cả đi.”
“Không có gà, chỉ là có trứng gà, nếu không làm cho các ngài món khổ qua trứng chiên được không?” Tay lão phụ nhân cầm muôi, vừa nghe đây là buôn bán lớn, lập tức nhìn thẳng, gương mặt tươi cười.
Lâm Ân móc ngân phiếu từ trong quần áo ra, đưa cho lão phụ nhân, “Như vậy cũng được, hai ngươi đi làm món ăn đi.”
Tịch Tích Chi vung móng lung tung với An Hoằng Hàn, kêu loạn chít chít không ngừng. Mới vừa rồi lúc nàng nghe hai lão già này cãi vả, đã cảm thấy chuyện này có điểm giống tác phong của một lão đầu hư hỏng nào đấy. Mặc dù biết rất rõ suy đoán này rất không có khả năng, nhưng Tịch Tích Chi vẫn không muốn bỏ qua một phần ngàn vạn hi vọng.
Nhìn con chồn nhỏ khác thường, huơ tay múa chân, An Hoằng Hàn lại lần nữa cau mày, theo ý tứ con chồn nhỏ gọi hai người đó lại.
“Các ngươi trước chờ một chút, ta có chút lời nói muốn hỏi các ngươi.” Đi ra khỏi cung, An Hoằng Hàn đã từ bỏ tự xưng của mình.
Thời điểm Tịch Tích Chi nghe được, vẫn có chút không được tự nhiên.
Lão phụ nhân và lão đầu nhi đều thu lại bước chân, xoay người lại, “Vị gia này, ngài có lời gì muốn hỏi? Chỉ cần hai chúng ta biết, khẳng định đều nói tất cả cho ngài.”
Lúc này, xe ngựa của Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du cũng chạy tới quán rượu. Bọn họ xuống xe ngựa, đang đi tới đây.
An Hoằng Hàn nhìn về phía Tịch Tích Chi, hắn chỉ biết con chồn có ý tứ không để cho hai người này nghe, về phần dụng ý, hắn tạm thời còn không có đoán được.
Tịch Tích Chi hiểu được, đi tới ven mép bàn kéo kéo y phục An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn thuận thế liền ôm nó lên.
Sau đó, móng vuốt nhỏ của Tịch Tích Chi lại bắt đầu ở trên mu bàn tay An Hoằng Hàn viết ra dụng ý của mình.
‘Tiếp tục hỏi bọn họ về chuyện vàng biến thành đá’
Chẳng lẽ việc đó còn ẩn ý gì? An Hoằng Hàn biết Tịch Tích Chi không phải là ý nghĩ nông nổi nhất thời, khẳng định còn có nguyên nhân khác.
“Mới vừa rồi các ngươi nói vàng biến thành đá? Thật có chuyện này ư? Vừa đúng lúc ta cảm thấy có chút hứng thú, có thể nói rõ chi tiết không.” An Hoằng Hàn kéo ghế dài ra ngồi xuống, một bộ dáng rửa tai lắng nghe.
Lão đầu nhi sững sờ, “À….. Có thể.”
Tịch Tích Chi lung lay đầu nhỏ, gật đầu đáp ứng.
Một trận ánh sáng màu trắng bạc thoáng qua, Tịch Tích Chi xích lõa nằm ở bên cạnh An Hoằng Hàn, một đôi mắt có hồn nhìn đối phương.
An Hoằng Hàn tiện tay kéo áo choàng qua, trùm lên trên người của Tịch Tích Chi, “Người ngươi hỏi lúc nãy có quan hệ gì với ngươi?”
“Đó là sư phụ của ta.” Tịch Tích Chi cúi đầu nhỏ giọng nói.
Trong mắt An Hoằng Hàn thoáng qua một tia kinh ngạc, “Không phải ngươi nói ông ta phi thăng rồi ư? Sao sẽ ở lại phàm trần chứ?”
Thật ra thì không chỉ An Hoằng Hàn kinh ngạc, đến Tịch Tích Chi cũng không thể tin được. Rốt cuộc sư phụ làm sao tới được nơi này? Là vì tìm nàng ư? Vừa nghĩ tới khả năng thứ hai, đôi mắt Tịch Tích Chi đã ươn ướt.
“Ta cũng không biết, nhưng chiêu biến đá thành vàng này xác thật là phát thuật ông thường dùng.” Tịch Tích Chi cuộn thành một đoàn.
An Hoằng Hàn dựa theo lời nói của Tịch Tích Chi sắp xếp lại một chút, rất nhanh hiểu nguyên do ở trong đó rồi. Khó trách vừa nghe đôi lão phu phụ kia gây gổ, Tịch Tích Chi vội vàng gấp gáp xông ra ngoài. Thì ra là nàng phát hiện tin tức sư phụ của mình…
Lại gần Tịch Tích Chi, đôi môi của An Hoằng Hàn nhẹ nhàng hôn trên trán nàng, “Yên tâm, chỉ cần ông ta đang ở Phong Trạch quốc, trẫm nhất định sẽ tìm ra ông ta cho ngươi.”
Nghe An Hoằng Hàn cam kết, tâm tình Tịch Tích Chi lại từ từ chuyển biến tốt.
“Huống chi sư phụ ngươi đi ở phía trước chúng ta, có lẽ sau này chúng ta vẫn còn có thể gặp được ông ấy”, An Hoằng Hàn vỗ nhè nhẹ lên sau lưng Tịch Tích Chi, để cả người Tịch Tích Chi nằm vào trong ngực của mình.
“Phong Châu……” Tịch Tích Chi nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu nói: “Sư phụ đi Phong Châu.”
Con đường này chính là đi đường đi tới Phong Châu.
Nếu như Tịch Tích Chi không nhầm, sư phụ nhất định là chạy tới Phong Châu. Chỉ là có vật gì hấp dẫn ông, phải khiến sư phụ đi xem một chuyến?
Tịch Tích Chi càng cảm thấy hồng tai ở Phong Châu nhất định có điểm kỳ lạ,
Sắc mặt của An Hoằng Hàn cũng có chút nặng nề, có thể khiến cho một người tu tiên đã phi thăng đi tới đó, như vậy Phong Châu nhất định xảy ra chuyện gì đó không tốt, chỉ là hắn ngược lại muốn gặp vị sư phụ kia của Tịch Tích Chi.
Không gian xe ngựa cũng không phải rất lớn, mà ở ngoài buồng xe chỉ cách một tấm ván. Lo lắng bị người ta phát hiện, sau khi giải thích rõ với An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi liền lựa chọn biến trở về con chồn.
Tịch Tích Chi yếu ớt nắm sấp, nhắm hai mắt, theo gân mạch kiểm tra linh khí trong cơ thể mình.
Vốn bởi vì đánh nhau với Ngô Kiến Phong, tổn hại không ít linh khí. Nhưng Tịch Tích Chi phát hiện sau một lần cùng An Hoằng Hàn đi Thanh Nguyên Trì, linh khí của nàng đã khôi phục đến trạng thái ban đầu, hơn nữa còn có khuynh hướng bão hòa.
Một khi linh khí đầy tràn, chỉ cần khi có cơ duyên, liền có thể kết xuất nội đan.
Mấy ngày nay Tịch Tích Chi vẫn muốn đột phá bình cảnh, thành công kết xuất nội đan. Nhưng mặc cho nàng tu hành thế nào, từ đầu đến cuối, linh khí không có bất kỳ biến chuyển. Hôm nay sau khi biết được tin tức sư phụ, tâm nàng càng thêm kiên định kết xuất nội đan.
Một trận hồng tai làm hại bách tính trôi giạt khắp nơi.
Xe ngựa lại lảo đảo chạy bốn ngày, nơi đi qua, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài người dân chạy nạn quần áo rách nát.
Hai chân sau của Tịch Tích Chi đạp bắp đùi An Hoằng Hàn, móng trước vịn ở cửa sổ xe, một đường nhìn mấy dân chạy nạn đi xa.
Phàm là Tịch Tích Chi nhìn thấy sẽ ném ra mấy đĩnh bạc vụn cho bọn họ.
Đối với hành động ném bạc ra ngoài của con chồn nào đó, lúc đầu An Hoằng Hàn không có phản đổi. Chỉ là sau đó, có mấy dân chạy nạn vì tranh đoạt bạc mà vun