Bao kỉ niệm ấy như một giấc mơ, một giấc mơ xưa và khi tĩnh giấc nó đã không còn chỉ còn lại tôi, một mình. Em là một tia nắng, tỏa ấm một khoảng thời gian ngắn và trả lại cho bầu trời những cơn mưa lạnh buốt và cô độc.
Tôi ngồi ôm cây đàn mà gảy những bài nhạc quen thuộc, tiếng Guitar thánh thoát cũng giúp tôi thư giản chừng nào bỏ cây Guitar về gốc phòng, tôi đi ra ngoài sân tưới nước những hàng cây hoa tường lan, hoa tường vi những chậu hoa này được tôi mua khi đi Đà Lạt, trong túi còn 1 triệu tôi lấy mua được tám chậu, bốn chậu hoa “tường lan” và bốn chậu hoa “tường vi” rồi tập vài đợt võ với người bạn Mộc Nhân thân thuộc.
Nhìn qua phía nhà hàng xóm thì có người mới đến thuê phòng, tôi vốn không phải là người thích lo chuyện bao đồng nên cũng không bận tâm lắm. Hàng xóm của tôi có một dãy phòng trọ nên chuyện người này dọn đi, người kia chuyển đến là chuyện bình thường như cơm bửa.
Những ngày tiếp theo tôi cứ đi làm rồi về nhà ôm cây đàn hay ra biển ngắm trời, ngắm mây như người tự kỉ vậy.
Ngày hôm ấy tôi đang nghe nhạc và đọc tiểu thuyết, tôi thích tiểu thuyết, kho tàng sách của tôi cũng hơi bị ít với con số 100 quyển khi ấy và đến bây giờ tăng lên con số 120 quyển, tính ra cũng tiền không ấy chứ.
Đang ngồi đọc thì nghe tiếng chuông gió ngoài sân vang lên những chiếc chuông gió này được tôi treo ở dưới những chậu hoa “tường vi” và hoa “tường lan” tôi treo chúng coi như canh trộm thường thì chỉ có gió mà thôi nhưng bây giờ ngoài trước sân ga chỗ nhà tôi có bán cây cảnh, cá cảnh nên hơi lo sợ những thằng không có tiền mua hay mấy thằng nghiện nó bần cùng sinh đạo tặc thì có nước mấy chậu hoa của tôi đi theo tụi nó và yên vị trên xe bán chậu cảnh.
Tôi đi ra sân khi nghe tiếng chuông gió reo, trước mặt tôi có một cô bé có một nước da trắng, đôi gò má bầu bỉnh , mái tóc cột cao, nhìn cô bé tinh
ThichDocTruyen.Yn.Lt
‹123›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
nghịch ấy đang cố đưa tay lên cao ngắt một bông hoa “tường vi” trong chậu, nhìn cô bé ấy cũng cao tầm 1mét 55 à, ước tính vậy những chậu hoa ấy được tôi làm một cái giá để treo lên, giá cao cũng tầm 1 mét 8.
Cô bé này nhìn cũng xinh đấy chứ , mà không biết có bị cái tội lùn quá không đây.
- Này bé, làm gì đấy.
- Ơ. – Cô bé ấy giật mình lùi lại mà nhìn tôi.
- Gì thế, bé đang làm gì ở trong vườn nhà người khác vậy…
- Bé gì mà bé, cậu lớn hơn tôi chắc.
- Ơ.
Lần này đến tôi đứng yên mà nhìn cái vẻ nhí nhảnh của cô bé này chạy vào căn phòng trọ đối diện cái khu vườn của tôi. Thì ra là hàng xóm cơ à, mà trước giờ có thấy đâu nhỉ hay là người mới chuyển đến hôm qua.
Ngồi tỉa lại mấy cành cây thì có hai cô bé đi lại phía tôi, một là cô bé lúc nãy hái trộm hoa của tôi mà bị phát hiện còn một cô bé nữa thì có vẻ cao hơn cô bé kia một chút và cực xinh. đôi má cao ửng hồng khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài nửa cột nửa thả hờ tung bay theo làn gió không biết hôm nay ngày gì mà ông trời cử xuống cho con 2 tiểu thiên thần thế này, ai cũng xinh đẹp, “baby” quá đi.
- Cậu ơi, tớ thay mặt em tớ xin lỗi cậu nhé. Hi.
Phải nói là tôi chết lặn trước cái giọng nói dịu dàng của người con gái trước mặt tôi, đôi má cao ấy nở nụ cười với chiếc răng khểnh xinh ngất ngay con gà tây.
- À ờ, xin lỗi việc gì vậy?. – Tôi lúng túng trước nụ cười của người con gái đó.
- Lúc nãy em tớ có qua đây và phá hoa gì của cậu đúng không.
Người con gái đó nói và kéo tay cô bé tinh nghịch kia lên, nhìn gương mặt cô bé lúc hối lỗi nhìn buồn cười thật, hai má bầu bỉnh, đôi mắt bướng bỉnh ngước lên nhìn tôi rồi lại nhìn xuống, vẻ như tội lỗi lầm ấy.
- À ờ, đúng rồi mà cũng không sao đâu. – Không biết sao hôm nay tôi hiền thế nhỉ, mọi khi thằng em tôi đụng vào mấy chậu hoa này thì tôi cho nó mấy cước rồi..
- Ừa. Hi, cảm ơn bạn, về thôi Vy. – Người con gái ấy cảm ơn tôi rồi nắm tay cô em mình đi về nói về thôi chứ kế nhà tôi mà ra sân nhìn là thấy ngay.
- À mà nè, 2 bạn cho mình biết tên được không?. – Trời ơi, hôm nay tôi ăn cái giống gì mà bạo thế, mọi khi thấy con gái là chạy và miệng lưỡi cứ đơ ra.
- Mình tên Tường Lan, còn đây là em mình Tường Vy. – Người con gái đó quay lại giới thiệu tên mình và cô em bướng bỉnh ấy.
- À ừa.
- Mình về nhé.
Phải cộng nhận hai cô bé này xinh quá, tên lại đẹp nữa mà 2 chị em ấy tên Tường Lan, Tường Vy. Còn nhà tôi có vài chậu hoa “tường lan” với hoa “tường vi” không lẽ đây là hai cô công chúa của hai loài hoa sao?
Tôi vô trong nhà mà suy nghĩ về hai cô bé ấy, hình như là tơ tưởng luôn ấy chứ, nhưng không phải là dại gái đâu nhé. Ăn cơm xong thì như ngày thường đem đàn ra mà gảy, ngồi dưới bóng cây mận mà gảy từng hợp âm.
- Cậu mà cũng biết đàn cơ à. – Tiếng con gái sau lưng tôi,má ơi giữa trưa có ma.
- Uầy. – Tôi giật mình đứng bật dậy.
- Hihi. – Ơ, nụ cười làm lộ hai lúm đồng tiền, ôi xinh.
- Ơ, làm gì ở đây vậy?. Tôi nhận ra là Vy, không biết nhỏ làm gì mà ở đây, trong sân nhà tôi vậy, sân này là của nhà tôi chứ không phải là cái chợ để ai muốn ra là ra vào là vào nhá.
- Qua chơi mà, ở trong phòng chán và nóng nữa nên qua đây chơi. – Nhỏ lém lỉnh trả lời rồi ngồi xuống cạnh tôi.
- Ơ. Đây đâu phải cái chợ. – Tôi vội xê ra, con gái con lứa gì đâu mà dạng thế chài.
- Sao vậy? Chợ gì?. – Nhỏ thắc mắc nhìn tôi.
- À không gì.
- Nè nè. – Nhỏ chọt chọt vào mũi tôi, đau nha.
- Gì vậy.
- Hái cho Vy mấy trái mận đi, chị Lan thích mận lắm.
Nhỏ nắm cánh tay tôi mà lắc lắc, coi bộ năn nỉ lắm. Chắc hái mận về chuộc lỗi hồi sáng với chị gái đây mà nhưng mà Vy với Lan hình nhưng là song sinh hay sao mà giống nhau lắm, nếu không có các đôi má cao và bầu bỉnh của hai người để phân biệt chắc còn lâu mới nhận ra đâu là chị đâu là em.
- À ờ, đợi chút. – Tôi với tay hái cho nhỏ những trái mận trắng to nhất, ba tôi mà biết chắc tôi no đòn quá.
- Nè. – Tôi đưa cho nhỏ 4 trái mận.
- Hihi, cảm ơn nha. – Nhỏ cầm những trái mận tôi đưa chạy về.
Ngồi dưới cây mận đếm quả cho đở chán, thì nghe có tiếng trách mắng của con gái nhưng cái giọng nói này quen lắm. Rồi xong, tôi hiểu ra vấn đề khi Lan nắm tay cô em Vy nhà mình qua phía tôi có vài trái mận thôi mà.
- Nãy cậu cho Vy nó những trái mận này à. – Lan nhỏ nhẹ hỏi tôi.
- À ờ, đúng rồi. – Tôi lúng túng trả lời, trước mặt là mĩ nhân cơ mà.
- Thấy chưa, em nói rồi cậu ấy cho em mà. – Vy thấy tôi nói vậy liền hùa theo mà thanh minh tội lỗi của mình.
- Ừa, chị tưởng em hái trộm nữa chứ.
- Chị làm như em là ăn trộm không bằng.
Tôi ngơ ngác nhìn 2 người con gái ấy nói với nhau mà chẵng hiểu cái mô tơ gì.
- Có mấy trái mận thôi mà,không sao đâu. – Tôi lên tiếng nói. Hai người con gái ấy nhìn tôi với ánh mắt biết ơn lắm.