- Bốp! Ầm. – Ông áo đen đá thẳng vào mặt tôi, tôi thu tay về hình chữ thập để đỡ, tay tôi tê vì cú đá mạnh ấy.
- Thằng này cũng khá nhỉ. – Ông áo xanh hấc hàm.
- Hừ. – Tôi hừ mũi rồi thu về thế thủ. Nếu cứ thế này thì tôi sẽ sớm bị hạ thôi.
- Bốp. – Tôi giơ tay đỡ một cước của ông áo đen nhưng không đề phòng ông áo xanh, thế là bị ổng cho 2 cước vào bụng.
Tôi nhận ra tình hình thế này thì tôi cũng không trụ nổi 5 phút nữa, phải đánh nhanh thắng nhanh thôi. Tôi chụp chân ông áo đen lại khi định đá tôi, xoay người tống thẳng một cú vào hàm dưới rồi nhập nội,đánh hết tất cả quyền “Mộc Nhân Thung”.
- Bốp. – Tôi thấy ê cái lưng của mình,lăn ra đất.
- Mày có sao không?. – Ông áo xanh hỏi ông áo đen khi đang nằm dưới đất.
- Mày cũng giỏi đấy nhóc, hạ được một thằng karate đai đen à.
Tôi không nghĩ ông áo đen học đến đai đen, ổng ra chân tuy hiểm và nhanh nhưng động tác của ổng quá chậm nên tôi mới có cơ hội hạ ổng.
- Hên thôi.
- Nhưng đối với tao thì không hên như vậy đâu nhóc con.
Nói xong ổng xông vào xoay người ra hai cước liên tiếp, tôi đỡ được một cước rồi ăn cước thứ hai, vội lùi ra thì bị ổng quét chân ngã ra đất. Chưa kịp ngồi dậy thì ăn một đòn đầu gối vào bụng và nằm luôn, nó đau nhức kinh hoàng.
- Sao nhóc con, nếm đủ chưa.
- -…
- Tụi mày về, coi bộ nó nói hết nổi rồi. – Bọn kia cười hả hê rồi ra về, mỗi thằng trước khi ra về còn đi ngang qua vã cho tôi một vã. Lần này tôi thất bại thảm hại.
Tôi nằm một lúc rồi ngồi dậy dẫn xe ra về, bụng tôi đau và tay thì xưng đỏ lên và cũng lúc này tôi đâm ra sợ môn võ karate. Cái áo trắng đi học toàn dấu chân và đất đỏ, tôi lôi trong cặp ra cái áo khoác mà khoác vào. Rồi mới ra về, tôi không muốn người đi đường thấy tôi lúc này.
Tối hôm ấy. Nó dài lắm. Tôi nhắn tin cho em hỏi rõ và em chỉ nói thằng đó là bạn, nếu là bạn sao lại có những hành động như thế, em bảo kệ em, lúc ấy tôi thiếu bình tĩnh và ảnh hưởng sự tức giận vì trận thua lúc chiều.
- Chia tay đi.
- Vâng, chia tay.
- Ờ. – Haizz!. Có lẽ em cũng có cái ý định kết thúc mối tình này, ừ thích thì tôi chiều vậy.
- Em cũng đoán trước được việc này sớm muộn gì cũng đến mà.
- Ờ
- Nhưng em yêu cầu anh một việc được chứ.
- Việc gì.
- Anh làm anh hai em nha, em muốn có một người anh.
Cái gì, anh hai ư, sao em lại muốn như thế?. Em đang nghĩ gì vậy?. Không chấm dứt mà tại sao lại kêu tôi làm anh hai của em.
- Làm anh hai sao?
- Ừa, làm anh hai.
Lúc ấy trong đầu tôi hình thành hai thế lực.
- Có cần phải chấp nhận việc này không,
- Nên chứ, dù gì vẫn còn có thể chăm sóc em.
- Không, nhất định phải quên chính em chọn rời bỏ mày, mà mày con cố chấp làm anh hai một người phản bội mày sao?.
- Tao chắc em vẫn còn thương mày, muốn mày bên cạnh với tư cách người anh.
- Mày mà biết gì chứ, con đó phụ bạc mày, đi với thằng khác mà mày con thương nhớ nó à, mày có rộng lòng quá không?.
- Tụi mày im hết coi.
Đấu tranh với hai thằng trong tôi một hồi, tôi quyết định.
- Ờ, cũng được. – Dù gì tôi vẫn còn thương em,khó lắm để quên em ngay bây giờ nhưng em muốn tôi làm anh hai của em, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao.
- Ừa, em cảm ơn anh hai.
Hai tiếng anh hai sao chua xót thế, nó chỉ là hai từ mà thôi, tại sao lòng tôi đau thế này, chính tôi chấp nhận rời bỏ em , chính tôi nói lời chia tay trước không lẽ tôi hối hận rồi sao.
- Ờ.
- Anh hai ngủ ngon, G9.
Tôi bỏ cái điện thoại qua một bên, nhìn lên trần nhà, ngoài trời bắt đầu mưa những ngày tháng bên em khi còn là học sinh tiểu học, rồi hai tháng mới đây cứ tua đi tua lại như một bộ phim nhiều tập,trong đó có nước mắt em, có tiếng cười, hờn giận và bây giờ chỉ còn là hai đứa hai nơi. Đêm này, ngày tôi xa em, ánh nắng đã đi để lại một cơn mưa nặng hạt giữa bầu trời đêm.
Tôi ngủ đi vì mệt, nhiều chuyện xảy ra chỉ trong một ngày, trong một phút giây ngắn ngủi, tiếng sấm ngoài trời vẫn cứ vang lên, trong mơ màng, tôi thấy hình ảnh của em khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, em đang mỉm cười với tôi rồi từng bước xa dần, xa dần. Tôi cố chạy theo nhưng ngày càng xa. Xa mãi.
Tôi giật mình tĩnh giấc, thật sự mỏi mệt với tất cả, cơn mưa có từng cơn gió buốt giá cơn mưa nhưng an ũi tôi, xóa nhòa đi những hình ảnh của em và màng sương đêm sẽ làm tan đi như từng lời yêu mỏng manh.
Tôi đã có em bên cạnh, nhưng lại để mất em bỏ lại bao nhiêu kỉ niệm đẹp, cái bài hát hôm ấy.. đến nay sao nhanh quá vậy, thời gian sao lại nhanh đến thế không chờ một ai. Một ai cả.
Bây giờ chỉ có mình tôi giữa căn phòng, ngập tràn bao kí ức mặn nồng, nhiều yêu thương cho nhau đánh mất. Mùa xuân, tôi với em còn bên nhau nhưng tháng 3 mùa hè tôi và em đã xa nhau, nghìn trùng xa cách.
Buổi sáng hôm sau, trời vẫn còn âm u sau cơn mưa đêm qua tôi cảm thấy cơ thể mình không còn năng lượng gì hết lấy băng, băng hai cánh tay khi nó đầy máu ngày hôm quá, những cái băng keo cá nhân đầy trên mặt tôi, nhìn bộ dạng tôi lúc này qua gương như một tên bị tai nạn giao thông vậy. Hai tay băng từ cùi trỏ đến cổ tay, trên mặt dán hai miếng keo cá nhân, một ở trên trán, một ở khóe môi. Tôi bây giờ như một tên tướng bại trận, mất tất cả danh dự và người yêu.
Lắc đầu xua tan cái ý nghĩ ấy, một ngày trôi qua rồi ngày mới sẽ đến mà bước tiếp đến tương lai chứ không thế cứ lùi về quá khứ.
- Mặt mày sao thế, bị quái gì vậy?. -Thằng Tuấn thấy tôi như thế liền “bay” lại hỏi hên là nó chưa té dập mỏ.
- Không sao, hôm qua té xe ấy mà.
- Té xe quái gì mà tay băng trắng, té mà còn biếu diễn lăn vòng vòng à.
- Lăn cái đầu mày.
Tôi ngồi ở vị trí quen thuộc rồi nhìn ra cửa sổ, sân trường chỉ còn vài học sinh đi trễ, cố tìm hình bóng em.
Tháng học đó cũng trôi qua, tôi bắt đầu cày cho cái kì thi học kì 2, hết học rồi ăn, xong lại học. thế mà kì thi ấy tôi lại thiếu 0.1 môn Văn để có thê HS khá, tôi không cần những cái danh hiệu, tôi chỉ cần kiến thức và nhận đúng cái danh hiệu bằng chính học lực của mình.
Những ngày thi đã qua và bắt đầu kì nghĩ hè, hè đến là chính là lúc chia xa quả không sai. Tôi hết cắm đầu vào game, chiều thì ngồi một mình ngoài biển ngày nào cũng vậy biển được tôi coi là căn nhà thứ hai của mình. Tự do.
Nói gì thì nói tôi cũng phải kiếm việc làm cho những tháng hè này đã, chứ cứ thế này thì vô năm lấy gì đóng tiền học. Tôi đi vòng quanh thành phố, chạy đi chạy lại con đường Trần Hưng Đạo,Tuyên Quang, Nguyễn Huệ vòng lại đường Thủ Khoa Huân vào một quán trà sữa nhỏ. Chào hỏi anh quản lí, trao đổi với anh vài chuyện, phỏng vấn sơ sơ một chút thì tôi cũng được anh nhận làm với vẻ mặt vui vẻ, tươi cười.
Xin được việc, tôi lại lang thang ra biển, đến bải cỏ Novotel. Nơi có bao kỉ niệm của tôi và em những tháng nay tôi không liên