Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full (xem 5777)

Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full

- Hihi, cảm ơn cậu.
- Lan nở nụ cười xinh như hoa của mình.
- Hihi, cảm ơn nhé ngốc. – Vy cũng nở nụ cười xinh không kém chị mình, nhưng dám kêu tôi là ngốc sao.
- Ơ.
- Hihi. – Hai người con gái ấy cười và thưởng thức những trái mận.
- À mà hai chị em học lớp mấy rồi. – Tôi hỏi cho có chuyện để nói với hai người con gái này.
- Năm nay lên lớp 8 cậu à. – Lan lên tiếng đáp tôi.
- À, vậy hai chị em nhỏ hơn mình 1 tuổi rồi.
- Hi, vậy phải gọi bằng anh rồi, chị hai nhỉ. – Vy chen vào.
- Hi, con bé này. – Lan trách móc.
- Hihi.
- Hai em đúng là khó nhận ra đâu là chị đâu là em khi nhìn từ xa đấy.
- Hì, song sinh thì phải giống nhau thôi, anh ngốc hay giả ngốc vậy. – Vy lém lỉnh cóc cái đầu tôi.
- Au. – Tôi đưa tay lên xoa xoa cái trán bị em cóc.
- Ủa mà quê tụi em ở đâu?. – Tôi hỏi tiếp.
- Tụi em ở Bình Dương, mẹ em công tác ở đây nên em với Vy phải đi theo. – Lan nhẹ nhàng đáp.
- Papa em là thuyền trưởng đó anh. Hihi. – Vi khoe với tôi về người ba của mình.
- Ừa. Hai em ở đây chừng nào về.
- Chắc chờ mẹ công tác xong thì về, cũng có thể là hết năm nay.


Mọi câu hỏi của tôi, Lan điều đáp hết sức nhẹ nhàng chỉ thình thoảng cô em ngổ nghịch Vy mới chen vào vài câu. hai chị em này cũng thú vị ghê.
Tường Lan, cô chị dịu dàng, nhưng không kém phần nghiêm nghị của một người chị đối với Vy, ứng sử nhẹ nhàng.Tường Vy, tính cách thì ngược lại với người chị của mình, tinh nghịch, hiếu động, có cái vẻ nhí nhảnh hồn nhiên, nhõng nhẽo của một đứa con nít, em lúc nào cũng cười, nụ cười em đẹp lắm, và rất hay kê tủ đứng nếu tôi lộ sơ hở và rất thích được gọi bằng cái tên bé Vy.


- Chị hai, em đói quá à. – Vy xoa bụng mình mà phụng phịu với Lan. Khỏi phải nói tôi phải cười lên với cái điệu bộ của cô nhóc này.
- Coi kia, làm mặt xấu bị anh cười cho kìa. – Lan mỉm cười trách cô em gái mình.
- Anh ngốc kia, ai cho cười. – Vy vồ lấy tôi mà nhéo mũi.
- Au. anh không có tên hay sao mà cứ kêu anh ngốc mãi thế.
- Ơ, anh ngốc không cho biết tên nên em kêu là anh ngốc. Ple. – Vy bướng bỉnh lè lưỡi trêu tôi.
- Ừa, Vy nói đúng đấy, anh tên gì vậy?. – Lan cũng quay sang tôi hỏi.
- Anh tên Tân hay gọi anh là Bin cũng được.
- Ple ple, cục Pin con ó. – Vi ngay lập tức trêu tôi.
- Ơ. – Tôi ngơ ngác nhìn cô nhóc ấy,tên tôi đã bị biến thể thành cục Pin.. ôi trời ơi!.
- Con bé này, nãy kêu đói bụng mà ngồi đây chọc ảnh mãi sao. – Lan lúc nào cũng cứu tôi đúng lúc và kịp thời mỗi khi bị nhóc kia trêu chọc.
- Hihi, chị nhắc làm em đói lại rồi nè. – Vi nhăn mũi lại rồi xoa xoa cái bụng.
- Thôi 2 em về ăn cơm đi, chút rồi qua chơi. – Tôi nói với 2 em.
- Vậy bé Vy về nha anh ngốc.
- Biết tên mà cứ kêu là anh ngốc quài vậy.
- Bé Vy thích, anh ý kiến hông hay anh muốn bị gọi là cục Pin con ó nè.
- Hihi, thôi đi về ăn nào mẹ chờ đấy chút anh qua nhà chơi nha. – Lan nhẹ nhàng nói với Vy, chứ để cải chút nữa tôi nổ não mất.
- Chút nhớ qua nha anh ngốc, bé Vy chờ.
- -… – Tôi chỉ biết im lặng, chứ nói nữa chắc 100% cũng đứng lại cải với tôi à.


Hai người con gái này xuất hiện thật đúng lúc, khi ở bên 2 người con gái này tôi quên đi cái nỗi buồn khi mất em..và tuyệt nhiên không nghĩ về em khi ở bên hai người con gái này, nụ cười của Lan hay Vy đều khác em, em có một nụ cười của ánh nắng, Lan và Vy nụ cười như một vầng thái dương, nhẹ nhàng, sâu lắng cả tâm hồn.


Chỉ mới quen này hôm nay thôi nhưng tôi lại có cảm giác như đã biết nhau từ lâu rồi hay chỉ là hai cô nàng này quá thân thiện, tôi chỉ biết ở bên hai cô nàng thì tôi thấy vui và yên bình lắm.


Màn đêm buông xuống, những ánh nắng hoàng hôn ấm áp cũng dần tắt theo một ngày dài đã trôi qua. Cảm xúc của tôi ngày hôm nay cứ bị thay đổi liên tục. Từ buồn đến ngạc nhiên rồi đến vui vẻ, buồn khi nghĩ về em rồi bất ngờ khi gặp được 2 người con gái ấy, vui vẻ và thoải mái khi ở cạnh hai tiểu thiên thần ấy.


Tôi cứ đứng nhìn lên bầu trời hoàng hôn đang dần tắt những tia nắng cuối cùng từng gợn mây đen che đi những tia nắng yếu ớt đang cố níu kéo để ngày hôm nay không vội tắt và mỉm cười một mình, cái điệu bộ đứng cười một mình bị Vy bắt gặp.


- Anh ngốc, you are crazy?. – Tiếng Vy tinh ngịch trêu tôi.
- Ơ.


Tôi đứng hình trước em, mới không gặp em có 1 tiếng mà sao thấy em xinh thế nhỉ, em cột tóc đuôi gà, trước trán cái mái xéo của em đang bay bay trong gió, em mặc áo thun trắng với quần short, khoe cái chân lùn của em với toàn dân thiên hạ, lùn thì lùn nhưng da trắng bóc như trứng gà vậy.


- Plè. Anh ngốc đừng nhìn em với cái ánh mắt đó chứ, Không cho anh nhìn. – Em trêu tôi xong thì quay lưng đi vào rồi đóng cửa lại.


Tôi chỉ biết đứng tại chỗ nhìn cái phòng trọ nhỏ ấy, nơi có hai tiểu thiên thần đang trú ngụ. Tôi ngồi dưới gốc cây mận mà nghe nhạc cái gốc cây mận này là nơi tôi thích và bây giờ khi hai em tới đây thì chỗ này không chỉ còn của riêng tôi nữa đã trở thành nơi của ba đứa tôi lúc chiều Lan có trải một tấm bạc ra để ngồi chơi cho dễ, không còn lót dép nữa.


- Anh, anh Tân. – Có tiếng con gái gọi tôi, ngước mắt nhìn thì ra là Lan.
- Gọi anh có gì không.
- Mẹ em bảo em gọi anh qua chơi. – Em nhẹ nhàng nói.
- Sao?. Sao mẹ em biết anh?. – Tôi hỏi em, vì tôi chưa gặp mẹ em bao giờ.
- Bé Vy kể cho mẹ nghe về anh hết rồi, mẹ em bảo anh qua chơi cho mẹ em biết mặt. – Lan giải thích.
- Ừa ừa. – Tôi cất bước theo em.


Qua căn phòng trọ của em, tôi bắt gặp một người phụ nữ tầm ba mươi, mái tóc đen, cũng có khuôn mặt trái xoan giống Lan, ánh mắt đen hiền hòa, dễ gây thiện cảm với người đối diện.


- Dạ con chào cô. – Tôi cất tiếng chào mẹ của hai em.
- Chào cháu. – Mẹ em mỉm cười nhẹ, cũng lộ ra cái núm đồng tiền giống Vy, mẹ của hai em đẹp lắm.
- Dạ.
- Cô tên Vân, cháu tên Tân đúng chứ.
- Dạ đúng thưa cô.
- Ừa, sao cháu biết hai đứa Lan, Vy nhà cô.
- Dạ, lúc đó cháu đang đọc sách thì thấy em Vy hái vài bông hoa trong vườn nhà cháu ạ.
- Con bé này. – Cô Vân quay qua nhìn Vy, em chỉ biết cười cầu tài mà đưa ánh nhìn như muốn bằm tôi ra..
- Không sao đâu cô, hì. – Tôi cười cầu tài với Vy rồi quay sang tiếp chuyện với cô Vân.
- Hì, bé Lan kể về con không sai. – Cô Vân nở nụ cười hiền nhìn tôi.
- Dạ, là sao cô?. – Tôi ngơ ngác hỏi cô.
- Thì bé Lan bảo con tốt và hiền.. Sở thích cháu có hơi giống con gái thì phải. – Cô nói
- Dạ dạ.. không phải đâu cô
- Cô thì có khi đi không có về nhà, có gì cháu qua chơi với hai em nha. – Cô Vân mỉm cười nói với tôi.
- Dạ.


Tôi với cô Vân trò chuyện một hồi thì tôi xin phép về vì cũng đã khuya, Lan và Vy đi sau tôi vì hồi nãy Lan có mượn hỏi tôi vài cuốn tiểu thuyết còn Vy thì mượn tôi vài cuốn truyện tranh. Tôi vào lấy hai cuốn tiểu thuyết mà mình cảm thấy hay nhất rồi vài cuốn Trạng Quỳnh rồi đi ra khoảng sân thì thấy Lan và Vy đang nói một cái gì đấy…


- Hai em đang nói chuyện gì vui vậy. – Tôi thắc mắc hỏi khi hai em khúc

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Mê Muội Vì Em

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

Anh em cãi lộn ‘chia việc’ nuôi mẹ: thời nay nước mắt chảy ngược…

Vì nghe lời bạn kích đểu mà mất vợ

Đứa bé lang thang cứ chạy theo gọi Mẹ ơi”, cô thấy thương đưa về nuôi, 15 năm sau nó lại trả ơn thế này đây