Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full (xem 5773)

Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full

u nhau như thế này.


” Từng giây từng phút trôi qua
Là bài thơ em viết cho anh ngày ấy
Tình yêu em mong manh như cơn gió thu qua.


Một tình yêu như là mơ
Một tình yêu như là mơ
Em tặng anh một bài thơ ấy,em tặng anh một trái tim ngây ngô ”


Tôi dạo cho hết đoạn cuối rồi dừng lại nhìn em, mỉm cười nhẹ. Có lẽ bài hát này gợi lại cho tôi và em cái lá thư tình năm ấy, gợi cho chúng tôi một câu chuyện tình yêu đẹp cũng giống như bài hát, tôi luôn nhớ cái khoảnh khắc nhận được lá thư của em. Lúc ấy, tôi với em đều mơ mộng đúng với cái tuổi học trò ngây ngô như thế và bài thơ của em trong bức thư thứ 2 tôi sẽ luôn giữ. Bài hát này có lẽ nhạc sĩ viết tặng riêng cho mối tình của em và tôi sao?.


Cả hai cùng im lặng lắng nghe tiếng biển vỗ về, một ngày Valentine với tôi như thế là quá đủ không còn gì bằng.


- Mình về nha anh, cũng trễ rồi.
- Ừa.


Đưa em trên đường về cả hai không nói với nhau câu nào, có lẽ cả hai chúng tôi đang chìm vào khoảng không kí ức lúc 2 đứa gặp nhau, quen nhau.


- Em ngủ ngon.
- Ừa, anh cũng vậy.


Em nhón chân đặt vào má tôi một nụ hôn phớt, dịu dàng nhưng cũng tinh nghịch như chính tính cách của em.


- Ơ. – Tôi chỉ biết gọi là đứng hình tại chỗ.
- Còn cái này là của anh. – Em đặt một hộp gì đó vào giỏ xe tôi rồi đi về phía nhà của mình và nói thoảng trong gió.
- Cảm ơn anh, cảm ơn lời hứa của anh. – Em vẫn còn nhớ lời hứa khi ấy sao, mọi việc em nói quên nhưng tôi tin em chỉ nói như thế nhưng em thực sự nhớ rất rõ và có lẽ là rõ hơn tôi.


Ngày hôm ấy, tôi sẽ nhớ suốt cuộc đời của mình, mảnh kí ức đẹp trong cuộc sống của tôi khi nhìn về phía cây đàn Guitar là tôi lại nhớ cái khoảnh khắc ấy mãi mãi tôi sẽ không quên.


Kì nghỉ tết đã trôi qua nhưng cái bọn lớp tôi thì vẫn giữ cái không khí ấy đến tận lớp. Tôi thì không thích tới lớp, không chỉ phải vì tôi lười học là vì không có thiện cảm mấy đối với một số thành phần trong lớp. Tôi chỉ chơi với tụi con trai còn con gái thì tránh càng xa càng tốt, vì tôi vẫn giữ một quan điểm rằng. Con gái nguy hiểm lắm!


Sau cái đêm hôm ấy, tình cảm tôi và em phát triễn cũng nhanh chống lắm nhưng tôi nào ngờ cái hạnh phúc của chúng tôi kéo dài chẵng được bao lâu, lúc ấy, ngày hôm ấy.


Nếu tính từ tết thì cuộc sống của 2 chúng tôi yên bình lắm, về nhà cứ nhắn tin chúc ngủ ngon rồi chào buổi sáng.. trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng thì đi chơi với nhau, chỉ đơn giản là cái cuộc sống như vậy.


Rồi chuyện gì đến nó cũng đến, thật sự tôi cũng không muốn nhớ lại cái buổi chiều hôm ấy.. trời u tối báo hiệu cơn mua đầu mùa sắp đến.. gió thổi lạnh cả người.. tôi cùng đám con trai trong lớp ra về, cùng nói chuyện chém gió với nhau như mọi khi.


- Ê Tân, mày nhìn kìa.


Thằng Tòng nó chỉ tôi về phía em, tôi biết là thằng này nó để ý em và hồi lớp 5 nó cũng thích em nhưng bị em bỏ qua nó vì tôi, lúc ấy nó thù vặt tôi, giờ lớn lên nó hiểu được và xin lỗi tôi bây giờ tôi với nó là những thằng bạn tốt.


- Tao thấy rồi.


Tôi nhìn về phía em, rồi bất ngờ với cái mà mình đang nhìn thấy, tôi chỉ ước đây chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng để khi tỉnh dậy thì mọi thứ điều không xảy ra, cái mà tôi đang thấy là hình ảnh em. Em đang ôm vai bá cổ một thằng con trai, tôi nghĩ là đùa giỡn, đùa giỡn như cái tính cách tinh nghịch của em, trong lòng tôi như có một ngọn lửa, nó cháy dữ dội trong cơ thể. Tôi nhận ra mình đang ghen và tức giận, thật sự tức giận, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến là mình chạy thật nhanh đến chỗ em, hỏi em lí do và có lẽ nó quá củ chuối.


Nếu bây giờ em đang đi với nó ở ngoài đường thì tôi sẽ không phải suy nghĩ nhiều mà chỉ biết cho nó nhừ đòn, lúc ấy tôi không khác gì một thằng trẻ trâu mà tôi vốn luôn căm ghét, nếu như vậy thì tôi cũng ghét cả bản thân của chính tôi.


Em vẫn đang ôm cổ thằng đó đùa giỡn thì tôi chã biết làm gì hơn, cười nhạt rồi lấy xe ra về. Tôi không muốn ở lại như mọi khi, chờ em lên xe của người nhà rồi mới ra về, lần này tôi chỉ biết chạy và chạy, có lẽ tôi đang trốn tránh, tôi nhu nhược. khi tận mắt thấy bạn gái mình, người con gái mình yêu, ôm vai đùa giỡn và nắm tay một đứa con trai khác, tôi chỉ muốn đi về nhà ngay vì tôi đã thấy quá đủ rồi.


Tôi về nhà cất cặp rồi nói với nhà là ăn cơm trước, con đi chơi với bạn, thật sự tôi ghét nói dối





ThichDocTruyen.Yn.Lt












123›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




nhưng thật sự trong lúc này tôi chỉ muốn một mình, giữa phố đông.


Chạy vòng quanh con đường Hùng Vương rồi chạy ngược ra đường Trần Hưng Đạo rồi lại ngoặc vào phố ẩm thực Tuyên Quang và dọc theo con đường Nguyễn Tất Thành thẳng ra biển. Có lẽ biển là nơi tôi cần đến nhất lúc bây giờ, trong đầu tôi muôn vàng những câu suy nghĩ, về em về thằng con trai ấy, em coi thằng con trai ấy là gì?. Là bạn hay là cái nghĩa gì khác, tôi rất muốn hỏi em nhưng tôi không thể, tôi không hiểu lúc đó vì sao mình lại như thế, cảm giác như bị phản bội, mất đi lòng tin bấy lâu nay.


- Aaaaaaaaaa!


Tôi đứng trên bải cỏ Novotel,hét thật lớn, tôi muốn bao buồn phiền trong tôi tan ra trong khoảng không bao la phía trước.


Biển giận dữ, sóng cao và gió rất mạnh, trên bầu trời xám xịt, từng đám mây mưa kéo đến mỗi lúc càng nhiều.Tôi nằm xuống bải cỏ mà cách đây chỉ vỏn vẹn 1 tháng rưỡi em và tôi còn ngồi đây, hát với nhau, cái đêm hôm ấy và hôm nay, hoàn toàn khác quá khứ , hiện tại, tương lai. Ba thứ ấy như một vòng tuần hoàn khép kín, rất khó để phá vỡ một trật tự của thiên nhiên, tôi quá ngây thơ để mình đắm chìm trong cái đêm Valentine ấy.


Từng hạt mưa đầu mùa rơi xuống, vào mặt, vào người tôi. Tôi cứ nằm trên bãi cỏ xanh ấy, mặc kệ cơn mưa cứ tuôn xuống, lạnh buốt. Từng cơn gió rít qua nghe dữ tợn, tôi dần thấy người mình nóng lên, 2 mắt cay cay có lẽ vì mưa hay tôi khóc. Nước mưa làm nhòe mắt tôi, cảnh tượng trước mắt tôi hư hư, thực thực. Nhòe nhòe và quá hư ảo.


Có lẽ bây giờ, trên bãi biển Đồi Dương chỉ còn mỗi mình tôi và biển, chỉ có biển bao la, rộng lớn chia sẽ nổi đau này cùng tôi.


Tôi ra bãi gửi xe, mặc cho ánh mắt ái ngại của nhiều người và cô lấy phiếu xe. Tiếng đài phát thanh vang lên báo hiệu đã 18 giờ, cơn mưa mỗi lúc càng nặng hạt, đúng nghĩa cơn mưa đầu mùa. Tôi cứ đi, đi trong cơn mưa, chiếc áo sơ-mi trắng đi học đã dính chặt vào người tôi. Trong đầu tôi hiện giờ không còn nghĩ đến em, không còn nghĩ đến cái mình đã nhìn thấy, trong đâu tôi chỉ trọn vẹn một chữ: “Chạy “. Tôi đạp xe hết tốc lực, chạy thật nhanh như cố bỏ lại sau lưng cái tôi đã nhìn thấy, bỏ đi một thứ gì đó vô định. Tôi đang chạy trốn, chạy trốn em, chạy trốn cả bản thân mình, tôi bây giờ, một kẻ vô dụng.


- Bốp!. – Có cái gì đó đập mạnh vào lưng tôi khiến tôi loạng choạng rồi ngã ra đường, đau điếng.


Cố ngượng dậy, tìm cái vật mà đã trúng tôi, trên cái công viên đường Nguyễn Tất Thành lăn l

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full

Chim sẻ ban mai

Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

5 năm yêu bạn trai chưa muốn cưới, tôi chủ động dâng hiến thì anh gửi vào tài khoản 1 tỷ rồi biệt tích và 3 năm sau…

Truyện Công Chúa Hoa Tường Vi Full