- À ừ…
- Hình như bạn không tin thì phải?. – Nhỏ nheo mắt nhìn tôi.
- Ờ, thắc mắc một chút, mười năm mà bạn nhìn một lần lại thì nhớ cũng hay thật.
- Hihi, lúc bạn đánh nhau thì mình đứng quan sát kĩ lắm, lúc đầu mình cũng chỉ tưởng bạn là một người lạ nào đó cứu giúp mình thôi, nhưng dần dần mình thấy bạn quen quen rồi mình lấy cái điện thoại ra coi cái hình lúc nhỏ của bạn.
Nhỏ đưa chiếc điện thoại của nhỏ cho tôi coi, trong điện thoại là hình tôi lúc nhỏ đang đứng dưới bóng cây nhưng tôi cũng không nhớ tấm hình này ở đâu mà ra.
- Hình này ở đâu ra.
- Nó ở trong cuốn album nhà mình, lúc nào mình cũng giữ tấm hình này bên mình.. mong một ngày nào đó mình tìm được bạn..
- À ừ…
Lúc này tôi không thể suy nghĩ được gì, hàng tá câu hỏi nhỏ Lam này là ai?. Sao lại biết tôi mà còn bảo là rất thân, còn cái chuyện đã mười năm trước là sao?. Khó hiểu thật.
- Từ lúc bạn chuyển vô Phan Thiết này thì mình buồn lắm cũng may là ba mẹ mình có bắt liên lạc với gia đình bạn nên mình cũng được biết, rồi ba mẹ hưa với mình khi mình học xong cấp 1 sẽ được vô Phan Thiết học cấp 2 trong khoảng thời gian ba năm ở đây mình luôn tìm bạn, với lại phải nhớ lúc trước tên nhóc nào dám làm nhẫn cỏ tặng mình nữa chứ. Hihi.
- Ủa nếu ba mẹ bạn có liên lạc với gia đình mình thì sao không đến tận nhà mà tìm..
- Mình cũng định như vậy nhưng mình muốn tự tìm hơn, nhiều lúc ba mẹ cũng hỏi mình tìm được bạn chưa, rồi còn đưa thêm vài tấm hình của bạn vài năm gần đây để mình dễ tìm hơn.
- Uầy, hình lấy đâu ra mà lắm thế.
- Hihi, mẹ bạn chụp lén rồi đưa cho mẹ mình đấy.
- Ơ.
Nhỏ nói rất nhiều thông tin về tôi mà nhỏ thu thập được từ sau khi tôi cứu nhỏ, nào là trường lớp, số điện thoại, địa chỉ nhà v.v… Rồi nhỏ còn bảo khi tìm được mình thì ba mẹ nhỏ cũng rất vui và chúc mừng nhỏ nữa chứ, đúng là lạ thật.
- Hihi, thôi trễ rồi mình về đây, mà mai bạn rãnh không..
- Ờ chắc rãnh.
- Vậy đi với mình đến một nơi nha.
- Ờ.
Tôi đồng ý, vì muốn biết nhỏ Lam này thật sự là ai?. Vì sao biết tôi?. Ngoài ra còn biết rất nhiều thông tin về tôi, còn tôi thì mù tịt về nhỏ, nhỏ là ai?. Mọi thông tin của nhỏ thì tôi hoàn toàn không biết gì chỉ trừ cái tên nhỏ và số điện thoại mà thôi. Tôi nhìn theo bóng nhỏ đã khuất sau những hàng cây dương.
Tôi bần thần đạp xe về, trong đầu tôi lúc này ngỗn ngang những suy nghĩ, nó như một mê cung sâu thẩm mà tôi không thể nào tự tìm được lối ra, những bóng đèn đang chiếu sáng từng khoảng trên con đường, chiếu sáng những góc tối. Tôi chỉ muốn lúc này là những ngọn đèn ấy có thể chiếu sáng vào tâm trí tôi, để tôi tìm ra được một câu trả lời thỏa đáng trong đóng lộn sộn luẩn quẩn này. Khi về đến nhà tôi liền chạy ngay qua nhà hai em để kể lại những việc này, đôi khi trán Lan khẽ nhăn còn Vy thì thở dài. Kết thúc lời kể thì tâm trạng tôi cũng bớt đi một phần nào.
- Em nghĩ mai anh nên đi, vì sẽ biết được câu trả lời thỏa đáng. – Lan nói.
-
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹131415›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
Ừa, anh biết rồi.
Tôi trầm ngâm không biết nhỏ Lam sẽ dẫn tôi đến nơi nào nữa, có khi đó là nơi mà nhỏ rất thích.
- Em thì không có tin những lời chị ấy nói lắm, có chút gì đó hơi dối trá. – Vy nhăn mặt mà suy xét.
- Ừa, nhỏ nói sao thì anh cũng tạm tin vậy.
- Thôi đi ngủ nào, khuya rồi kìa. – Lan khẽ nhắc Vy.
- Thôi anh về cho nhà đóng cửa nữa.
- Dạ, anh ngủ ngon.. – Hai em cùng nói.
- Ừa, hai em cũng vậy.
Về đến phòng, tôi gác tay lên trán mà suy nghĩ về điều đó nếu theo lời Vy có một chút gì đó dối trá thì lí do nào mà phải vậy, thật khó hiểu. Trong không gian yên tĩnh của màn đêm, nhưng tâm trí tôi không thể được yên tĩnh một chút nào cả, chúng cứ nháo nhào lên chờ đến ngày mai để giải đáp những thắc mắc và tôi quyết định ngày mai sẽ hỏi rõ tất cả. Tôi muốn mọi chuyện phải thẳng thắng chứ úp úp mở mở như vậy thì khó chịu lắm.
Ngoài kia, qua ô kính cửa sổ thì muôn vàng khó khăn của cuộc sống đang chờ đợi tôi, có chút nắng có chút mưa, có chút nước mắt, có chút tiếng cười và đâu đó thoãng qua những cơn gió đang được hoa bồ công anh uốn mình bay lượn theo.
Sóc balo lên vai tôi đến chỗ hẹn, không biết đi đến nơi nào mà mới 6 giờ sáng đã dựng đầu tôi dậy rồi. Không hiểu nhỏ Lam này nghĩ gì nữa. Qua chào hai em một tiếng rồi cất bước ra đứng trước ngoài cái công viên chờ nhỏ qua rước. Đứng nhịp nhịp chân, vai balo, tai đeo phone không khác nào khách du lịch từ xa mới về, nhìn tướng tá cũng giống Việt Kiều chứ bộ.
Khung đường sáng sớm ở khu nhà tôi luôn nhộn nhịp, những người bán cây cảnh, cá cảnh luân phiên vận chuyển những món hàng của mình để bày bán, trong công viên một quán cà phê nhỏ đang sập sình tiếng nhạc, những cụ già, những chú bác cơ quan đang thưởng thức món cafe buổi sáng, gió mùa đông ngày càng lạnh nhưng cũng không ngăn được lòng yêu cờ tướng của các ông cụ, ngồi thưởng thức tiếng nhạc, nhâm nhi một li cafe đá, tay lạch cạch đi từng con cờ trên bàn.
Tôi say sưa thưởng thức một trận cờ của hai lão tiền bối, cái câu nói: “Rừng càng già càng cây” quả không sai, hai ông cụ đang đi những nước cờ hết sức kì diệu, tôi thì chỉ biết cờ tướng và biết cách chơi thôi. Chứ đánh trên mạng thì tỉ lệ thắng rất ư là mong manh.
Nhìn hai ông cụ mà tôi hoa cả mắt cho đến khi một ông cụ có mái tóc bạc nhưng vẫn trong phong độ lắm đang vuốt chòm râu trắng dưới cằm mình mà cười hà hà vị đã chiếu tướng, đúng lúc ấy thì nhỏ Lam cũng tới.
- Làm gì mà mình gọi khan cả cổ mới chịu nghe vậy?.
Hình như nhỏ tức lắm thì phải, cái khuôn mặt ưa nhìn kia đang đỏ lên những giọt mồ hôi lăn dài trên má mặc dù thời tiếc rất lạnh, đôi mắt nâu nhìn tôi sắc bén.
- Cờ tướng hay nên coi. – Tôi trả lời cọc lóc rồi nhìn ra ngoài đường..
- Lấy đâu ra cái cách nói chuyện cọc lóc thế không biết, lúc nhỏ có vậy đâu.
- Nhỏ khác lớn khác.
- Xùy xùy. – Nhỏ vẫy tay kiểu cho qua.
- Đi đâu?. – Tôi bất chợt hỏi, không biết nhỏ sẽ dẫn tôi đến nơi nào nữa..
- Giờ chạy qua nhà mình, rồi ra bến xe bắt xe đi.
- Ờ.
Đi ra khỏi thành phố luôn sao?. Lấy điện thoại ra nói với hai em là đi đến chiều tối mới về.
Tôi chở nhỏ trên chiếc xe đạp điện có phần hơi lòe loẹt, sườn xe màu xanh ngọc đã vậy còn đính thêm vài tấm hình chibi của những ca sĩ Kpop rồi nào là Puca, mèo, thỏ… tôi tự hỏi nhỏ cũng con nít vậy sao?. Nhỏ chỉ đường cho tôi đến một ngôi nhà cũng thuộc dạng khá giả.
- Nhà mình thuê đó, nhìn đẹp không?. – Nhỏ xuống xe rồi hỏi tôi, khi tôi đang mãi nhìn ngôi nhà.
- Ờ đẹp, mà thuê tháng bao nhiêu vậy?.
Ngôi nhà nhìn cũng rất bắt mắt, nhà mặt đường ngay đường Phạm Ngọc Thạch luôn, cái cửa kéo màu xanh dương nhà có 2 tầng và một khoảng sân rộng mà được trải lên đó một thảm cỏ xanh mướt.
- Khoảng 3 triệu một tháng.
- Thuê thì cần phòng trọ thôi, cần chi thuê cái nhà to đùng.
- Tại nhà mình muốn ở cho thoải mái ấy mà.
- À ừ.
- Thôi vô nhà mình đi, định đứng đó mãi à?. – Nhỏ tủm tỉm cười trước cái mặt ngơ