bề mặt sân. Dựng thêm vài cái cây rồi hòn non bộ, trang trí thêm một bồn hoa nhỏ từ những bông hoa nhựa mới mua thế là ra một khu vườn lung linh. Nhìn thành quả mà cười, cái này thì đẹp hú hồn luôn. Ngày mai sẽ đến, Noel đến gần với mọi nhà rồi, ngày mai sẽ là một ngày rất quan trọng và ý nghĩavới cuộc sống của tôi.
Chương XVI.
Mùa Noel, giáng sinh an lành. Từng không khí se se lạnh vào những buổi sáng ban mai, những chú chim trú đông từ phương Bắc ùa về cất tiếng hót trong veo giữa bầu trời đang dần chuyển mình từ đêm sang ngày. Tia nắng yếu ớt đang cố thoát khỏi những đám mây để mở đường cho ông mặt trời vươn lên cùng ngày mới.
Đúng là tiết trời mùa đông có khác, ra đường mà lạnh tê da, ở miền Nam còn như vậy thì chắc miền Bắc còn rét đậm, rét hại đến cở nào nữa. Nghe thông tin trên báo đài nói rằng Sa-Pa có tuyết thì phải?. Mà tuyết như vậy đẹp thì có đẹp nhưng mùa màn của người dân thì như thế nào nhỉ?.
Lên đến trường thì chiến hữu cũng tụ tập đông đủ và công cuộc bàn luận nhìn gái trong trường bắt đầu, ừa thì con trai tuy đã có bạn gái nhưng ai lại để cặp mắt của mình nghỉ đâu chứ. Cứ láo liên nhìn tới nhìn lui từng gốc của sân trường rồi suýt xoa nhỏ kia đẹp nhỏ kia xấu. Tôi thì đương nhiên phải có mắt ở các vụ này trước sự dàn xếp của bọn bạn là làm ban giám khảo, không biết mắt tôi có bị gì không mà nhìn con nhỏ nào cũng chê xấu hay là nhìn hai nàng ở nhà quài nên giờ ra đường ai cũng thấy xấu, không lẽ mắt tôi bị chứng không thể nhận ra đâu là con gái đẹp đâu là con gái xấu nữa hả ta?.
Vào lớp ghi thời khóa biểu rồi ngồi chém gió cho đến khi được thả về, lấy xe phi về nhà nhanh ngay và luôn. Mở cửa dắt xe vô nhìn lại qua cánh cửa phòng trọ của hai em đã khóa ngoài, vậy là hai em cũng đi học rồi. Bây giờ là 8 giờ 30 đến 11 giờ còn nhiều thời gian để chuẩn bị món quà. Bước vô lấy cây dao rọc giấy khắc lên miếng que đè lưỡi dòng chữ “Villa Lan Vy”. Không biết dùng tên hai em đặt cho căn nhà này được không nhỉ?. Dù gì cũng là căn nhà mà tôi làm tặng hai em nên nó được mai tên cả hai cũng là đương nhiên rồi, dán cái tấm biển ấy lên trên cái cửa nhà vậy ngôi nhà đã có tên, lấy một mảnh giấy ghi lời tỏ tình:
“Nhân ngày Noel anh xin tặng hai em món quà này, có lẽ thời gian qua là khoảng thời gian hạnh phúc và vui nhất anh từng có, cảm ơn hai em nhiều lắm.. Mà không biết anh nói lời nói này có muộn lắm không nhỉ, muộn hay không anh cũng nói hết.. HAI EM LÀM BẠN GÁI ANH NHÉ!!”
Ghi xong rồi dùng hai què xiên dán lên hai bên giống như mấy cái băng rôn cổ vũ vậy.. đặt nó trên nóc nhà luôn cho hai em dễ nhìn thấy, dùng keo hai mặt dán lại cho chút nữa dễ lấy ra chứ dàn bằng 502 có khi banh luôn cái nhà. Nhìn bao quát thêm một hồi rồi tấm tắc tự khen đẹp. Vậy là đem lên cái quán trên tạp hóa gần trường Phan Bội Châu để gói lại thành hộp quà. Ôm ngôi nhà trong tay như ôm báo vật làm hầu hết người đi đường đều ngoảnh đầu lại mà nhìn, cũng có vài chị Phan Bội Châu cho xin chụp vài tấm hình ngôi nhà, tôi định lấy phí mười nghìn một tấm vì nhiều người đòi chụp mà. Cũng có vài chị nhìn tôi với ánh mắt gưỡng mộ. Thôi thôi gói lẹ không thì cái nhà bị mấy cô này dìm hư mất, cái này là bao vật nhá.
- Cái này con tự làm à?. – Bà chủ quán hỏi khi tôi đem ngôi nhà để bỏ vào hộp quà.
- Dạ.
- Cũng khéo tay nhỉ?.
- Dạ!. Hì.
- Con chọn giấy gói đi.
- Dạ cho con màu đỏ, dây xanh lá nha bà.
- Rồi.
Đứng chờ bà gói ngôi nhà lại rồi trả tiền ung dung đạp xe, vừa đạp vừa cười như khùng vậy. Bây giờ chỉ còn chờ đêm đến mà thôi, món quà này sẽ được tận tay tôi trao cho hai em.
Gần đến tối thì bọn bạn rủ đi chơi Noel, tôi định ngày hôm nay sẽ đi chơi Noel với hai em cả một ngày hôm nay luôn, thôi thì đi với đám bạn một chút rồi về. Bảy giờ tối, sau khi trải chuốt một hồi thì cũng men lì, lấy hộp quà đang đựng ngôi nhà rồi dắt theo chiếc xe đạp để sau khi tặng hai em thì lên trường tập trung luôn.
Tôi đứng trước cửa phòng hai em, chỉnh trang lại y phục:
- Cốc cốc. – Đưa tay gõ lên tấm kính để hai em mở cửa.
- Anh!. – Lan ra mở cửa rồi nhìn tôi rồi sau lưng Lan thì Vy cũng đang đi đến.
- Có chuyện gì vậy anh, giờ này còn sớm mà. – Lan nhìn đồng hồ rồi nói, cũng phải tôi hẹn hai em đi chơi khoảng tám giờ.
- À anh đi chơi với bạn một chút.
- Vâng.
- Hì, còn đây, chúc hai em giáng sinh vui vẻ nhé!. – Tôi đưa hộp quà ra trước mặt hai em.
- Ơ.
Cả hai điều ngạc nhiên rồi đưa tay nhận, hai đôi mắt chứa niềm vui và hạnh phúc.
- Thôi anh đi nhen, chút anh về.
Nói rồi tôi phi lên chiếc xe mà đạp đi đề phòng hai em hỏi tôi đây là món quà gì.. để hai em tự mở mới ý nghĩa chứ..
Đạp xe lên trường tập chung thì bọn bạn cũng có mặt đầy đủ để chuẩn bị khởi hành đi chơi Noel. Theo kế hoạch thì sẽ đi ra hang đá ở Thanh Hải coi rồi đi đâu đó dạo rồi về kế hoạch coi như cũng tạm ổn.
Cả đám chạy xe ra Hùng Vương rồi quẹo qua đường Tôn Đức Thắng, đến ngã tư Thủ Khoa Huân thì dừng lại mà nhìn những người đi chơi Noel tụ tập rất đông, cái không khí Noel lúc nào cũng sôi nổi và đông đúc như thế này, bên tai những bản nhạc Noel cứ vang đều như nhịp sống, từng dòng người, dòng xe đang chen chút nhau từng cm của con đường để đến nơi mà họ cần đến, còn những chú công an thì đang làm việc cất lực để ngăn chặn việc ùn tắc giao thông. Nhìn thấy công an thì những đứa đi xe đạp điện trong đám bọn tôi đều e ngại vì chúng nó không có đội nón bảo hiểm, mà năm lớp chín này mà để bị bắt xe và báo về với nhà trường thì trước sau gì cũng bị hành kiểm yếu nên bọn bạn đều sợ mà không giám đi tiếp. Những đứa đi đạp điện toàn là con gái còn bọn con trai chúng tôi thì xe thằng nào cũng là xe đạp nên cứ ung dung mà tham gia chen chút vào dòng người mà tiến tới cái nhà thờ Thanh Hải, hầu như đây là cái nhờ thờ lớn và trang trí đẹp nhất Phan Thiết nên ai ai cũng muốn đến xem năm nay nhà thờ sẽ trang trí như thế nào, sẽ có “con đường vàng” như những năm trước hay không. Sở dĩ nó có cái tên như thế này là do khách du lịch và người bản xứ chúng tôi đặc cho, khu Thanh Hải là nơi tập chung rất nhiều người theo đạo, khi mỗi dịp Noel đến là họ treo đèn vàng trên khu phố tạo nên một con đường đầy ánh sáng vàng, rực rỡ giữa tiết trời đông lạnh giá.
Đạp xe về, ngang qua quán trà sửa ở ngoài xóm thì ghé vô mua ba li trà sửa, vẫn ba hương vị quen thuộc mà chỉ cần tôi bước vào chưa kịp chọn thì chủ quán cũng đã bắt tay vào làm. Vì biết trước sau gì cũng ba món quen thuộc, dâu, socola và mật ong. Đứng chờ ông chủ làm rồi thì quay lại với chiếc xe và tiếp tục đạp về. Căn nhà tôi cùng với cái phòng trọ nhỏ cũng hiện ra ngay tầm mắt tôi, thắng xe rồi gõ gõ vào cửa phòng thì tôi nghe tiếng lạch cạch mở cửa, người mở cửa cho tôi là Vy, thấy tôi đôi mắt to ấy sáng lên, đôi môi hé một nụ cười.
- Anh ngốc về rồi chị hai ơi!.
- Hihi, anh. – Lan cũng ra chào tôi..
- Cho hai em nè. – Tôi dơ dơ những hộp trà sửa ra phía trước.
- Dạ, tụi em cảm ơn.
Hai em cằm những li trà sửa rồi uống, bất giác tôi nhìn lên phía bàn học của hai em thì đã thấy ngôi nhà đang nằm trên ấy và bức thư tỏ tình cũng đã được hai em tháo xuống và dán nó lên thẳng một góc tường. Nhìn những dò
Chương XVI.
Mùa Noel, giáng sinh an lành. Từng không khí se se lạnh vào những buổi sáng ban mai, những chú chim trú đông từ phương Bắc ùa về cất tiếng hót trong veo giữa bầu trời đang dần chuyển mình từ đêm sang ngày. Tia nắng yếu ớt đang cố thoát khỏi những đám mây để mở đường cho ông mặt trời vươn lên cùng ngày mới.
Đúng là tiết trời mùa đông có khác, ra đường mà lạnh tê da, ở miền Nam còn như vậy thì chắc miền Bắc còn rét đậm, rét hại đến cở nào nữa. Nghe thông tin trên báo đài nói rằng Sa-Pa có tuyết thì phải?. Mà tuyết như vậy đẹp thì có đẹp nhưng mùa màn của người dân thì như thế nào nhỉ?.
Lên đến trường thì chiến hữu cũng tụ tập đông đủ và công cuộc bàn luận nhìn gái trong trường bắt đầu, ừa thì con trai tuy đã có bạn gái nhưng ai lại để cặp mắt của mình nghỉ đâu chứ. Cứ láo liên nhìn tới nhìn lui từng gốc của sân trường rồi suýt xoa nhỏ kia đẹp nhỏ kia xấu. Tôi thì đương nhiên phải có mắt ở các vụ này trước sự dàn xếp của bọn bạn là làm ban giám khảo, không biết mắt tôi có bị gì không mà nhìn con nhỏ nào cũng chê xấu hay là nhìn hai nàng ở nhà quài nên giờ ra đường ai cũng thấy xấu, không lẽ mắt tôi bị chứng không thể nhận ra đâu là con gái đẹp đâu là con gái xấu nữa hả ta?.
Vào lớp ghi thời khóa biểu rồi ngồi chém gió cho đến khi được thả về, lấy xe phi về nhà nhanh ngay và luôn. Mở cửa dắt xe vô nhìn lại qua cánh cửa phòng trọ của hai em đã khóa ngoài, vậy là hai em cũng đi học rồi. Bây giờ là 8 giờ 30 đến 11 giờ còn nhiều thời gian để chuẩn bị món quà. Bước vô lấy cây dao rọc giấy khắc lên miếng que đè lưỡi dòng chữ “Villa Lan Vy”. Không biết dùng tên hai em đặt cho căn nhà này được không nhỉ?. Dù gì cũng là căn nhà mà tôi làm tặng hai em nên nó được mai tên cả hai cũng là đương nhiên rồi, dán cái tấm biển ấy lên trên cái cửa nhà vậy ngôi nhà đã có tên, lấy một mảnh giấy ghi lời tỏ tình:
“Nhân ngày Noel anh xin tặng hai em món quà này, có lẽ thời gian qua là khoảng thời gian hạnh phúc và vui nhất anh từng có, cảm ơn hai em nhiều lắm.. Mà không biết anh nói lời nói này có muộn lắm không nhỉ, muộn hay không anh cũng nói hết.. HAI EM LÀM BẠN GÁI ANH NHÉ!!”
Ghi xong rồi dùng hai què xiên dán lên hai bên giống như mấy cái băng rôn cổ vũ vậy.. đặt nó trên nóc nhà luôn cho hai em dễ nhìn thấy, dùng keo hai mặt dán lại cho chút nữa dễ lấy ra chứ dàn bằng 502 có khi banh luôn cái nhà. Nhìn bao quát thêm một hồi rồi tấm tắc tự khen đẹp. Vậy là đem lên cái quán trên tạp hóa gần trường Phan Bội Châu để gói lại thành hộp quà. Ôm ngôi nhà trong tay như ôm báo vật làm hầu hết người đi đường đều ngoảnh đầu lại mà nhìn, cũng có vài chị Phan Bội Châu cho xin chụp vài tấm hình ngôi nhà, tôi định lấy phí mười nghìn một tấm vì nhiều người đòi chụp mà. Cũng có vài chị nhìn tôi với ánh mắt gưỡng mộ. Thôi thôi gói lẹ không thì cái nhà bị mấy cô này dìm hư mất, cái này là bao vật nhá.
- Cái này con tự làm à?. – Bà chủ quán hỏi khi tôi đem ngôi nhà để bỏ vào hộp quà.
- Dạ.
- Cũng khéo tay nhỉ?.
- Dạ!. Hì.
- Con chọn giấy gói đi.
- Dạ cho con màu đỏ, dây xanh lá nha bà.
- Rồi.
Đứng chờ bà gói ngôi nhà lại rồi trả tiền ung dung đạp xe, vừa đạp vừa cười như khùng vậy. Bây giờ chỉ còn chờ đêm đến mà thôi, món quà này sẽ được tận tay tôi trao cho hai em.
Gần đến tối thì bọn bạn rủ đi chơi Noel, tôi định ngày hôm nay sẽ đi chơi Noel với hai em cả một ngày hôm nay luôn, thôi thì đi với đám bạn một chút rồi về. Bảy giờ tối, sau khi trải chuốt một hồi thì cũng men lì, lấy hộp quà đang đựng ngôi nhà rồi dắt theo chiếc xe đạp để sau khi tặng hai em thì lên trường tập trung luôn.
Tôi đứng trước cửa phòng hai em, chỉnh trang lại y phục:
- Cốc cốc. – Đưa tay gõ lên tấm kính để hai em mở cửa.
- Anh!. – Lan ra mở cửa rồi nhìn tôi rồi sau lưng Lan thì Vy cũng đang đi đến.
- Có chuyện gì vậy anh, giờ này còn sớm mà. – Lan nhìn đồng hồ rồi nói, cũng phải tôi hẹn hai em đi chơi khoảng tám giờ.
- À anh đi chơi với bạn một chút.
- Vâng.
- Hì, còn đây, chúc hai em giáng sinh vui vẻ nhé!. – Tôi đưa hộp quà ra trước mặt hai em.
- Ơ.
Cả hai điều ngạc nhiên rồi đưa tay nhận, hai đôi mắt chứa niềm vui và hạnh phúc.
- Thôi anh đi nhen, chút anh về.
Nói rồi tôi phi lên chiếc xe mà đạp đi đề phòng hai em hỏi tôi đây là món quà gì.. để hai em tự mở mới ý nghĩa chứ..
Đạp xe lên trường tập chung thì bọn bạn cũng có mặt đầy đủ để chuẩn bị khởi hành đi chơi Noel. Theo kế hoạch thì sẽ đi ra hang đá ở Thanh Hải coi rồi đi đâu đó dạo rồi về kế hoạch coi như cũng tạm ổn.
Cả đám chạy xe ra Hùng Vương rồi quẹo qua đường Tôn Đức Thắng, đến ngã tư Thủ Khoa Huân thì dừng lại mà nhìn những người đi chơi Noel tụ tập rất đông, cái không khí Noel lúc nào cũng sôi nổi và đông đúc như thế này, bên tai những bản nhạc Noel cứ vang đều như nhịp sống, từng dòng người, dòng xe đang chen chút nhau từng cm của con đường để đến nơi mà họ cần đến, còn những chú công an thì đang làm việc cất lực để ngăn chặn việc ùn tắc giao thông. Nhìn thấy công an thì những đứa đi xe đạp điện trong đám bọn tôi đều e ngại vì chúng nó không có đội nón bảo hiểm, mà năm lớp chín này mà để bị bắt xe và báo về với nhà trường thì trước sau gì cũng bị hành kiểm yếu nên bọn bạn đều sợ mà không giám đi tiếp. Những đứa đi đạp điện toàn là con gái còn bọn con trai chúng tôi thì xe thằng nào cũng là xe đạp nên cứ ung dung mà tham gia chen chút vào dòng người mà tiến tới cái nhà thờ Thanh Hải, hầu như đây là cái nhờ thờ lớn và trang trí đẹp nhất Phan Thiết nên ai ai cũng muốn đến xem năm nay nhà thờ sẽ trang trí như thế nào, sẽ có “con đường vàng” như những năm trước hay không. Sở dĩ nó có cái tên như thế này là do khách du lịch và người bản xứ chúng tôi đặc cho, khu Thanh Hải là nơi tập chung rất nhiều người theo đạo, khi mỗi dịp Noel đến là họ treo đèn vàng trên khu phố tạo nên một con đường đầy ánh sáng vàng, rực rỡ giữa tiết trời đông lạnh giá.
Đạp xe về, ngang qua quán trà sửa ở ngoài xóm thì ghé vô mua ba li trà sửa, vẫn ba hương vị quen thuộc mà chỉ cần tôi bước vào chưa kịp chọn thì chủ quán cũng đã bắt tay vào làm. Vì biết trước sau gì cũng ba món quen thuộc, dâu, socola và mật ong. Đứng chờ ông chủ làm rồi thì quay lại với chiếc xe và tiếp tục đạp về. Căn nhà tôi cùng với cái phòng trọ nhỏ cũng hiện ra ngay tầm mắt tôi, thắng xe rồi gõ gõ vào cửa phòng thì tôi nghe tiếng lạch cạch mở cửa, người mở cửa cho tôi là Vy, thấy tôi đôi mắt to ấy sáng lên, đôi môi hé một nụ cười.
- Anh ngốc về rồi chị hai ơi!.
- Hihi, anh. – Lan cũng ra chào tôi..
- Cho hai em nè. – Tôi dơ dơ những hộp trà sửa ra phía trước.
- Dạ, tụi em cảm ơn.
Hai em cằm những li trà sửa rồi uống, bất giác tôi nhìn lên phía bàn học của hai em thì đã thấy ngôi nhà đang nằm trên ấy và bức thư tỏ tình cũng đã được hai em tháo xuống và dán nó lên thẳng một góc tường. Nhìn những dò