Hai em chạy tung tăng phía trước, tôi đi đằng sau bỏ hai tay vào túi quần mà bước theo hai em, mùi vị biển thân thương ngày nào bay vào mũi tôi. Trước mặt tôi hai em đang đứng nhìn biển.
- Ơ bạn có phải là Tân không?. – Lo nhìn hai em mà nãy giờ mới nghe thấy tiếng ai đó hỏi tôi.
- Hở?. – Tôi quay về phía tiếng nói ấy phát ra, giọng nói này nghe quen lắm.
- Hihi.
Trước mặt tôi lúc này là Ngọc Lam và kế bên là một cô bé nữa. Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Ơ… Sao Lam ở đây?.
- Hihi, mình và em mình đi dạo.
Nói rồi Lam nắm tay cô bé ấy ra chào tôi:
- Dạ, em chào anh. Hi.
Đôi môi chúm chím tươi cười rạng ngời, giọng nói tinh nghịch chẳng kém gì em Vy nhà tôi cả.
- Ừa.
- Hihi. – Cả hai cùng cười.
- Đây là em mình, tên Linh. – Lam đưa tay giới thiệu cho tôi.
- À ừa. – Tôi gật đầu.
Tiếng Lan đâu đó bên tai tôi:
- Ủa ai vậy anh?. – Quay lại thì em đang đứng sau lưng tôi.
Vy cũng chen lên đưa mắt nhìn:
- Anh đang nói chuyện với ai vậy anh ngốc.
- Ơ… Thì ra.
Cả bốn người điều thốt lên một cách ngạc nhiên, họ đưa mắt nhìn nhau. Tôi thì chỉ biết đứng lặng im quan sát tình hình, cảm nhận có mùi sát khí quanh đâu đây. Bây giờ tôi xác định được hai từ: “nguy hiểm”.
Không khí chỗ tôi đang đứng như đang đông cứng lại thì phải, sự nguy hiểm đang dần tăng lên, sát khí cũng dần dần tăng thêm theo thời gian. Trước mắt tôi, bốn người con gái ấy đang lườm nhau đầy sắc bén, chỉ cần sơ hở chút có thể bay vào ẩu đả lắm chứ. Tôi đứng bỡ ngỡ nhìn bốn người con gái ấy.. thắc mắc rằng họ có quen nhau hay sao..nếu Lan và Lam biết nhau thì tôi biết rồi nhưng Vy và cô bé Linh em của Lam thì đó là một nghi vấn.
- Chị cũng ra đây sao?. – Lan đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Lam, ánh mắt này tôi chưa từng nhìn thấy.
- Đây là biển của chung, muốn ra cũng phải xin phép em sao?. – Lam cũng phản ứng..
- Thì đi đâu thì đi, sao lại gặp anh ấy hay nhỉ?. – Lan nói rồi đưa mắt nhìn qua tôi.
Lam nhúng vai đáp:
- Chỉ vô tình mà thôi.
- Nhưng em không nghĩ là vậy.
- Chứ em nghĩ sao?.
- Nghĩ sao đó là cách suy nghĩ của mỗi người.
- Hay là chỉ là những suy nghĩ viễn vong rồi lại đổ oan cho người khác. – Lam cười nhạt.
- Chị!…
Lan lúc này hình như là tức giận lắm, tôi nắm chặt tay em và ra hiệu không nên nói gì nữa, em đưa mắt nhìn tôi, môi mím chặt lại rồi bàn tay em khẽ run.
Cùng lúc với Lan và Lam đang tranh nhau thì hai cô nhóc Vy và Linh cũng đang chuẩn bị đấu khẩu với nhau, cả hai đang lườm nhau.
- Đồ vô ý thức, không ngờ lại gặp ở ngoài này đấy. – Cô nhóc Linh ấy nhếch môi cười mà nói.
- Không biết vô ý thức hay là có người có mắt mà như mù. – Vy cũng đáp không kém gì.
Tình hình hiện giờ không khả quan cho lắm, tôi lúc này cũng đang đứng như một pho tượng nhìn bốn cô gái tranh cãi nhau mà không hiểu một cái gì cả, cứ ngơ ngác như người mới từ sao hỏa xuống vậy.
- E hèm!. Cho hỏi 1 câu được không?.
Lời nói đầu của tôi trong cuộc cãi nhau này, cả bốn người đều mở to mắt nhìn tôi, khuôn mặt tôi lúc này phải nói là không có cảm xúc.
- Vâng!.
Lam thay mặt cho em mình mà đáp với tôi.
- Bạn cứ hỏi.
- Những điềm khích kia có thể bỏ qua chứ. – Tôi nhìn hỏi Lam, và quay ngược lại nhìn Lan và Vy.
- Vâng. – Lan và Vy gật đầu đáp.
- Sao lại bỏ qua, em không muốn chút nào. – Cô bé Linh lúc này lên tiếng..
- Cô nhóc cũng chưa hiểu hết được đâu.
- Ai nói với anh là em không hiểu được chứ. – Cô bé cứ bướng bỉnh cãi với tôi..
- Nếu hiểu thì cho hỏi, trứng nở trước gà hay gà nở trước trứng.
Lam lúc này ái ngại nhìn tôi:
- Hình như bạn quá nặng lời rồi đấy, dù gì em mình cũng là con nít, nó còn trẻ con mà.
- Nghe chứ, chính chị của em cũng coi em là con nít đấy vậy con nít không được xen vào chuyện này đúng chứ?.
- Mình… – Lam lúc này cũng e ngại mà nhìn về cô em mình đang cúi mặt.
- Mình ra đây chơi chứ không phải là cãi nhau, nếu không có gì thì đi đây. – Tôi nói rồi nắm tay hai em kéo đi.
- À Tân… – Lam cố gọi theo.
- Có gì gặp nói sau.
- Ừa, cũng được.
Trong đầu tôi lúc này trống rỗng không có gì cả, nhưng những lúc như thế này thì tôi cực kì nguy hiểm có thể nói ra những lời không xương nhưng sát thương thì vô đối ấy chứ, còn lúc này thì tôi không nói thêm một lời nào chỉ nắm tay hai em đi trong im lặng, lúc này tôi giận ư?. Hoàn toàn không, tôi chỉ không muốn ai làm tổn thương và nói xấu về hai em.
- Anh sao vậy?. – Lan thấy tôi lúc này có những biểu hiện lạ lùng thì cũng hơi lo.
- Anh không sao. – Tôi đáp rồi tiến về chiếc ghế đá ven biển mà ngồi xuống.
- Anh không sao thật chứ?. – Vy cũng lo lắng không kém gì Lan.
- Không sao đâu mà. – Tôi cười.
- Thật chứ?. – Cả hai cùng đồng thanh mà hỏi.
- Ừa, thật.
Nếu xét theo về một gốc độ nào đó thì có thể hai em cũng có lỗi nhưng tôi tin rằng hai em không phải là người thích gây chuyện và thù với một người nào đó vô căn cứ. Trong tình yêu thì niềm tin có thể là một phương tiện để đi lại những con đường phức tạp khi đi từ con tim này sang con tim khác, một phương tiện đi lại như thế sẽ luôn luôn kết nối một mối tình.
Tôi luôn nghĩ cuộc sống như là một bản nhạc, mình phải biết cách gảy từng hợp âm thì mới tạo ra một bản nhạc hoàn hảo cũng giống như tạo ra một cuộc sống tốt. Khi cuộc sống có thêm tình yêu thì nó có thể tươi đẹp và hay nhất nếu là một bản nhạc.
- Chuyện lúc nãy là sao?. – Tôi hỏi hai em vì trong lòng cũng còn nhiều thắc mắc lắm.
- Dạ, có một chút xích mích thôi anh. – Lan đáp lời tôi, mặt cúi xuống biết lỗi.
- Kể anh nghe, lần lượt cả hai.
- Lúc anh còn nhập viện thì chị Lam có đến thăm anh, lúc đó anh đang ngủ lên chị ấy ngồi bên cạnh, cầm tay anh rồi lau mồ hôi trên mặt anh nữa. Em nhìn thấy nhưng vẫn đứng ở ngoài cho đến lúc chị ấy định hôn anh thì em đi vào, lúc ấy em có nói lời không phải.
- Ừa.
Tôi trầm ngâm một lúc, rồi thở dài ra. Thật hết biết cô nàng luôn, lí do là Lan đang ghen đây mà.
- Không sao đâu. – Tôi nhìn Lan, khuôn mặt em giản ra, đôi mắt em từ buồn rồi vui hẳn lên.
- Vâng!.
- Còn Vy?. – Nhìn qua Vy thì bắt gặp em ấy đang nhìn tôi.
- Anh muốn biết thật sao?.
- Ừa, đương nhiên rồi.
- Thì buổi chiều hôm đó em đi mua mấy cuốn truyện tranh trong nhà sách Nguyễn Văn Cừ thì có va phải bạn lúc nãy, lúc ấy em vội nên không xin lỗi, bạn ấy bảo nhặt sách lên thì em không nhặt mà chạy thẳng, nghe bạn ấy cũng ú ớ nói gì đấy. Không ngờ hôm nay ra gặp luôn.
- Ừa, anh hiểu rồi. Thôi bỏ qua mọi chuyện vậy, giờ mình đi ăn kem chứ! .– Tôi cười và hỏi hai em.
- Dạ.
Cả hai thấy tôi như vậy cũng cười tôi mà gật đầu. Lại một đêm dài, một thoáng chút lo toang vô bờ bến về cô nàng Lam.
Chương XV.
Sáng sớm cái không khí sang đông se se lạnh, những giọt sương mang hơi ấm của mùa thu đã qua đi chỉ còn những giọt sương đông đọng trên lá xanh vươn sức sống. Thán