Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full (xem 5786)

Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full

chiều tan ca, người người tập thể dục. Từng bước, từng bước đi trên con đường Nguyễn Tất Thành hướng ra biển, xa xa những cơn gió đã mang mùi hương của biển đến với tôi rồi bầu trời vẫn đang còn chưa muốn dậy. Trời vẫn còn rất sớm, ánh nắng vẫn chưa tỏa ra từ ông mặt trời, tôi lấy điện thoại ra coi giờ chỉ mới chỉ 5 giờ 20 phút. Vẫn còn khá sớm.


Hàng cây trên cái công viên trên đường Nguyễn Tất Thành cứ chờ tôi tiến tới rồi đứng lặng lẽ nhìn khi tôi đã bước qua, những hàng cây có thể coi là một dòng thời gian những hàng cây trước mặt luôn là một ngày mới, một tương lai, khi từng bước chân bước qua nó thì các cành cây bị bước qua luôn đứng phía sau, khi ta ngoảnh nhìn về những bước chân ta đã đi thì sẽ chợt thấy ngày hôm qua và quá khứ. Quá khứ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp mà ta đã từng trải qua, có giấc mơ đẹp và cũng có giấc mơ xấu, không may mắn.


Mỉm cười đứng lặng nhìn lại phía sau, nơi có những điều mà cuộc sống đã bước qua và để lại, chỉ biết ngoảnh nhìn lại những thứ đấy, bước tiếp, bước tiếp để thấy những tương lai không xa tương lai tốt và cũng có thể là tương lai xấu mà ta không mong muốn, không một ai đoán trước được tương lai sau này, chỉ có cách là từng lúc từng lúc nắm những gì chúng ta vốn có mà đi tìm tương lai của chính mình.


Thành phố thường rất đông nhộn nhịp nhưng khi mặt trời vừa lóe rạng đông thì rất bình yên, bình yên theo đúng nghĩa một thành phố đang ngủ, chỉ còn biển vẫn thức vẫn dõi theo thành phố như một người mẹ già vẫn dõi theo từng người con trên con đường học xa nhà. Biển vỗ về, an ủi những đứa con của thành phố trong đó tôi là một ví dụ. Biển luôn là nơi có thể giúp tôi xua tan hết tất cả mọi thứ trong cuộc sống, những mỏi mệt, những căng thẳng, những khó khăn đều tan biến trước từng cơn gió hùng dũng của người mẹ thiên nhiên vĩ đại.


Tôi nhấc chân bước trên từng hạt cát nhỏ vàng đang rung rung tựa vào nhau, tiếng Guitar của bản Kiss The Rain vẫn vang lên nhẹ nhàng mà sâu lắng. Gió vẫn thổi, gió ban mai mặn mặn vương vấn vị biển. Mặt biển hiền hòa, bao la rộng lớn chan hòa với bầu trời xanh, xa xa ông mặt trời đang cố vươn lên khỏi mặt nước, làm một khoảng trên đường chân trời phản chiếu những ánh nắng đầu tiên của ngày mới.


Đặt chân dừng lại trên bãi cỏ non xanh mướt nhìn ra thiên nhiên bao la rộng lớn, cảm thấy bản thân thật sự nhỏ bé, thật sự e ngại trước sự hùng vĩ của thiên nhiên. Ngoài xa xa trên mặt nước hiền hòa, những chiếc tàu đang tấp nập hoạt động để tìm những đồng tiền cho cuộc sống của chính họ ánh sáng nhẹ dịu, cắt xuống từng gợn sóng hắt hiu.


Trời có đất, biển có sóng ,gió có mây và những cái cảm giác trống trải trong tôi bỗng vụt dậy, bỗng cảm thấy cô đơn lạ thường tuy rằng mình cũng có một tình yêu, vẫn có người bên cạnh,vẫn có người chia sẻ mọi điều nhưng cái cảm giác trống trải ấy vẫn không thể nào phai nhòa.


Đôi bàn chân tôi đang đứng ngay chỗ bãi cỏ mà tôi và em ngồi đêm hôm ấy, cảm giác thân thương quen thuộc nhưng người đã xa chỉ còn lại là một cảm giác khó tả khơi gợi vào một thế giới vô hồn nào đó trong một góc nhỏ của bộ kí ức, tình đi chỉ còn người và cảnh ở lại, nuôi nhớ lại những kí ức tốt đẹp một thời đã vụt qua. Em xa đi, hạnh phúc bên người khác, tại sao tôi vẫn còn nhớ đến một mối tình, thật đau đầu mà.


Bản nhạc Bara Bara Bere Bere của Alex Ferrari vang lên từ chiếc điện thoại tôi, tự hỏi ai mới sáng sớm gọi mình thế nhỉ?. Lấy điện thoại ra thì cái tên ” Bé Lan ” hiện ra trên màn hình, đồng hồ chỉ có 6h 10phút thôi mà cô nàng này dậy rồi sao, theo lời bé Vy thì em hay ngủ dậy muộn lắm cơ mà..


- Anh nghe đây.
- Anh đi đâu vậy. – Tiếng em nhỏ nhẹ qua đường dây điện thoại.
- Đang đi dạo, có gì mà gọi anh sớm vậy.
- Anh về ăn sáng nè.
- Trời, tưởng chuyện gì, thôi hai em ăn đi anh ăn ngoài này được rồi.
- Em mua cả phần anh luôn rồi, anh đừng ăn ở ngoài. Về nhanh đi anh.
- À ừ, khoảng 6h 45 phút anh về tới.
- Dạ. Tút tút…


Nói xong em ấy cúp máy đi, em chu đáo thật. Mấy ngày nghỉ học là em hay Vy luôn mua đồ ăn sáng rồi gọi đánh thức tôi dậy, ở bên hai em tôi như một đứa con nít vậy, luôn được chăm sóc từ miếng ăn giấc ngủ.


Trong nắng sớm, những chú chim non đang rời khỏi tổ để đi tìm miếng ăn. Con người cũng vậy, mặt trời vừa tỏa nắng thì con người cũng tấp nập với công việc của chính mình, họ cứ rộn rã chạy đua với thời gian, khó khăn trong cuộc sống văn minh hiện đại như bây giờ.


Con đường từ biển về nhà tôi đang ngắn dần, cho hai tay vào túi quần và cứ đi, tiếng nhạc vẫn vang lên luân hồi bên tai những ca khúc không lời. Đứng giữa ngã tư nhìn dòng xe tấp nập, cuộc sống luôn như vậy, luôn có một chút gì đó hối hả, bận rộn.


Trước mặt tôi là bản tên đường Thủ Khoa Huân, vậy là gần tới được nhà rồi, đi ngang qua một quán tạp hóa nhỏ thì tôi lấy điện thoại ra mà gọi cho Lan.


- Anh ngốc gọi có chuyện gì vậy, gần về chưa. – Tiếng Vy vang lên ở đầu dây bên kia, điện thoại Lan mà Vy bắt máy là thế nào nhỉ?.
- Anh gần về rồi, mà em lại Lan có ăn kem không, anh mua.
- Mua đi anh, mua đi. Kem kem. – OMG (Oh my god) có cần làm quá lên thế không?.
- Ừa, như cũ ha.
- Dạ.


Tôi cúp máy rồi lắc đầu trước sự đam mê cuồng nhiệt món kem của Vy, à mà tôi cũng mê món kem lắm chứ đâu kém gì Vy đâu chứ.. hì hì. Mua ba hộp kem loại nhỏ rồi đi tiếp về, cái khu xóm nhà tôi đang hiện ra trước mắt, chỉ đi dạo thôi mà sao thấy nó có cảm giác thương nhớ thế này, thật là khùng hết mức. “Level max” của tự kỉ và trình độ tâm thần tự nhiên yêu đời bộc phát sao.


- Cộc cộc. Mở cửa hai cô nương. – Tôi gõ cửa phòng hai cô nàng, ấy chết, cô Vân mà ở trong đó có nước tôi thăng đường mất, cái mỏ hại cái thân mà. Cơ mà hình như cô Vân đi làm rồi, tôi không thấy xe ở ngoài.
- Lạch cạch. – Cánh cửa từ từ được mở ra, gương mặt tinh nghịch của Vy hiện ra trước mặt tôi em cột tóc cao, quần short áo thun như mọi khi và đang đứng dụi dụi mắt nhìn như một chú mèo mới ngủ dậy vậy.
- -Anh ngốc. Sao nhìn em ghê vậy. – Em đánh trán tôi cho tỉnh.
- À ừ… Em làm mặt xấu nên nhìn thôi. – Tôi cười mà trêu cái hành động của em lúc nảy.
- Đáng ghét, đánh anh chết bây giờ. – Em giơ nắm đấm lên dọa tôi, ơ cái hành động này giống em quá, những lúc tôi chọc thì Milk cũng làm cái hành động này để đe dọa tôi. Ôi trời!. Lại nghĩ về em nữa rồi.
- Èo, thôi cho anh xin, đánh chết không có kem ăn đâu nhé. – Tôi đưa bịch đựng ba hộp kem mà lắc lắc trước mặt em.
- Hứ, đưa đây. – Vy đưa tay định giật thì tôi đã vội kéo về rồi, không thì toi mấy hộp kem quý giá.
- Không dễ đâu nhé. – Tôi lại đưa cái bịch kem ra mà lắc lắc.
- Huhu, đưa em đi mà. – Lại nhõng nhẻo rồi.
- Thôi đây nè. – Đành đưa bịch kem cho em vậy,chứ cái má phúng phính kia cứ làm nũng đang yêu thế cơ mà.
- Hihi. – Nhận được những hộp kem thì em cười tít cả mắt, rồi nhí nhảnh vừa đi vừa hát về phía Lan đang đọc truyện.


Mỉm cười trước sự trẻ con của Vy một cô nhóc hôn nhiên, tinh nghịch không phải l

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nhóc Con, Tôi Thích Cô!

Học Viện Milky Way

Cây thuốc phiện thiên đường

Yêu đôi môi em

Tình Thù