- Ơ.
- Ơ gì, hộp này của em, anh ăn hộp kia kìa. – Em chỉ vào hộp kem dâu.
- Èo, hộp này của Vy mà. – Tôi nhìn Vy đang ngủ ngon lành rồi nói.
- Vy ngủ rồi, anh ăn đi, em ấy mà ngủ thì trời có sập cũng không dậy đâu trừ khi… – Nói rồi em ngập ngừng.
- Trừ khi thế nào. – Cái tính tò mò tôi nỗi lên.
- Thì cái lúc ấy đó, chỉ khi đói em ấy mới dậy thôi. – Em khẽ rùng mình khi nhớ lại cái cảnh ngày hôm ấy.
- À ừ… Thôi ăn đi kem nó chảy nước hết giờ.
- Dạ.
Em vừa ăn vừa đút cho tôi cái vị socola đắng ngọt, để lấn át đi cái vị ngọt và chua của dâu. Tôi cũng đút lại em như vậy những muỗng kem dâu, màn ăn kem của chúng tôi chỉ là đút qua đút lại những muỗng kem đầy ấp tiếng cười và niềm vui.
Ăn xong thì em rửa thật sạch hai hộp kem, hầu hết những hộp kem tôi mua cho hai em sau khi ăn xong thì Lan không bao giờ vứt cả chỉ đem chúng đi rửa sạch rồi cất đi, tôi cũng thắc mắc mà hỏi em sao lại làm thế thì em chỉ mỉm cười mà không nói gì.
- Sao em còn chưa ngủ?. – Tôi bắt gặp ánh mắt em nhìn tôi trong đêm tối, khi tôi cựa mình quay mặt về phía em.
- Hi. – Dưới ánh đèn ngủ, gương mặt trái xoan em thanh tú, xinh đẹp lạ thường.
- Cười gì, anh hỏi sao chưa chịu ngủ đi.
Tôi nhắc lại lần nữa rồi nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh kia.. không hiểu sao là chị em song sinh nhưng ánh mắt nâu của Lan lại đẹp lạ kì hơn Vy, đôi mắt Vy muốn nói lên nét tinh nghịch trong tính cách, còn Lan thì nhẹ nhàng khả ái, nhạy cảm với mọi thứ, tôi được biết những điều này qua những cuốn sách tôi đã đọc.
- Anh cũng vậy mà, sao chưa chịu ngủ đi?. – Em lúc nào cũng hỏi lại ngược tôi.
- Anh ngủ không được.
- Em cũng vậy. – Em khẽ cười.
- Thôi ngủ đi khuya rồi đó. – Nhắc nhở em để em ngủ, vì thường trời trở lạnh về đêm khuya thì em khó ngủ lắm.
- Anh cũng ngủ luôn đi, em mới ngủ. – Em cười.
- Ơ hay, có dụ đó nữa cơ à..ai ra vậy.
- Em ra đấy, em ra luật và bắt anh phải tuân theo, lách luật là em phạt. – Thì ra em cũng có nét trẻ con giống Vy lắm.
- Èo, rồi tuân theo luật, giờ đi ngủ ha?.
- Dạ.
Tôi nhắm mắt mình lại nhưng vẫn chìm vào những suy nghĩ lan man vô định thì có một cánh tay áp vào mặt tôi, mở mắt thì ra là Lan, em ôm hai chiếc gối ôm chắn giữa những ngón tay thon của em khẽ chạm vào má tôi. Tôi mỉm cười rồi kéo tay em ra một chút, rồi gác tay lên trán nhắm mắt rồi lại nghĩ một vài thứ viễn vong rồi chợt ngủ lúc nào không hay.
Ngày hôm ấy, tôi không biết rằng, có người con gái vẫn cố thức chờ tôi về, đến mức quá buồn ngủ phải thiếp đi rồi chợt tỉnh dậy vào đêm lạnh, ngồi ngắm nhìn tôi ngủ, khẽ cười rồi cốc nhẹ lên trán tôi. Người con gái ấy lặng im nhìn tôi ngủ một hồi lâu mới trở về với giấc ngủ của
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹456›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
mình.
Ánh nắng ấm áp xua tan đi màn đêm lạnh giá, khởi đầu một ngày mới. Thời gian cứ trôi, dòng người vẫn cố chạy theo những nhu cầu của cuộc sống, tôi cũng thế, cũng tất tần tật chạy theo thời gian để chuẩn bị vào lễ tựu trường, cái không khí thoáng mát của mùa thu tới, nắng ấm, gió mát. Vậy là đã đến lúc giao mùa giữa hạ và đông.
Một mình ngồi giữa căn phòng,có tiếng nhạc vui tai, từng con gió vi vu ngoài khe cửa sổ. Một nỗi nhớ,người có hiểu không?.
Chương IV.
Tháng tám tới rồi rồi, mùa khai trường đã đến rồi.
Buổi sáng đầu thu, gió thoáng mát trên con đường quen thuộc mà đã lâu mới bước đi lại, cái cổng trường dần hiện ra, bắt đầu một năm học mới, năm học cuối cấp.
Những đêm trước.
- Hai em định học trường nào?.
- Em cũng không biết nữa, nghe mẹ nói là Nguyễn gì ấy. – Vy nhăn trán suy nghĩ..
- Ơ hay. Phan Thiết này nhiều trường họ Nguyễn lắm đấy, Nguyễn Du, Nguyễn Trãi, Nguyễn Đình Chiểu, hai em học trường nào?.
- Hình như Nguyễn Du chị nhỉ?. – Vy quay sang hỏi Lan, lúc ấy nghe nói học chung trường với tôi, vui lắm chứ năm nay lớp 9 và lớp 8 chung một buổi sáng mà.
- Không phải, Nguyễn Trãi em à. – Cùng từ Nguyễn sao lại khác chữ Trãi mà không phải là chữ Du chứ, haizz mừng hụt rồi.
- …
Tôi im lặng không biết nên nói gì nữa, hai em giờ học khác trường tôi mà lại khác buổi nữa chứ, lớp 9 trường tôi thì buổi sáng còn lớp 8 trường hai em thì buổi chiều, khác buổi học rồi.
- Anh học trường nào vậy?. – Lan bất ngờ hỏi tôi, khi cái mặt tôi xụ một đống.
- Anh học trường Nguyễn Du. – Tôi đáp uể oải.
- Vậy là mình học khác trường anh ngốc hả chị hai. – Vy quay sang hỏi chị mình.
- Ừa. – Tiếng đáp của Lan nhỏ chứa đựng một nỗi buồn.
Buổi học đầu tiên.
- Sao lên trễ thế. – Nhỏ Nhi ngồi bàn bên cạnh hỏi.
- Ừa. – Tôi không muốn đáp chút nào.
- Ê, đá cầu không mậy Tân. – Thằng Thông ở trên bảng vọng nói xuống, nghe tên thằng này là đầy mùi “dầu ăn” rồi.
- Trên lầu sao đá mậy. – Tôi hỏi nó.
- Thì xuống lầu đá, qua mấy tháng nghỉ hè sao mặt ngu thế mậy.
- À ờ. Có ai đá nữa không.
- Có thằng Trí, thằng Sơn,thằng Vương, thằng Tài, tao với mày. – Nó liệt kê ra.
- Ờ. thôi xuống, gần vô lớp rồi. – Tôi nói rồi đi ra phía cửa lớp.
- Bố thằng bệnh, mới 6 giờ 15 còn nửa tiếng nữa mới vào ba. – Thằng này không tin vào mắt mình.
- À… Ờ… Thôi xuống tụi bây. – Tôi nói với tụi thằng Tài đang ngồi hóng gái như hóng gạch.
Tại sân trường đang ồn ào náo nhiệt.
- Thông, đở nà mày. – Tôi hất mạnh trái cầu bay ra phía sau nó, chắc nó bó tay mà chịu vô quỳ rồi.
- Víu. – Ai ngờ nó xoay người móc ngược lại, cầu bay cái vèo ra khỏi vòng tròn của tụi tôi. Khỏi phải nói tụi tôi nhìn nó như một vị thánh cứu cầu.
Chơi một lúc thì cũng đánh trống vào lớp, bắt đầu ngày đầu tiên học.
- Ủa. Đánh trống rồi kìa con trai, sao ngồi đó?. – Tôi thấy thằng Thông nó ngồi ở ghế đá, sau trái cứu cầu thần sầu kia thì nó ngồi ở ghế đá mà xem tụi tôi chơi thôi.
- Tao… bị rách quần mày ạ. – Nó cùi đầu nói..
- Haha, vui thế. – Lúc đó tôi ôm bụng cười, nó rách từ cái túi quần tây đi học xuống dưới bắp chân, dài cở một gang tay chứ không đùa.
- Giờ sao đây mậy, thế này sao tao lên lớp được. – Nó nhìn cái quần của mình rồi nói trong bộ dạng sầu đời lắm.
- Thôi đi lên lẹ, để tao che cho. – Tôi bảo nó đứng dậy rồi đi song song với nó, mắt hai thằng cứ láo liên nhìn xung quanh như hai thằng trộm gà.
- Ố ồ, hai thằng gay của lớp về. – Thằng Tòng nó vừa thấy hai đứa tôi ngoài cửa thì hét lên.
- Gay cái đầu mày. – Thằng Thông nó cự lại.
- Đừng để tao quay mày như quay dế nha con. – Tôi cũng nói.
- Hai người đi đâu giờ mới về?. – Con An nó từ lớp bước ra. Tôi với thằng Thông phớt lờ lời nói nó mà đi vô chỗ ngồi, tôi che cho nó về đến chỗ thì mới về lại chỗ của mình.