Đọc Truyện Em Là Để Yêu Thương - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc Truyện Em Là Để Yêu Thương (xem 1121)

Đọc Truyện Em Là Để Yêu Thương

ể như thế này mãi mãi?

Thuận Bảo đang ngồi đối diện bàn ăn với Như nhìn bàn ăn trên bàn. Sáng ra đã tống cổ cô ta về rồi nhưng chẳng biết sao cô ta vẫn ở đây, hơn nữa còn nấu ăn đủ thứ. Cô cười:
- Ăn thử đi! Em ở lại hôm nay nữa thôi mà…
- Cô không hoàn toàn ở lại mà đi đi về về cứ như đây là ngôi nhà thứ 2 của cô nữa chứ!- Cậu nhíu mày.
- Em đã nói là sẽ theo đuổi anh cơ mà!- Cô nháy mắt. Nói đi cũng phải nói lại, cậu đúng là loại người tâm can sắt đá, đối với cô gái đáng yêu như thế này đều không có chút động lòng. Cậu cầm chén lên ăn, ít nhất cũng phải bổ sung đầy đủ dinh dưỡng rồi muốn gì thì làm tiếp. Như mỉm cười, Thuận Bảo là loại người ngoài lạnh trong nóng. Mọi thứ anh nói đều không đúng, chỉ có lòng anh mới thật sự như thế. Cô lúc nào cũng lẻo đẻo theo anh với ước mong 1 ngày anh sẽ động lòng theo chiến dịch nước chảy đá mòn như đá này hơi… hóa thạch. Cô kéo ghế ngồi đối diện gắp cho cậu miếng thịt rồi cười hì hì. Cậu chỉ khẽ nhếch mép rồi gắp miếng thịt trở lại dĩa, mặt Như chảy dài xuống nhưng không dám có ý kiến.

- Cô nghĩ cô là ai mà dám nói chuyện với ta? – Người đàn ông sắc lạnh nói. Nhi đang ngồi trên chiếc ghế bắt chéo chân, tay khoanh trước ngực.
- Chắc ông cũng không biết, con trai ông yêu con nhỏ đó thế nào đâu nhỉ?
- Ta không cần biết! Ta sẽ giết.chết.những.ai.tiết.lộ.hay.biết.đến. chuyện này… Cô không sợ sao? – Ông nở nụ cười lạnh lẽo. Nhi có chút hoảng sợ nhưng vẫn giữ ý định:
- Tôi chỉ muốn, ông giết chết con nhỏ đó càng sớm càng tốt, tôi sẽ không tiết lộ chuyện này cho ai. Nhất định!- Cô ả đứng lên quay người đi. 1 đứa nhãi ranh mà cũng đòi bàn bạc và yêu cầu 1 ông trùm như ông sao? Con nhóc này đúng là không biết trời đất nhưng ông sẽ giữ lại cái mạng của nó với yêu cầu, nó phải rút Nam Phong ra khỏi con nhỏ đó. Khóe môi ông nhếch lên đáng sợ rồi ra lệnh:
- Tiếp tục bám theo đi…


Chương 23: Nỗi đau của kẻ lừa đảo…


Ân tình cờ nhìn qua kính chiếu hậu 1 chiếc ô tô trên đường. 1 người đàn ông đang cầm 1 cây súng đứng sau con hẻm khuất nhắm về phía cô. Cô thì thầm nhỏ với hắn:
- Có người đang nhắm súng vào tôi…


Sân bay vẫn tấp nập người dù bây giờ mới 5 giờ sáng. Hắn kéo hành lí của cả 2 người đi bắt taxi. Xung quanh, đã có 1 số fan hâm mộ nhận ra anh và chụp hình lia lịa. Họ lại càng thêm khẳng định về mối quan hệ của 2 diễn viên này. Cô ngã người vào băng ghế taxi, hắn ngồi bên cạnh liếc nhìn như không. Cô nhìn hắn:
- Có muốn đi đón ba mẹ cùng tôi không?
- Hả? – Hắn ngạc nhiên vì lời đề nghị này.
- Xin lỗi anh vì không nói ra chuyện này sớm hơn… – Cô cúi đầu cười buồn, hắn xoa đầu cô:
- Tôi mới là người xin lỗi chứ… Tôi đã nói rồi, tôi sẽ bảo vệ cô để bù đắp mọi lỗi lầm…
- Hứa? Không hối hận? – Nụ cười trên mặt cô thoáng tựa muôn cười nửa muốn không, 1 nụ cười bất cần. Cô giơ ngón tay út lên trước mặt hắn, hắn cũng móc ngéo với cô.
- Đúng!- Hắn gật đầu chắc chắn. Ân nhìn xuống đôi giày dưới chân mình, ánh mắt có chút xót xa nhưng nhanh chóng biến mất tựa cơn sóng nhỏ xô vào bờ cát. Cô ngẩn đầu lên:
- Khi nào họp báo nhỉ?
- 1 tuần nữa…


Cô thở dài, chẳng biết tính mạng cô có thể giữ được đến ngày giới thiệu bộ phim đầu tiên hay không nữa. Đến nhà cô, hắn mang hành lí để trước cửa, Bảo ra mở, điệu bộ còn ngáy ngủ. Hắn giúp mang vào rồi về nhà mình. Cô nhìn Thuận Bảo:
- Giờ thì chúng ta nên nói cho rõ ra…
- Được thôi… – Cậu nhếch mép rồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện cô. Ân khẽ nhíu mày:
- Em chắc chắn là hắn đúng không? – Cô thật sự mong đó là sự nhầm lẫn. Bảo nghiêng đầu:
- Chị không nhớ hình xăm sau gáy hắn à?
Tay cô khẽ nắm lại, hình xăm mặt trời chỉ có người nhà họ Trương mới có. Cô khẽ cắn môi lo âu. Thuận Bảo nhìn cô:
- Chị đang lo lắng cho hắn hay cho gia đình ta?
Câu hỏi của cậu mang nặng tính chất phân biệt, chẳng lẽ cô lại nói lo cho hắn? Ân thở dài:
- Gia đình…
- Được. Mấy ngày nay em bị theo dõi đó, chị nên chú ý vào những cái kính chiếu hậu của ô tô… Tốt nhất là đi cùng hắn, trước tiên, chia rẽ cha con hắn đi… – Bảo xoa xoa cằm, cô nhìn:
- Được thôi… Giờ chị mới hiểu lí do tại sao em không cho chị tháo mắt kính và giờ lại bảo tháo, để chị tiếp cận với hắn, là thời điểm mà ông ta sẽ truy lùng ráo riết?
- Đúng, em không tin hắn sẽ bỏ rơi chị ngay bây giờ!
- Còn em, Như…
- Cũng như chị… – Cậu chặn ngang câu hỏi của cô. Ân chép miệng rồi uể oải đi lên phòng. Cô mở điện thoại ra e ngại bấm vào tấm hình chụp chung của cô và hắn. Check làm hình nền xong thì bỏ xó bên cạnh. Cô cũng chỉ là 1 cô gái bình thường, cô muốn sống như mọi người, sống cho chính bản thân, sống cho yêu thương.


9 giờ…
Cô và hắn vừa dạo vài vòng siêu thị và mua được không ít đồ. Cô chậm rãi đi cạnh hắn, ánh mắt lơ đãng vào những thứ xung quanh.Ân tình cờ nhìn qua kính chiếu hậu 1 chiếc ô tô trên đường. 1 người đàn ông đang cầm 1 cây súng đứng sau con hẻm khuất nhắm về phía cô. Cô thì thầm nhỏ với hắn:
- Có người đang nhắm súng vào tôi…
Hắn nhìn vào kính chiếu hậu, tên đó… bóp cò. Hắn nhanh chóng ôm sau lưng kéo cô vào nhưng vận tốc của viên đạn nhanh đến chóng mặt làm trúng vai hắn. Tên đó hoảng hốt, quay đầu bỏ chạy. Hắn khuỵu xuống đưa tay cầm lấy vết thương. Ân hoảng loạn, cô không biết cô nên làm gì lúc này. Đây là tính mạng mong manh của cô? Chỉ 1 chút sơ hở là có thể mất trong gang tấc. Lúc nãy, cô bình tĩnh hơn ngồi xuống cạnh hắn, xung quanh khu này vắng vẻ hơn mọi khi và chẳng có chiếc xe nào qua lại. Cô cắn chặt môi mình, cô đau như thể đó là vết thương của mình:
- Đi bệnh viện!
- Không được, sẽ có scandal… – Hắn mím môi, mồ hôi trên trán rịn ra như tắm. Mặt hắn cũng tái nhợt đi vì đau.
- Anh bị điên à? Mất nhiều máu cũng chết đó! Ai sẽ nghĩ đây là 1 scandal? Mau đi. – Cô bắt chiếc taxi và đi vào với hắn, cô liên tục hối thúc bác tài phải chạy nhanh cho đến bệnh viện.


Ân ngồi trên băng ghế chờ đợi, 2 tay đan vào nhau. Cô đang nghĩ gì đây? Bia đỡ đạn, tính mạng,… Cô nắm chăt tóc mình cố gắng kiềm chế, cô phát điên mất. 1 lát sau, người bác sĩ đi ra, ông đến trước mặt cô:
- Vết thương không sâu và không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cần tránh những việc nặng ảnh hưởng đến bả vai.
- Vâng… – Cô gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi vào phòng. Đúng là nhà báo rất ư là thích hóng tin tức, nhưng chẳng rõ là ai trong bệnh viện đã thông báo mà họ kéo vào tận phòng để chụp hình cho sắc nét. Cô che mặt mình tránh né ống kính, hắn cũng vậy. Cô nóng nảy:
- CÁC NGƯỜI HÃY ĐỂ DIỄN VIÊN CÓ KHÔNG GIAN RIÊNG VÀ NGHỈ NGƠI ĐI. KHÔNG THẤY HẮN ĐANG BỆNH HAY SAO? ĐÂY LÀ 1 VỤ ÁM SÁT, NGƯỜI BỊ ÁM SÁT CHÍNH LÀ TÔI! HẮN ĐÃ ĐỠ GIÚP TÔI NÊN RA NÔNG NỔI NÀY. CÁC NGƯỜI VỪA LÒNG CHƯA???


Sau khi nghe cô quát, 1 số người cũng cảm thấy xấu hổ mà lui lại gục mặt. 1 số thì lại thấy cô hách dịch, nổi tiếng nên chảnh chọe vẫn kênh mặt ngạo mạn như chuyện của bố, bố phải xen vào. Cô mệt nhọc nói nhỏ:
- Các người ra khỏi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Cho bố lên thăm mẹ mày đi, bố chỉ muốn nắm tay bà ấy lần cuối…”

Thầy, Em Yêu Thầy!

“Không Có Tiền Tôi Mới Chết, Chứ Không Có Anh Nắng Vẫn Rực Rỡ Lắm!”

Mẹ già hóa điên, con cái bỏ đi hết chỉ còn cô con dâu hầu hạ 14 năm

Tử vi tuần mới từ 13/03 – 19/03/2017 của 12 cung hoàng đạo