- Trùng hợp nhỉ?
- Anh đang làm gì vậy? – Tôi nhìn hắn mong tìm lấy câu trả lời thích đáng chứ không phải ý nghĩ trong đầu tôi.
- Tất nhiên là đang đi dạo cùng tôi.
- Tôi không hỏi cô. – Tôi nhìn hắn, mắt ráo hoảnh. Hắn nhìn đi nơi khác mà không trả lời. Tôi nghe tim mình thắt lại. Khánh kéo vai tôi lại gần anh. Nhi cười:
- 2 người cũng tiến triển nhanh nhỉ? Tôi và Nam Phong đang hẹn hò. Đi trước nhé!- Cô ta kéo tay hắn đi qua mặt tôi. Tôi nắm tay hắn lại:
- Nếu anh không buông tay cô ta ra và đi với tôi thì tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa!- Chỉ có tôi mới hiểu, tim mình lúc đó nó đã đập như thế nào. 1 nhịp đập, 1 nhịp đau. Hắn khựng lại, tay hắn khẽ co lại trong bàn tay tôi nhưng rồi nhanh chóng vuột mất. Hắn đã chọn cô ta. Tôi cảm nhận mình là người thua cuộc thật sự. Tôi nghe tim mình trật 1 nhịp mà điếng lòng. Tôi ngước lên nhìn Khánh:
- Về thôi!
- Nếu buồn thì đi uống rượu truyền thống của Hàn Quốc đi.
Tôi mỉm cười nhìn anh, tôi thấy, mỗi khi tôi đau lòng vì hắn, anh lại tình nguyện là người giúp tôi vơi đi nỗi buồn. Nhưng bây giờ thì tôi không có tân trí đó, thất thiểu đi về khách sạn. Có ai ngốc như tôi mà kì vọng vào mối-quan-hệ-không-được-đặt-tên hay không? Tôi không tin vào chuyện này vì ban nãy còn vui vẻ kia mà.
Thuận Bảo cầm tờ ghi chú trên tủ lạnh liếc nhìn dòng chữ ghi vội của chị mình thở hắt ra. Vò tờ giấy tiện tay vứt đâu đó, cậu ngồi trên ghế sô pha uống ly nước. Có tiếng chuông cửa vang lên. Cậu ra mở. Như đeo 1 cái ba lô rút bằng da vẫy vẫy tay cười:
- Gia chủ có mướn người làm đúng không?
Cậu đang dựa vào bên ngoài cửa thì vào bên trong đóng lại, Như lấy tay cầm cửa lại. Cậu đáp:
- Không đúng, không có thuê.
- Nè, anh em có thuê người nhưng em không chịu sợ họ làm phiền anh!
- Cô là người phiền nhất rồi! Về đi. – Cậu tuyệt tình. Cô nhăn nhó:
- Anh à, tài xế của em về rồi. Khu này khó bắt taxi lắm, cho em ở nhờ đi!
- Chuyện đó là của cô. – Cậu đóng sầm cửa lại rồi tuyệt tình đi vào nhà, bỏ lại Như đang năn nỉ phía dưới. Chỉ vài phút sau, mưa kéo đến. Như uể oải quay bước đi. Ông trời đúng là tuyệt tình mà. Cô vừa đi vừa lau nước mắt. Đi ra khỏi con hẻm, có 1 đám con trai đi đến buông lời trêu ghẹo. Cô quay người định chạy vào con hẻm lúc nãy nhưng hình như có ai đánh vào sau gáy làm cô ngất xỉu.
- Tôi đang ở đâu đây? – Cô lắc lắc đầu tỉnh dậy.
- Nhà tôi. – Thuận Bảo đi ra, tay quấn băng vào lòng bàn tay. Mặt cậu có dấy vết ẩu đả. Như nhìn hoàn cảnh này thì cảm động, ngồi khóc huhu. Cậu ngạc nhiên:
- Gì khóc?
- Anh cứu em đúng không? Anh đưa bông băng đây, em băng cho. – Như thút thít rồi cầm chai thuốc sát trùng. Bảo nhếch mép:
- Không có gì quan trọng. Tôi nghĩ mình đã sai khi cứu cô vì có bỏ lại, cô cũng không chết.
- Anh nói gì vậy? Đừng nói nữa!- Như nhăn mặt nhấn mạnh. Chuyện như thế này:
Khi trời bắt đầu mưa, cậu có từ trong nhà nhìn ra. Cậu cũng không thuộc hạng lòng dạ sắt đá nên cầm chiếc ô định đi tìm cô thì bắt gặp cô vừa bị 1 tên đánh ngất xỉu. Rất nhanh chóng, cả bọn thấy sự xuất hiện của cậu mà nhắm vào. Cậu bỏ chiếc ô, xông vào đánh. Các tên đó bàn bạc với nhau chuyện gì đó, trong lúc lơ là, cậu giật được cây sắt từ trong tay bọn đó kéo Như lên định bỏ chạy nhưng bọn chúng lại nghĩ cậu sẽ làm hại cô ta. 1 tên nói:
- Còn cô chủ…
- Rút đi… – Tên đầu xỏ nói rồi cả bọn rút về.Xem ra ông trùm bắt đầu hành động rồi, ông ta đang nhắm vào 2 đứa con trước. Được thôi, để xem, rồi ai mới là người đau khổ.
Cậu để yên cho Như băng lại vết thương, băng xong thì quẳng cho cô bộ đồ. Như biết đó là quần áo của chị Ân, cô ôm bộ quần áo vui sướng vào phòng tắm. Thuận Bảo đưa ngón tay xoa xoa môi:
- Không có hình xăm.
Chương 21: Nếu là chuyện của kiếp trước, có thể bỏ qua?
- Sẽ bỏ qua, nếu 8 năm trước không phải kiếp này. – Thuận Bảo cầm tấm hình của Nam Phong trên tay rồi dùng bật lửa đốt cháy hết phân nửa hình.
…
Ân đẩy cửa vào phòng mình ngã lưng lên giường, mệt mỏi xoa xoa thái dương. Chị Vân đã về từ bao giờ đi đến ngồi cạnh cô:
- Em và Phong có chuyện gì sao?
- Em cũng không rõ. – Ân tháo cặp kính áp tròng rồi đeo chiếc kính cận vào, ngồi dậy cạnh chị. Chị vỗ vỗ vai cô:
- Lúc nãy chị gặp Phong đi chơi chung với Nhi!
- Em có thấy. Em có gọi cho hắn định đi dạo cùng nhưng hắn nói hắn mệt, cần nghỉ ngơi và… – Nói đến đây, Ân rơi nước mắt. Cô cảm nhận mình bị phản bội, đau ghê gớm. Chính hắn đã lẻo đẻo theo cô, cho cô 1 cái hy vọng rồi để nó dập tắt 1 cách tàn nhẫn nhất. Chị Vân ôm vai cô, để cô khóc. Chị không an ủi, cơn đau nào cũng sẽ qua và khóc thì sẽ trôi hết tất cả. 1 lát sau, Ân lau nước mắt. Chị lúc này mới nói:
- Con người ta là vậy, thấy nó đau nhưng vẫn cứ đâm đầu vào! Có 1 số chuyện, nhìn thấy, nghe thấy nhưng vẫn chưa có thể chắc chắn là vậy đâu cô bé. Chị tin là Phong không phải loại người như thế.
- Em cũng không muốn tin. Lúc đó, em có nắm tay hắn lại nhưng hắn đã gạt ra. – Ân nhớ lại chuyện lúc nãy, tim khẽ đau nhói. Chị cũng không biết nói gì thêm mà lặng lẽ ngồi bên cạnh nghe cô tâm sự. Chỉ 1 lúc sau, cô chìm vào giấc ngủ. Chị kéo chăn lên cho cô rồi ngủ trên giường đối diện.
- Anh à? Mai chúng ta không thể quay được rồi. Thiên Ân không ổn định chút nào. Em đã nói mà, con bé sẽ sốc lắm. Em còn sốc nữa là. Thôi, em ngủ đây. Tạm biệt anh. Ngủ ngon.
…
Hắn ngồi trên cửa sổ khách sạn, ánh mắt tuyệt vọng. Hắn thật sự ngu ngốc khi nghĩ gia đình cô đã làm gia đình hắn tan vỡ. Hắn có 2 con đường để lựa cho mình: 1 là rời xa cô, 2 là cha mình sẽ bị bắt giam. Khánh đẩy cửa vào, anh ngồi trên giường, tay cầm tách cà phê nóng. Anh nhìn hắn rồi nói:
- Câu chuyện của cậu tôi nghe không hiểu lắm nhưng cũng đủ hiểu, cậu từng là 1 đứa trẻ độc ác với đứa trẻ khác.
Hắn giật mình nhìn anh. Hắn tiến đến nắm cổ áo anh. Khánh nhếch mép, giơ tay lấy ra từ cổ áo hắn 1 con chip điện tử bé xíu. Thì ra là nhờ con chip này. Khánh đẩy hắn ra, phủi cổ áo. Hắn ngồi phịch xuống giường của mình, thân thể rã rời. Anh nói:
- Người tung tin cậu thân mật với Thiên Ân lần đầu tiên là tôi. Lúc đó, tôi nghĩ, những scandal như thế thì danh tiếng của cậu s