- Đồ xấu xa! Giờ mới cho hay. – Tôi liếc hắn. Tới nhà, tôi tức tốc chạy vào soạn va li. Quần áo của tôi không có gì đặc sắc cả. Hay là sang đó mua luôn? Nhưng mà đắc lắm. Đành qua siêu thị mua vài bộ vậy. Nói là làm, tôi tức tốc chạy sang siêu thị, do cách nhà tôi không xa. Tôi đau xót nhìn tấm thẻ của Thuận Bảo bị rút, chị xin lỗi, em rất tốt nhưng chị rất tiếc.
Tôi nhìn đồng hồ, 15 phút nữa tôi sẽ đi ra sân bay nhưng Thuận Bảo vẫn chưa về. Tẩu thoát trước mới được. Tôi khóa cửa cẩn thận rồi ngồi tại quán nước gần siêu thị chờ hắn. Mấy bà trung niên đang bàn về 1 vấn đề gì đó. 1 bà nhìn tôi:
- Cháu gái xinh quá, lấy chồng chưa?
Chồng? Mặt tôi già đến thế sao? Hay là tướng tá này rất giống những bà đã sanh con? Tôi cười gượng gạo:
- Cháu mới lớp 11!
- Trời, cỡ cháu thì tôi đã có 1 con rồi. – Bà ta tay phe phẩy quạt cười hề hề. Tôi nhăn nhó, trời ơi, lớp 11 mà đã 1 con? Kiến thức của bà này quá nông cạn chăng? Cũng may, hắn đến giải cứu tôi. Tôi trả tiền nước. Hắn xuống xe mở cửa cho tôi. Bình thường đâu ga lăng thế chứ. Người đàn bà lúc nãy cười:
- Bạn trai hả? Xứng đôi lắm!
- Cháu cảm ơn!- Hắn nở nụ cười yêu nghiệt ra. Cái đồ… %^%&%$. Tôi cầm điện thoại xem bản đồ, nếu đi từ đây đến sân bay thì mất 1 tiếng.
- Xem bản đồ làm gì. Chỉ có 20 phút nếu đi đường tắc.
Tôi là dân Sài thành nhưng thật sự mù tịt và không biết gì là gì. Đường xá cũng không rành nữa, híc híc. Quả nhiên, 25 phút sau đã đến. Tôi nhìn hắn:
- Là 25 phút đó!
- Do kẹt xe mà!- Hắn vỗ lên đầu tôi.
Tôi đưa chứng minh thư cho hắn. Còn mình thì ngồi chờ tại dãy ghế chờ. Hắn đi lại:
- 15 phút nữa chuyến bay sẽ cất cánh. Mấy người kia không biết đã đi đâu nữa!
- Họ chưa bay sao? – Tôi hỏi.
- Chưa! Sang Hàn là lúc 1 giờ.
Tôi bấm điện thoại gọi cho chị biên tập, máy mất sóng rồi. Tôi chép miệng, lát nữa lên máy bay sẽ dần cho chị ta 1 trận mới được. Khánh từ đâu đi lại. Anh đang mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản với quần jeans hơi rách màu xanh. Đeo chiếc kính rayban tráng gương trắng, trông rất lãng tử nha. Anh đưa tôi chai cam ép rồi ngồi cạnh. Lúc này, tôi đang bị kẹp giữa 2 người đàn ông. Hắn nhếch mép:
- Ân, sang bên đây ngồi, để tôi ngồi chỗ cô!- Hắn chỉ tay vào chỗ ngồi cạnh hắn cách xa Khánh ra. Anh cười:
- Đừng con nít thế chứ! Giờ tôi mới biết Như là em cậu…
- Biết thì muộn rồi. – Hắn khinh khỉnh. Tay tôi xoa xoa cổ chai cam rồi lên tiếng:
- Thế nên 2 người làm lành đi!
- Không đâu… Tại vì tôi sắp tranh giành với cậu ta nữa rồi…
Hắn đột nhiên đứng bật dậy, tay nắm chặt. Khóe môi hắn nhếch lên:
- Tôi thách anh đó!
- Được!- Khánh cười rồi chỉ tay bảo hắn ngồi lạnh chỗ của mình. Không khí cũng trở nên rùng rợn.
…
Ân và hắn lên máy bay. Quả như dự đoán, chị biên tập và chú đạo diễn đang rất thư thái ngồi trong khoang ghế. Hắn cũng đặt cho cô và hắn ngồi cạnh nhau. Cô nhanh chóng bắt chuyện với chị biên tập:
- Chị định cho em… ở hẳn Việt Nam hay sao?
- Chị không có! Chị có thông báo cho Nam Phong rồi!- Chị ta xua tay chống chế tỏ vẻ vô tội. Cô cười, nụ cười không hề thiện chí:
- Sao chị toàn thông báo cho hắn không thế? Em với hắn đâu có quan hệ gì với nhau!
- À… chị thấy 2 người hay đi chơi chung mà!
- Đi chơi thì đi nhưng lần sau chị vẫn phải báo riêng. Chẳng lẽ chị phân biệt ma cũ ma mới à?
- Em làm khó chị hoài à!- Chị lau mồ hôi trên trán, máy bay chuẩn bị cất cánh mới tha cho chị ấy. Hắn ngồi cạnh cô, hắn hỏi:
- Lần đầu đi máy bay?
- Ừm!- Cô nhướn mày.
- Có nôn ọe gì không? – Hắn nghi ngờ.
- Không có!- Cô khẳng định rồi cầm tờ tạp chí có sẵn trên máy bay mà xem, toàn là về Hàn Quốc không mới chết. Trời ơi, tuyệt chi và tuyệt rứa!
Tuy nhiên, chỉ 30 phút sau, khi máy bay đã bay được quãng xa thì ai cũng ngủ cả. Có thể xem là ngủ trưa? Ân cũng không ngoại lệ, chắc cô là người đầu tiên. Hắn quay sang nhìn đầu cô đang gà gật thì kéo về vai mình, khóe miệng cong lên rõ rệt.
Hàn Quốc 6 p.m
- Sao chổi, đến nơi rồi!- Hắn lay lay cô. Ân lờ mờ mở mắt trông dáng vẻ rất buồn cười. Cô tìm hộp kính áp tròng rồi đeo vào. Hắn kéo hành lý đi xuống. Mọi người bàn bạc với nhau sẽ ngủ ở khách sạn tại Seoul. Vẻ mặt của Ân cho đến khách sạn vẫn còn buồn ngủ. Mọi người rủ nhau đi tìm nhà hàng ăn rồi mới cam tâm về khách sạn. Ân lúc này mới vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh rồi đi ra. Chưa kịp định thần thì nghe tiếng cãi vả ở ngay bàn ăn nhà hàng. Hình như chỉ có 1 giọng nói chứ chẳng ai cãi lại. Cô đi ra, thì ra là Thảo Nhi, cô ta không được thông báo lịch và đã chờ ở đây 1 thời gian lâu nên đang quát nạt đoàn phim. Chị biên tập đã nói có gọi và nhắn lại cho quản lý của cô ta nhưng hình như người đó đã nói sai giờ. Cô kéo ghế ra ngồi cạnh hắn 1 cách tự nhiên mà chẳng quan tâm gì đến chuyện 2 người kia đang nói. Nhưng Nhi hình như chẳng muốn chấm dứt. Ân nóng nảy đứng lên:
- Tuy là người Hàn không hiểu tiếng Việt nhưng nhìn thái độ chợ búa của cô thì thấy rõ cô là 1 người vô văn hóa, chưa kể là người của công chúng. Thích thì ngồi xuống ăn, không thì rời khỏi để chúng tôi có bữa ăn chiều đúng nghĩa!
- Mày…
- Ế, người có học sao lại gọi mày tao? – Ân nhướn mày. Cô ta nóng bừng bừng đi lại phía Ân định tát thì hắn đứng dậy nắm tay ả lại, cô vẫn nghênh mặt thách thức xem ả dám manh động hay không. Cô nói tiếp:
- Thái độ này thì chắc không muốn ăn hả? Không ăn thì về đi. Đói cả rồi!
Cô ta tức đến nỗi không nói được gì vì trong đoàn ai ai cũng bênh vực Ân. Cô khinh khỉnh nhìn cô ta rồi ngồi xuống giả vờ hỏi món này có ngon món kia có đặc sắc như đuổi khéo kẻ vô hình. Chị biên tập cũng vui vẻ hưởng ứng, bỏ lại ả phía sau. Mọi người bắt đầu ngồi vào bàn và gọi món.
- Trịnh Thiên Ân, rồi mày sẽ thấy. Tao sẽ lấy lại mọi thứ, mày sẽ phải sống 1 cách rất khó coi mà năn nỉ tao!
- Vậy à? Để mai tính. Giờ thì về trước đi, hết ghế trống rồi. – Ân đang định mở miệng ra đáp lại thì hắn đã nói thay. Cũng tốt, đỡ tốn nước bọt với hạng người này. Nhi nóng nảy đi ra khỏi đó.
Cô quay sang nhìn hắn:
- Tốt đó! Biểu hiện đáng làm ” thú cưng” của tôi lắm! – 2 chữ thú cưng cô nói thật là nhỏ. Các bạn nghĩ thử xem, ừm, 1 câu nói giọng bình thường riêng 2 chữ đó nhỏ thì tạo được sự chú ý hơn cả nhấn mạnh. Mắt hắn giật giật, mọi người nhìn nhau rồi tò mò mối quan hệ của 2 nhân vật chính. Ân cười:
- Ăn kimbap nha mọi người!- Cô nhanh chóng thay đổi chủ đề. Khánh đang nhìn cô, khóe môi khẽ cong nhẹ rồi hạ xuống, không ai hay. Tuy nhiên, chỉ có 2 người đàn ông trong cuộc mới hiểu.
Chương 20: Câu chuyện của 8 năm trước…
- Nếu anh không buông tay cô ta ra và đi với tôi thì tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa!- Chỉ có tôi mới hiểu, tim mình lúc đó nó đã đập như thế nào. 1 nhịp đập, 1 nhịp đau.
…
Mọi người cùng ăn uống với nhau rất vui vẻ. Chị biên tập nói:
- Hay là mai chúng ta quay cho xong phân cảnh đầu. Mai thì quay những cảnh sau nữa. Hoàn thành sớm thì có thời gian đ