Tô phở nghi ngút khói được đặt trước mặt Ân, cô cầm đũa mím môi:
- Chỉ có phở của dì là ngon nhất!
- Đừng có nịnh tôi nữa cô ơi, làm diễn viên rồi ăn được biết bao nhiêu món ngon!- Dì mắng yêu cô. Cô cười híp mắt:
- Mẹ cháu cũng vậy thôi!
- Tính ra cũng đã gắn bó với gia đình con hơn 15 năm rồi nhỉ? – Dì khẽ thở dài, thời gian đúng là không chờ đợi ai, những vết nhăn đã hằn lên đuôi mắt của những người làm cha làm mẹ. Ân gắp phở lên cho vào miệng nhai nhai, nhưng hôm nay cô cảm thấy không có mùi vị gì cả, có phải là cô không muốn rời xa??? Cô cười khổ 1 tiếng rồi tiếp tục ăn.
…
Nhi đến bệnh viện, đẩy cửa phòng hắn đi vào tỉnh bơ. Hắn lúc này cũng vừa tỉnh ngủ, không thấy Ân thì nghĩ cô vừa về nhà. Cô ả đi đến trên bàn cầm sấp ảnh tối qua Như mang đến chưa đem cất lên. Cô cười khinh khỉnh:
- Hạnh phúc quá vậy nè!
- Biết vậy thì mau biến đi. – Hắn hừ lạnh. Cô ta đưa tay lên vỗ vỗ mặt anh:
- Tôi đã nói là 2 người không có cái kết như trong phim rồi mà…
- Vậy sao? Đó là do tôi quyết định…- Ánh mắt hắn trở lên lạnh lùng đáng sợ. Nhi vẫn chẳng quan tâm đến điều đó, cô ta nhếch mép:
- Là do ba anh quyết định.
- Sao? – Hắn đột nhiên lo sợ khi nghe câu ám chỉ đó của cô. Nhi chép miệng:
- Không đúng hay sao? Nếu ba anh không đồng ý thì…
- Cô có ý gì nói rõ ra đi, tôi không méo vờn chuột đâu!- Hắn ngồi bật dậy, tay siết chặt thành nắm đấm. Cô ta vẫn tỏ thái độ không quan tâm:
- Đời không như là mơ, nam chính thì nên đến với nữ thứ tốt hơn!
*Rầm* hắn đạp chiếc ghế bên cạnh cô ả, tay bóp chặt lấy cổ củ cô ta như muốn cho cô ta chết 1 cách đau đớn, ả vùng vẫy đau đớn, tay cào cấu tay hắn để hắn nới lõng ra nhưng không được. Hắn tức giận quát:
- NÓI!
- Bóp…chết…tôi…thì cũng…đừng…mong…con…nhỏ đó…sống!- Cô ta dùng chút sức lực của mình mà nói. Hắn buông ra, cô ta ngồi phịch xuống đất ho không ngừng. Hắn hừ lạnh:
- Nói mau!
- Bây giờ thì cô ta cũng đã ăn vài phát súng của ba anh rồi. Nếu tôi là anh thì tôi sẽ lập tức gọi xem cô ta đang ở đâu, còn sống hay không?
Hắn hoảng hốt bấm điện thoại gọi cho cô. Những dòng chuông dài dẳng chờ đợi thi nhau đổ, hắn gần như tuyệt vọng nhưng gần tới hồi chuông cuối cùng, Ân bắt máy:
- Gì đấy?
- Cô có sao không? Cô đến tìm ba tôi sao? – Hắn gấp gáp.
- Tôi về nhà tắm rửa thôi mà!- Cô cười.
- Vậy à? Thôi, không có gì!
- Ừm. – Cô tắt máy đưa điện thoại lại cho…ông. Thực tế, cô đã đến đây hơn nửa tiếng rồi. Tay cô đang bị trói chặt vào ghế, đầu có vết thương hình như do bị đánh. Người đàn ông máu lạnh, tay xoay xoay cây súng cười lớn:
- Tao còn nghĩ mày sẽ van xin nài nỉ con trai tao đến cứu mày chứ?
- Không. Ông nói chỉ cần tôi chết thì sẽ tha cho ba mẹ và em trai tôi đúng không? – Cô ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt xoáy vào đôi mắt lạnh đó. Ông ta cười:
- Cảm ơn vì đã tin tao nhưng tao không chắc!
Cô mở to mắt ngạc nhiên rồi lại trở về vẻ yên ả ban đầu.
- Không ngờ anh lại ngu đến vậy! Cô ta nói không sao thì anh sẽ tin à? Cô ta đang ở nhà của ba anh đó, không chừng bây giờ cũng không còn cái mạng đâu!- Nhi bấm dòng tin nhắn mà tối qua cô đã nhắn cho Ân rồi quăng lên người hắn. Tay hắn run run đọc những dòng tin nhắn đó rồi khoác chiếc áo khoác nhanh chóng chạy ra ngoài.
…
- Mày còn tâm nguyện gì nữa không? Tao sẽ giúp mày thực hiện. – Ông ta cười nham nhỡ, cô nhếch mép:
- Để gia đình và tôi sống yên.
- Tao không giúp. Thế thôi!- Ông ta đập cây súng vào thành ghế của Ân. Cô cười:
- Ông muốn nghe câu chuyện này không? 1 con hổ trong vườn bách thú, có người đem thức ăn và nước uống đến cho nó. Nó không chịu ăn uống gì hết, nó phá rào và tự đi tìm nước uống cho mình, chẳng may nó bị té xuống suối và chết. Ông thấy nó có ngu ngốc không?
Ông thừa thông minh để hiểu cô đang ám chỉ con hổ đó là ông. Ông vung tay cầm cây súng đập vào đầu cô. Cô quả thật chẳng còn biết đau, sợ là như thế nào vì chỉ 1 chút đây, cô sẽ chẳng còn cảm nhận được cảm giác. Cô nhếch mép:
- Ông không thấy mình ngu ngốc khi cố đi tìm người để mình cho đi hạnh phúc, còn người mà cho ông hạnh phúc ông lại khước từ?
- Tao chỉ thấy việc tao làm là đúng!- Ông chĩa súng vào đầu cô, chỉ trong nháy mắt là có thể cướp đi mạng sống của cô. Đột nhiên phía dưới sảnh có tiếng ồn, ông đi xuống xem. Nam Phong đang đánh nhau với các tên canh giữ của ông. Ông ra lệnh thôi. Cậu nhìn cây súng đã dính máu, hoảng hốt:
- Ông nói đi, Thiên Ân ở đâu?
- Tầng 2. Con không giúp được nó đâu!
Cậu không thèm để ý đến lời nói của ông mà chạy lên. Thiên Ân đang có dấu hiệu ngất xỉu, cả thân mình bầm tím, đầu thì bị 1 vết thương khá lớn. Lòng cậu đang đau nhói như ai cắt. Cậu tháo dây trói cho cô, Ân lắc đầu:
- Không cứu vãn được đâu!
- Đi đến bệnh viện.
- Bao vây tất cả lối ra. 1 con ruồi cũng không cho thoát. – Ông từ từ đi lên. Ân đứng sau lưng hắn. Phong dang tay ra:
- Ông bắn tôi trước đi!
- Đừng nghĩ là ba không dám!- Ông nói, những điều ông nói thì nhất định sẽ xảy ra.
- Được, bắn đi. Tôi cũng chán cuộc đời này lắm rồi!- Hắn tiến đến gần ông hơn. Ông lên nòng, chĩa mũi súng thẳng vào hắn. Ân lo sợ:
- Ông đúng là máu lạnh, con ruột của mình cũng có thể giết chỉ vì thù hận 1 người đàn bà đã có gia đình sao?
- Câm miệng! Không đến lượt mày lên tiếng. – Ông tức giận chĩa súng lên trời bắn 1 phát rồi cười ha hả:
- Nó đã bao giờ xem tao là ba chưa?
- Tại sao tôi phải xem ông là ba khi ông đã làm quá nhiều chuyện tội lỗi. – Hắn tiến thêm 1 bước nữa. Ân cũng đi theo sau hắn. Ông vẫn giơ súng trước mặt, sẵn sàng cướp lấy mạng sống của hắn. Cô nói:
- Người ông muốn giết là tôi đúng không? Vậy… bắn tôi đi!- Cô vượt lên trước hắn. Hắn vẫn ngạc nhiên thì cô cười:
- Em biết là anh sẽ rất buồn nhưng điều đó khiến em vui. Em đã bỏ qua chuyện này từ rất lâu rồi, bây giờ em chỉ hy vọng người mình yêu có thể tiếp tục sống thật tốt. Anh có thể bảo vệ em lần khác, còn lần này hãy để em bảo vệ anh…
*Bằng…bằng* 2 phát súng ghim thẳng vào lưng cô. Cô mỉm cười nhìn hắn lần nữa rồi nước mắt từ khóe mi rơi xuống. Hắn đỡ lấy cô rồi nhìn người cha tàn nhẫn của mình. Ông ta vẫn trơ trơ mặt tay quay quay cây súng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hắn đặt cô xuống rồi đi đến cạnh ông, hắn cầm tay ông đưa cây súng vào đầu hắn:
- Bóp cò đi! Chẳng phải lúc nãy ông muốn giết tôi sao?
- Tao sẽ để mày sống để mày biết đau là thế nào. – Ông hạ súng xuống. Dưới sảnh có tiếng đánh nhau, là cảnh sát đã đến. Ông đi nhanh xuống sảnh nổ súng. Khánh nói vọng lên:
- Đưa Ân đến bệnh viện bằng cửa sau nhanh đi!
Hắn bế Ân chạy ra cửa sau, Thuận Bảo đang ở đó, cậu đã chuẩn bị xe sẵn cả rồi. Khánh cũng lên xe, cả 4 người giao lại toàn bộ việc cho cảnh sát. Hắn ôm cô chặt trong lòng, lâu lâu tay vẫn ghé vào mũi xem cô có còn thở hay không. Khánh vừa lái xe vừa kể:
- Hôm qua Ân có đến tìm tôi. Con bé có nói sẽ đến gặp ba cậu, ba cậu nói, nế