– Đỡ Mỹ lên vai anh.
Khánh ngồi quay lưng lại, nó đỡ Mỹ lên, hắn cõng cô trên lưng, nó cũng đi theo sau hai tay vẫn ôm lấy cái bụng đang đau thắt từng cơn.
Mỹ ôm cổ hắn, cảm giác có chút khác xưa, hắn đã không còn đủ ấm áp như trước kia nữa rồi. Và hắn cũng không còn của riêng cô nữa. Cảm xúc xưa thôi thúc Mỹ đưa ra câu hỏi mà cô đã cất giấu rất lâu:
– Khánh còn nhớ lời hứa khi xưa không?
Khựng lại một nhịp, hắn vẫn tiếp tục bước tiếp.
– Mỹ xin lỗi, Mỹ không nên hỏi câu này mới đúng.
– Không sao – hắn đã chuẩn bị tâm lí nhưng khi gặp câu hỏi này vẫn lúng túng thế này.
– Chuyện của chúng ta cũng chỉ còn là quá khứ. Cuộc sống của Khánh giờ cũng khác rồi. Có lẽ Khánh đã quên … nhưng Mỹ… thì …chưa bao giờ… – Một giọt nước mắt rơi xuống vai áo hắn, Mỹ ôm cổ hắn chặt hơn.
Tim hắn thắt lại, hắn đã từng yêu cô hết lòng, thương cô hết mình, từng muốn lục tung cả thế giới lên tìm cô. Nhưng giờ đã khác, hắn còn có nó bên cạnh, người mà trong tương lai sẽ làm vợ hắn. Giữa hai người con gái hắn đều yêu thương thật khó để xác định xem tình cảm dành cho ai nhiều hơn.
Cả hai đều im lặng suốt đoạn đường về nhà.
Còn nó ngồi thụp xuống bên đường, một tay ôm bụng một tay che miệng để không khóc thành tiếng. Điều nó lo sợ nhất, điều nó không muốn xảy đến nhất nhưng giờ lại đang xuất hiện trước mặt nó. Cô đã xuất hiện, cô sẽ lấy đi tất cả của nó?
Nó không dám nghĩ, không muốn nghĩ… nó để người con gái khác ôm người mình yêu, để bản thân bị bỏ lại bên đường, nó đâu phải kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc, nó đâu giành giật hạnh phúc của ai. Nhưng sao giờ nhìn nó giống kẻ thay thế, giống y như người thảm hại nhất trong cuộc tình này.
Hắn đưa Mỹ về, uống thuốc và sức khỏe đã ổn định hắn mới thấy yên tâm. Nhưng hình như nó vẫn chưa về, nó bị đau bụng. Hắn bước ra cửa, không có giày của nó. Nó vẫn chưa về.
Hắn chạy thẳng ra ngoài mặc cho Mỹ trong nhà gọi với theo.
Nó đang thất thiểu đi gần về nhà, một tay vẫn ôm bụng.
– Hà Mi!
Hắn chạy lại phía nó, nó cúi mặt xuống, quẹt nhanh giọt nước mắt còn đọng lại.
– Em có sao không?
– Em ổn. Mỹ sao rồi?
– Còn đau bụng nhiều lắm sao?
Hắn đỡ lấy tay nó, nhưng nó lại giật tay về
– Không sao nữa rồi.
– Em sao vậy?
– Đã bảo là không sao rồi!
Nó gắt lên, hắn bỏ nó một mình để quan tâm người con gái khác ngay trước mặt làm sao nó có thể vui vẻ giả vờ như không có chuyện gì cho được. Nó muốn sống đúng với cảm xúc của bản thân. Nó chỉ muốn hét thẳng vào mặt hắn: “Đi mà lo cho cô ta đi, còn quay lại tìm tôi làm gì chứ?”. Nhưng nó đâu có đủ can đảm hay chỉ vì danh phận của nó chưa đủ để ghen như vậy?
– Em đang ghen sao? – Hắn lúc nào cũng như thể đọc hết được suy nghĩ của nó.
– Ai thèm ghen chứ…
Nó bất lực lên tiếng phản bác. Ngay lập tức hắn ôm nó vào lòng.
– Đồ ngốc, anh yêu em. Em có thể đừng ghen vớ vẩn như vậy được không? Anh xin lỗi, là anh sai.
Nó khóc vì vui mừng hay vẫn còn ấm ức đây?
– Cái loại như anh cũng biết nói những lời thế này ư?
Cũng đúng thôi vì trước giờ có bao giờ hắn nói lời yêu thương nó đâu, nhưng tất cả đều thể hiện qua cái cách hắn quan tâm nó, cái cách hắn bảo vệ nó và những điều bất ngờ hắn dành cho nó.
Hắn thả nó ra
– Có ai là không biết. Nhưng mà lúc em ghen nhìn đáng yêu lắm.
– Còn trêu người ta nữa – Nó đánh vào ngực hắn.
– Được rồi tiểu thư. Vào nhà ăn sáng rồi đi học – hắn lau giọt nước mắt lăn dài trên má nó – Mà em còn đau bụng không?
– Do anh nói nó lại đau lại rồi.
– Cần anh bế vô nhà không? – hắn cười, nó đang nhăn mặt cũng mếu mà cười.
– Cảm ơn ý tốt, em tự đi được.
Nó tuy ôm bụng nhưng cố bước hiên ngang vào nhà.
.
Mỹ quay lưng lại, bước vào phòng. Tim cô vì đã quá đau nên chắc có lẽ được miễn dịch trước những cảnh tượng thế này.
.
.
.
Các bạn cho Lyn lời bình về các nhân vật điiii. Lyn cảm ơn :*
– Em vào nhà trước đi. Anh đi đón Chi.
Cái giọng khàn lạnh của hắn làm nó hơi giật mình, trước mặt đã là khu biệt thự nhà hắn. Nó bước xuống xe chờ hắn đi rồi mở cổng vào nhà.
Nó hát vu vơ vài câu. Bước lên cầu thang tầng hai thì gặp Mỹ đi xuống.
– Ơ Mỹ. Cậu thấy cô Phương đâu không? – Bình thường nó về luôn là cô Phương ra mở cửa nhưng hôm nay lại không thấy cô đâu.
– Cô Phương mới ra ngoài rồi. Mình có chuyện muốn nói với cậu.
– Với mình á? – Nó có hơi ngạc nhiên, nó với Mỹ cũng chưa nói chuyện với nhau nhiều – Cậu nói đi.
– Cậu có thể rời xa Khánh được không? Thật sự mình không thể sống thiếu Khánh!
Trơ trẽn, quá trơ trẽn. Nó không thể tin vào tai mình nữa. Cô ấy đang cầu xin nó buông bỏ người mình yêu thương nhất để cho cô ta sao? Nó cũng yêu hắn mà, nhưng sao Mỹ lại cầu xin nó.
– Thật sự là không ngày nào mình không nhớ Khánh, mình nghĩ là có thể cho Khánh một cuộc sống tốt hơn khi không có mình nhưng… thật sự mình không thể… Mình yêu Khánh… yêu Khánh rất nhiều…
Hai tai nó ù lại, những điều nó nghe thấy là thật. Nhưng nó đâu đủ cao thượng, thương Mỹ ai thương nó. Nó không muốn phải tranh giành vì từ bé những điều nó muốn nó đều có được hết.
– Xin lỗi… mình không thể …
Cuối cùng cũng có thể nói ra lời phản bác. Nó cũng có quyền được yêu thương, quyền được bảo vệ tình cảm của mình vậy.
– Cậu… – Mỹ trừng mắt nhìn nó. Mọi sự dồn nén bị ép đến tột độ – Tại sao cậu luôn tranh giành với người khác trong khi bản thân đủ khả năng tìm kiếm người tốt hơn? Cậu sống trong giàu sang sung sướng còn chưa đủ sao? Tại sao phải giành Khánh của tôi??
– Đây mới là con người thật của cậu? – Nó được đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
– Phải. Cô không cần ngạc nhiên vậy đâu. Bản thân cô cũng đâu khác gì tôi. Hừ. Cái loại giả tạo như cô tôi diễn không nổi. Tôi không biết là Khánh yêu cô ở điểm gì nữa.
Nó cũng nhếch khóe miệng khi bấy lâu nay điều nó thấy đều là chiếc mặt nạ Mỹ tự đeo cho mình.
– Tình cảm đâu phải thứ ép buộc được. Như việc cô ghen ghét với tôi cũng vậy. Tôi đâu có ép? Khánh cũng thế. Là anh ta yêu tôi.
– Cô.
Tay Mỹ siết chặt kiềm chế cơn tức giận đang sục sôi trong người.
Đúng lúc có tiếng mở cổng, Mỹ đoán biết là hắn về. Lập tức cô trở mặt 180 độ. Hai tay cầm lấy tay nó đưa lên kéo tóc mình.
– Cô tính dở trò gì? Bỏ tay tôi ra.
Mỹ vẫn giữ tay nó. Miệng la hét:
– Tớ biết là cậu yêu Khánh nhưng cậu không cần đối xử với tớ như vậy đâu mà… bỏ tớ ra đi … tớ xin cậu Mi ơi… cậu có Khánh bên cạnh mà… tớ đâu dám phá vỡ hạnh