– Đã không có tiền thì đi xe bus đi lại còn đi taxi nữa. Tôi với cô không quen không biết sao tin cô được đây.
– Cháu nói thật mà. Không tin bác cứ quay lại chỗ vừa nãy đón cháu. Bảo họ thì sẽ có người trả tiền cho bác mà.
– Ai mà biết được là cô nói thật hay nói dối.
– Bác tin cháu đi mà. Làm ơn. Cháu vô học rồi – nó nhăn mặt giọng như muốn khóc. Chợt nó nhớ ra cái điện thoại – A. bác hay là cầm cái điện thoại của cháu đi.
Nó đưa cái smart phone mới tinh của mình ra mà lòng đau như cắt.
Bác tài nhìn nó có vẻ thật lòng nên ngậm ngùi nhận cái điện thoại.
Nhưng chưa kịp cầm thì có một chàng trai chặn tay nó lại. Đẩy về chiếc điện thoại về lại phía nó. Dáng người cao ráo đẹp trai, giọng trầm ấm:
– Em cất cái này đi – rồi quay qua bác tài – Tiền taxi của nhỏ đó hết bao nhiêu? Tôi trả.
Như chết đuối vớ được cọc. Bác tài cười tươi nói giá, người con trai lạ sẵn sàng trả tiền.
Còn nó thì ngơ ngác chả hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây chi mới là lần đầu gặp mặt thôi mà. Trên đời này còn có người “rảnh” như vậy sao?
(Người ta đã giúp cho còn kêu rảnh _ _! )
– Ơ … – nó vẫn chưa hiểu gì thì anh ta quay lại nở một nụ cười “hút hồn”.
Quả thật rất đẹp trai. Tóc màu nâu vàng, hàng lông mi rậm, đôi mắt to đẹp, sống mũi cao thanh tú. Thêm chiếc bông tai làm điểm nhấn, nhìn qua có thể thấy được sự phong độ pha chút vị của kẻ lãng tử ăn chơi.
– Em làm gì mà đứng ngơ ra vậy? – Tiếng nói của anh ta kéo nó về thực tại.
– Sao … sao anh lại giúp em?
– Thì thấy chuyện bất bình nên ra tay giải quyết thôi. Ủa mà em là học sinh mới hay sao mà anh chưa thấy bao giờ?
– À… vâng. Em tên Hà Mi học lớp 11a1 có gì anh cứ qua đấy tìm em nha. Còn chuyện này thì em báo đáp anh sau. Em thật sự rất cảm ơn anh. Em vào trường đây.
Nó cúi người chào, nở một nụ cười tươi rồi quay lưng chạy vô trường.
– Còn anh là Quốc Bảo học 12a1
Bảo nói cố. Nó đã nghe thấy nhưng vẫn chạy vì không muốn để lộ khuôn mặt đang đỏ ửng lên của mình.
Đằng sau, Bảo nở một nụ cười:
– Một cô bé ngây thơ!
…
Với lí do là học sinh mới nên nó vô trường một cách dễ dàng. Chạy đến phòng hiệu trưởng. Đứng thở hổn hển, chỉnh lại chút chút rồi gõ cửa.
*cốc … cốc … cốc …*
– Mời vào!
Trước mặt nó là một người đàn ông trung niên, mái tóc đã hơi ngả màu, đôi tay thoăn thoắt đang viết, ánh mắt chíu mục xuống bàn.
– Dạ em chào thầy! – nó lễ phép
Nghe tiếng nó thầy đặt bút xuống nhíu mày nhìn nó
– Em là …
– Dạ em là Hà Mi học sinh mới chuyển đến ạ!
– À… Nhớ rồi. Nguyễn Ngọc Hà Mi đúng không?
– Vâng – nó tươi cười
– Ừm – thầy cười – Em lên lớp đi. Lớp 11a1.
Nó hơi ngơ ngác vì không biết phòng học đó ở đâu. Nhận thấy vẻ ngạc nhiên của nó thầy cười đứng dậy và đi ra cửa, nó cũng đi theo.
– Phòng học số 1 dãy 2 lầu 3 bên kia kìa. Giáo viên chủ nhiệm đang ở trong lớp đó. Em cứ xin vào lớp là được, thầy đã nói với giáo viên rồi.
Nó nhìn theo hướng tay thầy chỉ. Nuốt nước bọt quay qua lễ phép chào thầy rồi đi.
“Cái trường gì đâu mà to kinh khủng, như thế này thì tốt cho thể lực và chân của học sinh lắm đây”. Nó nghĩ rồi ngậm ngùi ngó nghiêng nhìn cái trường. Đúng là trường dành cho con nhà quý tộc.
Ngôi trường gồm ba dãy nhà tầng tương ứng với ba khối, khuôn viên trường được trang trí cây xanh rất đẹp mắt, bên cạnh dãy nhà hiệu bộ ba tầng là khu căng tin. Phía sau là khu giáo dục thể chất, một sân bóng rổ, sân bóng chuyền, sân bóng mini và một phòng đa chức năng.
Dọc lối đi vào có một hàng bằng lăng, trước các dãy lớp học đều có bồn phượng vĩ. Ngoài ra các bồn cây nhỏ cũng được cắt tỉa gọn gàng, thể hiện sự chăm sóc tỉ mỉ.
Nắng sớm phủ một màu tinh sương tràn sức sống lên khung cảnh sân trường.
Vì không nhìn đường nên …
– Ừ, vào đây! – Cô vẫy tay ra hiệu cho nó vào lớp – Giới thiệu với cả lớp đây là thành viên mới của lớp ta. Em tự giới thiệu về mình đi!
– Chào tất cả các bạn, mình tên là Hà Mi học sinh mới của lớp ta. Mong mọi người giúp đỡ. – Nó cười tươi và nháy mắt tinh nghịch với Quỳnh Anh ngồi dưới.
*Bốp … bốp … bốp …*
Cả lớp vỗ tay chào mừng nó. Riêng vẫn có ánh mắt ghen ghét ở đâu đó và của một người nào đó.
– Được rồi, để cô xếp chỗ cho em. – Cô đảo mắt nhìn quanh, cả lớp hầu như đủ chỗ hết rồi. Cô dừng lại ở cái bàn ở cuối lớp chưa có ai ngồi và đằng trước là Quỳnh Anh. Cô chỉ tay vị trí đó rồi quay qua nó. – Em xuống dưới kia đi!
– Ơ sao cô lại cho nhỏ đó … – học sinh 1 ngỡ ngàng.
– Đó là chỗ của Khánh mà – học sinh 2.
– Sao cô ta dám chứ – học sinh 3 bất bình.
…
Nó vẫn thản nhiên đi xuống chỗ cô mới chỉ.
– Trật tự! Các em nhớ hòa đồng và giúp đỡ bạn Mi nhé!
Cô nói rồi xách cặp đi ra khỏi lớp.
– Mày làm gì mà giờ này mới tới hả? Xém chút nữa là đứng ngoài rồi – nhỏ Q.Anh quay xuống hỏi dò nó.
< Q. Anh tên đầy đủ là Trương Thị Quỳnh Anh. Là tiểu thư con nhà giàu. Q. Anh và Mi rất thân nhau. Hai đứa chơi với nhau từ hồi bé xíu. Q. Anh cũng mới chuyển về trước nó một tuần. Do có chút chuyện nên nó về sau >
– Hôm nay là ngày xui xẻo của tao hay sao mà toàn gặp chuyện đâu đâu á. Xui hết mức – nó nhăn nhó cất cặp vô ngăn bàn.
– Mà mày cũng sướng ghê ha, mới vào đã được ngồi cùng bàn với Khánh rồi!
– Khánh? Là ai? Mà tao cũng chả quan tâm – nó thờ ơ trước một đề tài mới lại và độc đáo.
– Mày không biết đó thôi. Khánh rất đẹp trai. Tóc đen một màu, ánh mắt lạnh lẽo, rất ít khi cười. Cả người toát lên vẻ lạnh lùng. Đẹp đến mê hồn … bla … bla …
Nó hơi sững “Sao … mà giống … Nhưng chắc không phải đau. Nhiều người mà. Đâu chỉ riêng có cái kẻ thô lỗ đó”
Q. Anh thì vẫn đang kể say xưa. Cả lớp bỗng xôn xao cả lên (đám con gái).
– Khánh kìa! – Q. Anh chỉ tay ra ngoài cửa. Một khuôn mặt lạnh tanh ập vô mắt nó. Và đương nhiên nó không khỏi bàng hoàng…
– Ê, mày quen Khánh hả? – Q. Anh quay xuống giải tán suy nghĩ của nó.
– Xí! Tao mà thèm quen loại người chảnh *** như hắn á. Mơ đi – nó vênh mặt.
Q. Anh đẩy đầu nó xuống bàn làm nó kêu ré lên:
– Á …
– Còn sĩ nữa. Khai mau – Anh dùng ánh mắt đáng sợ nhìn nó.
– Được rồi. Tao kể. Hồi sáng lúc … bla … bla …
– Ờ … ờ… – Anh đưa tay lên làm động tác giả