Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao (xem 950)

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

ân như anh Nhiếp Sanh, mà lại chọn một người đã có vơ. Và đứa con riêng đê? Làm gỉ Hôm trước anh Nhiếp Sanh rất dễ thương, anh ấy đã tăng cho em một dĩa hát?.
Linh San giận đỏ mặt:
-Ðồ tham lam!! Chỉ cần người ta cho mi mấy cái dĩa hát là mi muốn đem chị bán đứng ư?
Linh San quay về hướng cha mẹ, mắt đỏ ngầu:
-Thưa ba, thưa má!! Ba má muốn nghĩ sao thì nghĩ, con đã quyết định, dù quyết định có ngu muội , có gây đau khổ. Con cũng đã quyết lấy anh Phi
Nói xong Linh San quay lưng chạy ra cửạ Bà Lưu đuổi theo nói:
-Linh San, con đừng bỏ đi, chúng ta sẽ thảo luận kỹ hợn
Linh Trân nói;
-Mẹ đừng lo, nó không chạy xa đâu
Ông Lưu thở daì lắc đâù
-Con với cáị
Đúng như điều của Linh Trân dự đoán, Linh San xông ra khỏi nhà thì chạy thẳng tới căn số 4Ạ Con người bao giờ cũng thế, khi gặp phải chuyện đau khổ hay bối rối đều tìm đến với người mình yêụ Cửa mở, cô Hương với nụ cười thật tươị
-Mời cô Linh San vào nhà ngồị Thầy tôi mới vưà điện thoại về cho biết khoảng 9:00 sẽ về đến nhà.
Linh San ngỡ ngàng nhớ lạị Bằng Phi buổi sáng có nói tối nay hội đồng quản trị Công ty mở hội nghị nghiên cứu các phương thức để tăng gia sản xuất, có lẽ sẽ về hơi trễ. Không có Bằng Phi, Linh San hơi thất vọng, nàng nặng nề bước vaò phòng Sở Sở. Bé Sở Sở dang ngồi ở sa lông xem ti vi, thấy Linh San bước vaò nó vui vẻ.
Đì ơi tại sao chú ong con phải mãi tìm mẹ thế?
Linh San giật mình, câu nói vô tâm của con bé đánh trúng quả tim đang bứt rứt của nàng. Linh San bước đến ngồi cạnh bé Sở Sở, nàng nhìn lên màn ảnh tivị Chú ong con không mẹ bay khắp nơi tìm mẹ với lời gọi thảm thiết:
-“Mẹ ơi, mẹ ở đâụ? con nhớ me qúa!! Mẹ bay về đây đi để con ở cạnh mẹ”
Linh San đưa tay tắt maý. Bé Sở Sở ngạc nhiên quay lại
-Sao dì làm thế?
Linh San ôm con bé vào lòng, vuốt mái tóc nọi
-Tóc con dài rôì, đến mùa hè có thể thắt bím được đấỵ
Cô Hương đã mang trà ra, cô nhình Linh San và bé Sở Sở nói một cách vô tư.
-chú ong nhỏ tìm được mẹ rồi đấy, giống như Sở Sở thôi
Sở Sở lắc đâù.
-Nội bảo mẹ của bé đã chết rôì!
Cô Hương vẫn cười nói:
-Thì bây giờ bé có mẹ mới
-Mẹ mới là gì?
Bé Sở Sở hỏi với đôi mắt hiếu kỳ. Nó vòng tay bá lấy cổ Linh San, thái độ thân mật của nó làm nàng xúc động.
-Này bé có còn nhớ mẹ không?
Bé Sở lắc đầu:
-Con không nhớ nhưng hôm trước con thấy cha con có tấm hình của mẹ. Mẹ con đẹp lắm, giống như nàng Bạch Tuyết vậy, không biết bây giờ cha con bỏ đâu mất rồị
Bé Sở Sở nói đúng, lúc Bằng Phi ở nước ngoài, khi nó chỉ mới 2 tuổi khi Khâm Đồng đã bỏ nhà ra đi, trách sao bà nội của Sở Sở chẳng nói là mẹ nó đã chết. Nghĩ cũng lạ, tại sao Khâm Đồng không đến thăm con, khỏang cách ngắn ngủi chứ naò có xa xôi gì mà không nhớ con, đến thăm con được.
Linh San thăm dò:
-Bé Sở Sở này, con có muốn có một người mẹ mới không?
Bé Sở Sở nghiêng đâù nhìn Linh San với nụ cườị
-Mẹ mới! Thế nào là mẹ mớỉ
-Thì bao giờ cha con cưới vợ, con sẽ có mẹ mới, người này sẽ yêu con, nuông chiều con, mua áo mới cho con và dẫn con ra vườn bông, tập cho con viết, tập con hát.
Bé Sở Sở mở to mắt ngây thơ nhìn Sang lắc đâù.
-Không, con không thích mẹ mới
-Tại sao vậỷ
Đì ơi! Dì cũng có thể hát cho con nghe, đưa con đi chơi, mua áo mớị Như vậy con cần gì có mẹ mớị
Linh San bất giác đỏ mặt. Nàng sung sướng, muốn nói nhưng không làm sao mở miệng được. “Con có muốn dì là mẹ mới của con không? ” Nhưng nàng chỉ biết nhìn Sở Sở với cái nhìn triù mến. Bé Sở Sở chợt hỏi:
-Con biết rôì. Dì muốn nói là cha con định cưới mẹ ghẻ.
Linh San chưa kịp nói gì thì Sở Sở đã bám lấy vai Linh San thật chặt Nó có vẻ sợ hãi, nó nói như hét.
Đì ơi dì, con không muốn cha con có mẹ ghẻ đâụ Bạch Tuyết đẹp như vậy, hiền như vậy mà còn bị mẹ ghẻ giết. Dì nói với cha con đị Bảo cha đừng cưới vợ bé.
Sở Sở lại buông tay ra, nhìn San:
Đì ơi, cha con có cưới mẹ ghẻ không?
Linh San miễn cưỡng nói;
-Sở Sở ạ. Không phải bà mẹ ghẻ naò cũng ác độc, cũng xấu xí cũng hiếp đáp con chồng cả.
Bé Sở Sở nói:
-Con không thích đâụ Dì dối con, dì gạt con, con không thích dì ghẻ.
Sở Sở vừa nói vừa khóc, Linh San vội vỗ về.
-Ðược rôì, đừng khóc nữạ Không ai hiếp đáp hay bạc đãi con đâụ Người ta có thể thế nào với mọi người nhưng chẳng ai hại con được đâu, con ngoan ạ.
Bé Sở Sở vẫn thút thít trong lòng Linh San, nó nhìn nàng nói:
-Trước ngày chị Hương đến đây làm, cô ở trước lúc naò cũng nói con là con quỷ nhỏ. Sớm muộn gì cha cũng cước dì ghẻ về, mỗi ngày cột con lên đánh trăm cái, rồi lóc thịt con cho chó, heo , mèo ăn ….
Linh San rùng mình.
-Lúc đó có lẽ con chưa ngoan, con lì lợm nên cô ta mới doạ con như vậỵ..Dì ghẻ có nhiều loại, có người cũng rất hiền, chẳng hạn như dì đâỵ …
Sở Sở nói:
-Không đâụ con biết dì ghẻ nào cũng đều xấu hết cả. Ai cũng nói như thế. cô người làm trước cũng đã hát ru con thế này: “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng.”
Sở Sở hát. Nó làm Linh San bàng hoàng. Tất cả sự mong muốn, mơ ước, quyết định như bị lời của Sở Sở xoá tan. Không còn tin tưởng, không còn mộng mơ. Vì vậy tối hôm ấy khi Bằng Phi về tới nhà, chàng chỉ nhìn thấy một Linh San thẫn thờ bên ghế, buồn bã.
-Sao thế?
Bằng Phi bước tới hỏi, Linh San chỉ nói:
-Em mệt mỏi quá!
-Sao vậỷ
Linh San nói:
-Cha mẹ em rồi con anh. Tất cả giống như những tảng đá to, nặng nề. Em đẩy hoài mà không sao rơi xuống.
Bằng Phi nắm lấy vai Linh San, nhìn người yêụ Mặc dù không hiểu hoàn toàn những gì Linh San muốn nói, nhưng những điều Linh San ám chỉ rất rõ ràng. Phi chỉ nói:
-Nếu đá to có nặng thật, thì với sức của đôi ta hợp lực lại, chuyện đó anh nghĩ hẳn không khó đâu em ạ.



Mùa mưa đến.
Muà đông và muà xuân ở thành phố Đài Bắc này, bầu trời bao giờ cũng ẩm ướt. Mưa, mưa, mưa!!! Sáng mưa đến tối, lúc nào cũng thấy những hạt mưa bay baỵ Bầu trời ảm đạm và gió rét từ rừng núi xa xăm thổi qua c’anh đồng, qua phố xá, qua những hàng cây, lùa vào các khung cửa kính. Trong khỏang thời gian này, Linh San cảm thấy cuộc sống rất yên tĩnh, thầm lặng, như một chú sâu cuộn tròn trong kén qua đông. Môt. giấc ngủ đông triền miên êm ả. Linh San không nhắc đến chuyện hôn nhân, nàng cốt ình lánh né hai chữ đó, để khung cảnh gia đình không xáo trộn, caĩ vã. Từ trong tiềm thức, cái bóng dáng yếu đuối của Sở Sở lại to lớn như một trái núi cao án ngang trên đường đị Bên cạnh đó là sự chống đối của bố mẹ Lần đầu tiên, Linh San thấy mình yếu đuối, bất lực trước một con bé nhỏ.
Muà xuân đến, Linh San lại ở trong trạng thái phiền muộn. Nhà trường sau một tháng nghỉ đông đã bắt đâù mở cửa lạị Ban ngày lên lớp, đuà vui với học sinh. Chiều tối về nhà, Linh San hay đứng cạnh bên cửa sổ, có khi đứng lặng như vậy hàng giờ. Linh Trân nhìn em gái, rồi nói với cha mẹ:
-Ba mẹ xem kià, Linh San nó đang mở chiến tranh lạnh với gia đình.
Thực ra lời của Linh Trân chỉ đúng một nữạ Nói chiến tranh lạnh không đúng lắm. Vì tinh thần Linh San đang xuống thấp, xuống thấp kinh khủng, Linh San làm sao có đủ sức để khiêu chiến? Chuyện bắt đầu từ sau ngày nghỉ. Sau những ngày Bằng Phi đưa Sở Sở về miền Nam thăm gia đình, lúc trở lên,chẳng hiểu lý do gì thái độ của Sở Sở chợt thay đổi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đằng nào cũng bị loại

Bâng khuâng tháng tư về

Chiếc áo lót dưới gầm giường và lời thừa nhận của vợ sau 7 năm chung sống

Khổ như có chồng đỏm dáng

Đọc Truyện Yêu Người Cùng Tên Voz Full