Để Em Cưa Anh Nhé - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Để Em Cưa Anh Nhé (xem 5522)

Để Em Cưa Anh Nhé

ộ mẹ: “Cô ơi! Mẹ cháu đang cho cháu bú rồi!” thì buồn. Mà sinh viên Mỹ Thuật vác bụng bầu đi học, bên cạnh là mấy cô gái còn trẻ trung mơn mởn như rừng hoa mới nở… kể cũng khó nghĩ chứ! Tôi biết Quyên còn nghĩ cho tương lai của nó với quá nhiều dự tính chưa thể quyết định, lùi một bước hay tiến một bước cũng đều rất nan giải. Chính ra cứ như chúng tôi, một là độc thân, hai là có người yêu nhưng cả hai đều còn trẻ thì lại chẳng phải suy nghĩ gì hết. Yêu đương thực tế thì chớ lôi chuyện cưới xin, con cái ra để mà hứa hẹn, đến khi chia tay nhau thì bỗng dưng lại trở thành kẻ thất hứa, đến nhìn mặt nhau cũng khó. Bởi vậy mà tôi chẳng bao giờ hứa hẹn với ai, nên cũng chưa bao giờ phải mang danh là kẻ thất hứa.
Tối hôm đó chúng tôi vẫn tâm sự nhiều lắm, tự dưng ngồi nhắc lại hết những kỉ niệm từ ngày đầu tụi tôi mới gặp nhau, khi mà lần đầu tiên tôi gặp cái Quyên, trong đầu tôi đã nghĩ về nó như thế nào, và ngược lại nó thấy tôi ra sao. Và bản thân tôi cũng chẳng thể ngờ được rằng bây giờ tôi lại thân với Hiền đến như vậy, trong khi hồi trước đi học vẽ cùng chung một lò hai đứa lại chẳng mấy khi nói chuyện với nhau. À! Còn cả Mai bé nữa. Tôi vẫn còn nhớ hôm đi thi, tôi và Mai được xếp chung một phòng, lúc ấy khi mới bước vào phòng thi, tôi liền nhìn quanh một lượt. Sau đó, đập ngay vào mắt tôi là một cô bé có làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn, làn môi mỏng như cánh hoa và thân hình nhỏ nhắn, trong lòng tôi thầm cảm thấy ghen ăn tức ở vì trong phòng thi lại có đứa dám xinh đẹp hơn mình. Rồi lại càng bất ngờ hơn khi cuối cùng cô bé xinh đẹp nhưng lạnh lùng ấy lại học chung một lớp thời trang với tôi, hồi đầu năm nhất Mai bé rất ít nói, em không chơi quá thân với hội này hội kia, thỉnh thoảng giờ ra chơi chúng tôi cứ thấy Mai thui thủi một mình, vậy là cuối cùng nhờ Hiền mà Mai xích lại gần với nhóm chúng tôi hơn, và bây giờ đây thì tôi không còn thấy ghen tị với Mai nữa, thay vào đó, tôi luôn cảm thấy thích thú mỗi khi ngắm nhìn nét đẹp giản dị nhưng cuốn hút của cô bé ấy- một chút lạnh lùng, một chút kiêu sa, đôi lúc lại hồn nhiên, cũng vô cùng nhí nhảnh.
Càng chơi thân, tôi càng nhận ra nhóm chúng tôi, ai cũng có một chút điên rồ. Không biết nói thế này thì có phải nói quá hay không… nhưng mà sao tôi cứ có cảm giác như là do tôi với Hiền lây cho mấy đứa nó. Tính cái Nhi ngày trước lạnh lùng, ít nói và tiểu thư lắm, nay cũng đỡ nhiều rồi, thân thiện và hòa đồng với mọi người hơn, thậm chí còn hay chủ động mở xới chơi tá lả nữa. Quyên thì vẫn thế, con bé này lúc nào cũng mỉm cười, không bao giờ tỏ vẻ sang chảnh với ai cả, ở trong lớp Quyên cũng được rất nhiều bạn quý mến. Hiền thì khỏi nói rồi, ngoài khoản mít ướt và quá nhạy cảm ra thì Hiền gần như là một bản sao thứ hai của tôi. Chúng tôi điên giống nhau, nói lắm giống nhau, hay làm trò lố với nhau, thích ăn như nhau, đồng bóng giống nhau (Hiền đồng bóng hơn), ranh ma quỷ quyệt nhưng lại hay giả vờ ngây thơ bò đeo nơ giống nhau, dễ tổn thương, hay nghĩ cho người khác và cũng thích làm phức tạp những vấn đề đơn giản lên… giống nhau. Nói chung là tôi với Hiền giống nhau ở nhiều điểm lắm. Còn Mai bé, cô gái khiến tôi luôn nghĩ rằng em ấy không biết đùa, rất nghiêm túc và ít nói, cuối cùng lại điên gần bằng tôi với Hiền, dạo này Mai bắt đầu “bị” giống tôi, hay diễn kịch, hay làm trò lố một cách quá khích. Bởi vậy mà tôi mới hay vỗ ngực tự hào gọi Mai là “đại đệ tử” của mình.
Tất cả những người bạn của tôi, mỗi người một tính cách, là những mảnh ghép riêng biệt, nhưng khi lắp lại với nhau, chúng lại vừa khít thành hình một trái tim nguyên vẹn, mà tôi gọi đó là trái tim tình bạn.
Chương 33: Bắt đầu một kết thúc?
Sáng ngày thứ bảy, chúng tôi có một buổi tập trung cuối cùng kết thúc kì quân sự kéo dài một tháng này, nguyên cả sáng ngày hôm ấy, tôi và mấy đứa bạn phải xếp hàng ngồi dưới khoảng sân trường nắng chang chang, thậm chí có dùng ô cũng không sao ngăn nổi ánh nắng xuyên qua tàn phá làn da vốn đã xuống cấp của chúng tôi. Ngồi nghe thuyết trình được một hồi lâu thì thầy Tiến cuối cùng cũng lên khuấy động phong trào văn nghệ cây nhà là vườn, chỉ một lát sau, mỗi lớp đã cử ra được ít nhất là một bạn lên hát. Lớp tôi tạm thời vẫn đang trong thời kì ngủ đông, mặt đứa nào đứa nấy đều cúi rụp xuống, trốn kỹ đằng sau chiếc ô không che nổi nửa người, cắm mặt vào điện thoại vờ như không biết. Lúc đó, tự dưng tôi lại nghĩ tới Mai bé, vậy là một cuộc biểu tình kêu gọi Mai bé lên hát nhiệt liệt bắt đầu.
- Mai ơi lên đi!
- Không! Em không lên đâu! (Vừa nói vừa buộc tóc)
- Lên hát bài hôm trước em tập đi. Không hát thì phí!
- Chị lên song ca cùng em thì em lên hát. Không em ngượng lắm!
- Thôi! Chị không lên đâu. Chị xấu hổ lắm!
- Thế! Em cũng xấu hổ chứ!
- Thôi Mai bé ơi lên đi! Hãy cứu lấy sĩ diện của lớp mình!
Mấy đứa xung quanh bắt đầu hùa vào cổ vũ, cuối cùng không thể từ chối được, Mai bé đành phải thay mặt cả lớp lên hát một bài gọi là bằng bạn bằng bè. Vượt qua rất nhiều tiết mục chán òm của các lớp khác, cuối cùng thì tôi cũng chờ được xem tiết mục của Mai bé, em lon ton bước lên sân khấu, với bộ quân phục màu xanh rêu rộng thùng thình, mái tóc xoăn màu caramen buộc nửa, trông Mai cứ lũn ca lũn cũn như chú lật đật vậy. Thế nhưng, em ấy chính là điển hình của việc đừng nhìn mặt mà bắt hình xong, sau khi khúc nhạc dạo đầu trôi qua trong lặng lẽ, tiếng hát ngọt ngào của Mai bắt đầu cất lên, toàn trường lập tức rơi vào im lặng, thậm chí mấy đứa trong lớp tôi còn phải tròn mắt, há hốc miệng vì ngạc nhiên nữa. Mai bình thường không hay thể hiện, nhưng đã xuất hiện là nên cơm nên cháo ngay. Tôi ngồi bên dưới, hai tay chống cằm im nghe thích thú, rồi khi bài hát vừa kết thúc, nhóm chúng tôi lập tức vỗ tay reo hò đầu tiên trong sự phấn khích quá độ khiến con bé xấu hổ chạy một mạch về chỗ. Màn biểu diễn xuất sắc của Mai hôm nay quả nhiên khiến chúng tôi được nở mày nở mặt.
Kết thúc chương trình là màn độc thoại của một anh chàng bị khuyết tật bẩm sinh, theo mắt tôi nhìn thì anh ấy cao ước chừng 80cm, vậy mà trong kì thi bắn súng vừa rồi anh ấy vẫn xuất sắc đạt được số điểm tuyệt đối, khiến tất cả mọi người đều ngưỡng mộ và thán phục. Thử nghĩ mà xem, một anh chàng cao 80cm cầm một cây súng CKC dài 1mét2 thì có đáng khâm phục không cơ chứ! Bài diễn văn đều đều của anh ấy lúc đầu không thu hút được mấy người nghe, nhưng càng lắng nghe, chúng tôi càng như chìm đắm trong những suy nghĩ chứa đựng thật nhiều tình cảm sâu sắc của anh ấy. Cho đến bây giờ thì cũng đã quá lâu rồi, thật sự tôi không còn nhớ nổi toàn bộ bài diễn văn anh đọc hôm ấy nói về những gì nữa, duy chỉ có một đoạn cứ đọng trong đầu khiến tôi tâm đắc mãi.
“Có thể đối với nhiều bạn, cuộc sống ở đây thật khắc nghiệt và khổ cực, nhưng đối với tôi, đây là một quãng thời gian sống vô cùng có ý nghĩa. Ở nơi đây, tôi đã nhận thấy được sự thay đổi tích cực rõ rệt từ một số người bạn xung quanh mình, từ những cô bạn tiểu thư ban đầu còn không biết cầm cái chổi quét sân như thế nào, nhưng vẫn hăng hái học hỏi tham gia lao động công bằng với mọi người, từ những cậu bạn hằng n

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nỗi đau kinh hoàng đằng sau món quà cưới của cô bạn chồng

Cuộc sống này là của riêng bạn, đừng bận tâm đến lời bàn tán của người khác

Cầm 700 triệu đồng thử lòng con dâu trước khi nhắm mắt xuôi tay, mẹ chồng được một phen kinh ngạc

Cuộc sống xáo trộn vì mơ thấy ông hàng xóm

I’m A Devil!