Để Em Cưa Anh Nhé - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Để Em Cưa Anh Nhé (xem 5517)

Để Em Cưa Anh Nhé

rên tay tôi tốc ngược lên trời. Tôi sợ hãi, cùng Mai và Hiền chạy ngay vào trong hiên nhà để núp. Ngay sau đó là tiếng sấm nổ đùng đoàng trên nền trời xám xịt đã bắt đầu đổ mưa lã chã, đã lâu lắm lắm rồi tôi mới thấy thời tiết chuyển biến đột ngột đến như vậy. Trong khi sáng nay trời vừa nắng chang chang thì lúc chiều tàn mưa lại rơi tầm tã, những hạt mưa thi nhau rơi xối xả, hòa lẫn vào những guồng bánh xe đang lăn đều không chờ người qua lại, lòng tôi bắt đầu dậy lên nỗi niềm lo lắng… Liệu mưa bão thế này có đón được xe mà về Hà Nội hay không?
Đứng bên trong hiên nhà mà gió vẫn thổi hắt vào trong khiến cho chân váy của tôi không dưới ba lần tung lên phấp phới, túm được cái chân váy thì lại bay luôn cả ô, may mà có Mai bé giữ lại giúp. Trước cơn mưa trắng xóa, chăng kín cả lối đi đến mờ mịt như thế này, bỗng, tôi phát hiện ra đằng xa có một chiếc xe buýt đã đứng chờ khá lâu ở đó- chuyến xe buýt mang biển “số 1” Tôi mừng quýnh lên, vội vàng huých tay Mai bé gọi em lại xem, Mai bảo đúng là xe số một nhưng người ta đang đứng đợi ở đấy thì chắc gì đã đi ngay, thôi cứ đợi thêm một lát nữa xem.
Nghe lời Mai, tôi đành đợi thêm mười phút nữa. Thật sự chưa bao giờ tôi cảm thấy mười phút trôi qua lại lâu la và sốt ruột như thế này, cuối cùng, tôi quyết định đánh liều một phen.
- Mai! Chị bảo! Bây giờ hai chị em mình chạy thẳng về phía cái xe đó đi, biết đâu chính họ đang chờ mình tới đấy!
- Chị có chắc không? Nhỡ xe không mở cửa thì sao?
- Tin chị đi!
Nói rồi, tôi và Mai bé liền nắm lấy tay nhau dùng hết sức bình sinh lao đi như bay trong làn mưa trắng xóa, lúc gần đến đích, tưởng như tất cả chỉ là hy vọng mờ ảo thì đột nhiên cánh cửa chính đột ngột mở ra. Với niềm vui vỡ òa, tôi và Mai liền kéo chiếc vali nặng trịch chạy ào lên xe trong trạng thái ướt sũng như chuột lột. Thật không ngờ, chỉ ngay sau đó có ba giây, một tốp tầm hơn chục người phía sau cũng nhốn nháo chạy theo nhanh như cắt. Đứng trước cảnh tượng đó, tôi không khỏi bật cười, thì ra tất cả mọi người đứng trong hiên nhà đều là đang chờ xe số một, nhưng lại chỉ duy có mình tôi và Mai bé dám liều mình xung phong ra trận trước.
…………..
Lúc ngồi đã yên vị trên hàng ghế tốp đầu của chiếc xe, tôi thở phào nhẹ nhõm. Đợi cho tất cả mọi người đều ổn định chỗ ngồi, anh tài xế mới bắt đầu chuyển bánh, vừa đi, anh ấy vừa ngại ngùng nói.
- Thật ra, vì mưa to quá nên tôi sợ không có ai đi, tôi mới đứng yên một chỗ chờ mọi người chủ động lên xe đấy chứ! Không ngờ nhiều người quá!
- May mà nhờ có hai cô bé này chủ động chạy về phía xe trước. Ha ha!
Mọi người trên xe bỗng nhiên ồ lên cười khiến tôi cũng thấy vui lây, ngồi trên xe, lặng lẽ ngắm nhìn màn mưa rơi đục ngầu, dày đặc như một lớp màng nhện đang chăng kín hết cả lối đi, tôi chợt có cảm giác se lạnh. Mỗi khi trời mưa lớn thế này, tôi đều cảm thấy rất cô đơn.
Cơn mưa ngày hôm ấy vẫn còn kéo rất dài, mưa rơi âm ỉ cho đến tận khi tôi trở về Hà Nội. Thậm chí trên đường đi tôi đã chứng kiến được không ít cảnh cây đổ, nhà đổ, cả người và hiện vật đều bị thương tích. Lúc ngồi trên chiếc xe taxi cuối cùng đưa tôi về nhà, tôi lại vô tình nghe được thông tin một anh tài xế bị chết bẹp rúm trong xe vì bị cây cổ thụ bất ngờ đổ sập xuống, tôi chợt giật mình khi nhận ra hiện trường mà họ nói chính là con đường ban nãy chúng tôi vừa đi qua. Khẽ rùng mình, tôi chỉ còn biết ngồi im chắp tay cầu nguyện, mong sao sau cơn mưa, trời sẽ lại sáng, bình minh sẽ lại ló rạng, và cầu vồng… sẽ lấp ló ở một nơi nào đó… hửng nắng nơi trái tim khô quạnh này.
Chương 32: Bức di thư của người quá cố
Tính đến nay chúng tôi đã học tập và chung sống ở khu quân sự Mai Lĩnh được gần bốn tuần, vậy mà bao nhiêu những bức thư tình, tâm sự, nhật ký được viết chằng chịt trên bốn mặt tường kín mít xung quanh căn phòng mà tôi ở vẫn chưa một lần được khám phá. Vậy là cuối cùng, ngày hôm nay cả nhóm chúng tôi quyết định ngồi lại với nhau, phân công mỗi đứa đọc một góc. Đầu tiên là tôi, tôi mở màn bằng một đoạn tâm thư của một cô gái học khóa trước, trong thư cô ấy có tâm sự như sau.
“Mình đã sống ở nơi này được hai tuần rồi, xa nhà, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ anh chị, nhớ bạn bè, nhớ người yêu…”
“Ây chà! Con bé này nó cảm xúc ghê ta!” Hiền nói.
“Người yêu ơi! Em nhớ anh nhiều lắm! Xa anh mới hai tuần mà tựa như hai năm, xa anh em không đêm nào ngủ được ngon giấc, nhớ anh nhiều đến nỗi em không thèm tắm, người em hôi toàn mùi nước mắm. Người yêu ơi! Xa em hai tuần anh cũng nhớ em nhiều lắm đúng không! Khổ thân anh! Số phận bắt chúng ta phải xa cách nhau những một tháng liền. Một tháng ở đây đối với em dài tựa cả thế kỷ. Em nhớ người yêu, đêm nào em cũng khóc, mong sớm được trở về bên anh. Em đi xa, không có em ở bên anh nhớ ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa, người yêu nhé! Đôi lúc em lại lo sợ rằng khi không có em ở bên anh sẽ lao vào vòng tay của người con gái khác. Những lúc nghĩ như vậy em lại không ngăn nổi được nước mắt, nhưng rồi em lại mau nín, vì em tin người yêu. Người yêu à! Chỉ còn hai tuần nữa thôi. Hãy cố chờ em nhé!
Em yêu anh nhiều lắm!
Nhớ anh!”
Tôi vừa đọc, vừa nổi cả da gà, tự hỏi không hiểu đây là thư tình hay tâm thư nữa mà đầu thư nó gởi được cho cha mẹ một dòng còn cuối thư nó dành trọn cho anh người yêu. Híc!
- Chị ạ! Thôi tụi mình FA đừng đọc mấy cái thư tình vớ vẩn đấy nữa! Để em lên tầng hai xem có khai thác được gì hay hay không.
Nói rồi, Hiền và Mai bé liền rủ nhau trèo lên tầng hai, trong lúc đó tôi vẫn ngồi ở dưới cặm cụi đọc nốt mấy bức “tâm thư” nữa, thỉnh thoảng lại vớ được mấy bài thơ mưa, nắng tự cảm đọc cũng hài phết. Trong lúc tôi đang nghiền ngẫm ngâm thơ thì Mai và Hiền bất thình lình chạy xồng xộc xuống, lúc chạy xuống được đến nơi, mặt cả hai đứa đều cắt không còn một giọt máu. Hiền vừa cười, vừa mếu máo nói.
- Chị ơi! Hay quá! Ở trên kia có một bức thư hay quá!
- Thư gì! Thư gì!
- Chị phải tự lên đọc đi! Bọn em không tiết lộ trước đâu.
- Không đọc chị sẽ phải hối hận. Thề luôn!
Hiền nói, lại được thêm cái Mai chêm vào. Trước nay tôi vẫn tin tưởng lời cái Mai bé hơn cái Hiền vì Hiền hay nói đùa, nhưng nay cả hai đứa đều khẳng định thì tôi cũng không thể nào mà gạt đi được nữa. Vậy là sau màn quảng cáo đầy hấp dẫn của Hiền và Mai, cả nhóm chúng tôi gồm sáu người liền quyết định rủ nhau lên tầng hai đọc thử. Cẩn thận tiến đến bức tâm thư, tôi bắt đầu tỉ mẩn từ những dòng đầu tiên được khắc bằng chì than một cách nguệch ngoạc.
“Tôi đã ở nơi này được ba tuần, cuộc sống ở đây đối với tôi vô cùng lạ lẫm, trước kia khi ở Hà Nội, tôi chưa bao giờ phải dậy sớm từ lúc năm giờ sáng, chưa bao giờ phải ăn thức ăn đạm bạc, thiếu chất như thế này, cũng chưa bao giờ phải nhặt cỏ, quét rác cùng mọi người, nhưng cuộc sống ở đây đã thay đổi tất cả mọi thứ trong con người tôi. Tôi bắt đầu có ý thức tự giác hơn, bắt đầu hòa đồng và đoàn kết với mọi người hơn, tôi không còn cô lập một mình nữa. Sống ở đây tôi mới hiểu rằng cuộc sống của người lính ở ngoài biển đảo khốn khó và vất vả ra sao, khi mà chỉ mới một tháng trôi qua ở đây tôi đã thấy đủ cực nhọc thế này rồi. Cuộc sống ở đây có lẽ sẽ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Khi Ác Quỷ Yêu Thiên Thần

Cả nhà náo loạn khi mẹ chồng phát hiện ra bí mật kinh hoàng bên trong cái bụng bầu 10 tháng của cô con dâu ngoan hiền

Bỏ 100 triệu nhờ mang thai hộ nhưng cô gái bế con bỏ trốn

Xem tử vi ngày 14/03/2017 Thứ Ba ngày của 12 cung hoàng đạo

Cố Gắng Thay Đổi Người Yêu Theo Chuẩn “soái Ca Ngôn Tình”, Cô Gái Trẻ Suýt Đánh Mất Hạnh Phúc Đích Thực