Để Em Cưa Anh Nhé - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Để Em Cưa Anh Nhé (xem 5413)

Để Em Cưa Anh Nhé

Người phụ nữ ấy đã nói đến vậy, đã dốc lòng ra kể cho tôi câu chuyện thương tâm mà trước nay bác ấy đều cố né tránh gợi nhắc đến vậy, liệu tôi có thể nhẫn tâm tiếp tục phá hoại hy vọng cuối cùng của bác ấy được không? Tôi còn trẻ, đường đời còn rất dài phía trước, không thể gan lì quyết đấu đến cùng với một người chẳng còn sống được bao lâu nữa như vậy được. Trơ tráo như thế thì còn ra cái thể thống gì?
Dù sao thì bác ấy nói cũng không sai, chuyện của tôi và Long hoàn toàn không có tương lai, kết thúc càng sớm, càng đỡ khổ đau lâu dài. Nếu tôi đã xác định không thể lấy anh ấy trong năm nay, vậy chi bằng kết thúc ngay bây giờ. Tôi không muốn mình trở thành kẻ nhẫn tâm chia cắt tình mẹ con, bài xích tình cảm gia đình anh ấy dựa trên sự ích kỉ, tham lam của mình. Nếu có được thành công mỹ mãn như vậy, chắc chắn bản thân tôi cũng không thể thấy vui. Có lẽ rồi sau này nhìn lại, tôi cũng chỉ như một người bước qua cuộc đời của anh ấy mà thôi. Chỉ mong rằng sau lần lướt qua nhau này… sẽ để lại dấu ấn đậm sâu, đừng mau chóng phai nhòa.
………………..
Tháng năm, năm 2013.
Cuối cùng thì ngày thi của anh ấy cũng đến, một tuần trước khi thi, chúng tôi vẫn phải cùng nhau vùi đầu “mài kinh sử”, rút cục thì bao nhiêu vốn liếng cũng chỉ là để mang ra sử dụng hết trong ngày hôm nay. Hôm nay tôi cùng Long đến trường thi, trước khi đi tôi đã không dưới năm lần hỏi Long: “Đệ chuẩn bị đầy đủ hết chưa?” còn Long thì cứ quýnh quáng trả lời: “Rồi rồi! Huynh nghĩ đệ là ai cơ chứ!” Vậy mà cuối cùng thì kiến thức để trong đầu, còn bao nhiêu thứ quan trọng còn lại, anh ấy quên hết sạch. Nào là ví tiền, nào là chứng minh thư, nào là bút bi, giấy dự thi, tất cả anh ấy đều nhét hết vào trong chiếc quần bò nào đó đang được vứt lăn lóc trong nhà vệ sinh mà hôm nay lại “quên” không mặc. Tôi nghe xong, chỉ biết sững người, hận không thể đạp cho Long một phát chui tuột xuống hố xí. Sau đó, anh ấy lại cuống cuồng đòi chạy về lấy mọi thứ, nhưng giờ thi đã đến nơi rồi, tôi liền bình tĩnh khuyên Long cứ vào phòng thi, mọi chuyện còn lại để tôi lo.
Lúc này tự dưng cảm thấy mình chẳng khác gì bà bảo mẫu, đến cái chuyện quan trọng như thế này mà cũng quên được, không biết đầu óc để đi đâu. Cầm đống chìa khóa mà Long đưa cho trong tay, tôi cắm như điên vào ổ khóa, đây cũng là lần đầu tiên tôi vào nhà anh ấy khi anh ấy không có nhà. Cuối cùng thì cũng mở khóa thành công, sau đó, tôi lại phi như bay vào phòng tắm, cuống cuồng lật tung cả đống quần áo hỗn độn được vứt hổ lốn trong máy giặt, giũ nó ra mạnh hết sức có thể. Sau hai phút, chiếc ví da màu nâu bò cuối cùng cũng bất ngờ văng ra dưới mặt đất, tôi hớn hở nhặt lên, lòng thầm cảm ơn trời đất. Đương định gập ví lại thì đột nhiên một tấm ảnh chụp ba người được kẹp ngay ngắn ở ngay ngăn ngoài cùng của chiếc ví bất ngờ đập vào mắt tôi khiến tôi không khỏi tò mò, đành phải khựng lại ngắm nghía… Cậu bé đang cười nửa miệng ở giữa, rõ ràng là Long rồi, hóa ra cái kiểu cười nhếch môi này là thói quen từ bé, người đứng bên tay trái, không ai khác chính là mẹ của Long, không biết ảnh chụp từ bao giờ… nhưng trong ảnh trông bác ấy rất trẻ và xinh đẹp, dù các nét thì vẫn không khác bây giờ là mấy, cuối cùng, người đàn ông trung niên đứng phía bên phải, dáng vẻ to cao, khuôn mặt góc cạnh điển trai đang quàng tay lên vai cậu con trai, nở nụ cười vô cùng phúc hậu…
Tôi bỗng sững người… Phải chăng là bố anh ấy?
Trong khoảnh khắc ấy, một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu tôi… với quyết tâm vô cùng mạnh mẽ. Ngay lập tức, tôi gập chiếc ví lại và phi như bay đến trường thi, còn lề mề nữa là sẽ không kịp mất!
…….
Long đã thi xong, nhờ quá trình ôn luyện kĩ càng và vất vả, có vẻ như bài thi hoàn thành khá tốt, lúc bước ra khỏi phòng thi, ngoài kêu đau lưng ra thì anh không còn phàn nàn gì thêm về chất lượng bài của mình cả, anh ấy cũng không ngừng rối rít cám ơn tôi về màn cứu giá ngoạn mục sáng hôm nay, chắc chỉ chậm vài giây thôi thì tôi cũng trở thành kẻ thù trong mắt Long mất!
Buổi tối hôm đó, tôi lại được voi đòi tiên, có công ắt phải có thưởng, thế nên, tôi bắt Long tự tay nấu cho mình một bữa ăn tối, thật ra thì yêu cầu này cũng không phải quá khó khăn gì đối với một người “đảm đang tôm rang hành mỡ” như anh ấy, phải không nào? Lần này Long lại không kêu ca, thậm chí còn vô cùng phục tùng cũng như tuân lệnh, anh ấy vừa nấu nướng, vừa suýt sáo rất chi là yêu đời, tôi ngồi đợi mà cũng không khỏi vui lây. Đôi lúc trong mắt tôi Long vẫn rất giống như một câu thanh niên chỉ mười bảy, mười tám, nhắng nhít, bướng bỉnh, cứng đầu và hơi trẻ con so với cái tuổi hai mươi lăm của anh ấy, điển hình là như lúc này, vừa bê thức ăn vừa uốn lượn xung quanh bàn, giả vờ làm tay bồi bàn chuyên nghiệp. Long vốn sống tự lập từ sớm, anh ấy cũng chuyển ra ở riêng được mấy năm nay rồi, từ khi quá bận bịu với chuyện kinh doanh, có lẽ cũng vì thế mà Long rất biết chăm lo cho cuộc sống tinh thần của mình, đặc biệt là chuyện ăn uống. Tôi phải thừa nhận là tôi nấu ăn không thể nào ngon bằng anh ấy, mặc dù trình độ của mình cũng chẳng đến nỗi nào. Những món ăn hôm nay đều rất ngon, hương vị đậm đà, đều là những món tôi thích. Nhưng nếu như mọi ngày, dù món ngon đến đâu tôi cũng phải bắt lỗi bằng được để chê bai cho Long biết mặt, nhưng hôm nay tôi lại chỉ hạnh phúc thưởng thức, không chê bai bất kì một câu nào hết, cho Long muốn tự mãn đến đâu cũng được, vì hôm nay… có lẽ cũng là bữa ăn cuối cùng rồi.
Sau khi kết thúc bữa ăn, chúng tôi lại cùng nhau rửa bát, Long hứa hẹn rất nhiều thứ, nói rằng sau khi tôi nghỉ hè thì hai đứa sẽ đi du lịch, anh ấy tuyệt đối chẳng bao giờ nhắc đến chuyện tháng chín sẽ lấy vợ, tôi cũng chỉ cố cười hùa theo lấy lệ. Đến lúc ra về, phải chần chừ một hồi rất lâu, đấu tranh tâm lý vô cùng khắc nghiệt, cuối cùng, tôi mới đành cắn môi nói.
- Long này…
- Hả?
Tự dưng nghe tôi nhẹ giọng gọi tên anh ấy, Long bỗng giật mình, cảm giác như có chút lúng túng.
- Từ này chúng ta không gọi nhau là huynh đệ nữa nhé! Anh là anh, em là em.
Tôi vừa dứt lời, má Long liền đỏ ửng, đúng kiểu cậu thanh niên mười tám lần đầu được tỏ tình, chắc chỉ hận nỗi không thể nhảy tưng tưng lên ngay được. Sau đó, anh ấy khẽ mím môi, thậm chí còn cố nín cười mặc dù mặt đã đỏ như trái cà chua, rồi lại khúc khích nói.
- Thật á? Anh không phải gọi em là huynh nữa á? Ôi mẹ ơi! Thời của ta đến rồi!
Vừa nói, anh ấy vừa nắm hai bàn tay lại, giơ lên cao làm hành động ăn mừng chiến thắng, mặt thì ngửa lên sàn nhà, cười suýt thì ra cả nước mắt. Thấy Long cứ nhắng nhít như ông cụ non, tôi lại buộc phải bật cười dù lòng thì đang nặng trĩu tựa tạ ngàn cân. Trước lúc ra về, tôi cũng không quên nhắc Long sau khi tôi đi hãy lật chiếc ga giường lên, ở ngay vị trí dưới gối, tôi có một món quà bí mật muốn dành tặng cho anh ấy.
Cánh cửa gỗ vừa khép lại, tiếng bước chân của người con trai bên trong cũng như đang chạy xồng xộc vào phòng ngủ, tôi đau đớn đến nỗi không rơi nổi nước mắt. Người ta thường nói: “Đau đớn đến nỗi không thể rơi nổi nước mắt là nỗi đau phải nuốt ngược vào tim.”
Tôi đi lang thang một mình trên con đườ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Từ lúc chửa đến sau sinh 3 tháng trời, mình vẫn không thể tin được điều mẹ chồng đã làm cho mình

Người vợ tắt thở bên mâm cơm chờ chồng đêm sinh nhật…

Phi vụ cừu non

Hối hận vì đã… dâng chồng cho sếp

“Anh dùng hàng giả lâu rồi nên không phân biệt được à?”