ình đặt vào một góc giường, lấy bốn cái gối chặn lại xung quanh thành một cái ổ tạm thời cho nó ngủ. Jerry rất chảnh, ăn khảnh, uống khảnh, ngủ cũng khảnh, nó mà đã ngủ được rồi thì đừng dại mà đụng vào, nếu liều mạng lỡ làm mất giấc ngủ của nó, thế nào nó cũng lẽo đẽo chạy theo mà cắn cho sứt chân, sứt tay thì mới thôi.
Một buổi sáng thật đẹp, cái nắng cuối tháng tư không quá gay gắt, vừa đủ để tôi có thể nằm ườn trên sân thượng để sưởi nắng, từng đợt gió nhè nhẹ vẫn còn vương vấn tiết xuân sắp tàn. Lại một lần nữa tôi hì hục trèo lên sân thượng, dường như đây đúng là nơi để trút bỏ tâm tư, chỉ cần ngồi lặng im hóng gió một lát thì mọi phiền muộn cũng theo đó mà bay đi hết. Những kí ức về giấc mơ kì quái đêm qua vẫn còn thoắt ẩn thoát hiện, tôi không nhớ được nhiều, mọi chi tiết chỉ còn mập mờ, đứt quãng… Bỗng, một cuộc điện thoại vang lên, tôi vội vàng bắt máy, rồi lại thần người ra trả lời.
- A lô?
- Dậy chưa? Đi ăn sáng nhé!
- Chờ huynh một lát.
……….
Cuối tháng tư, thi thoảng trời vẫn còn se lạnh, những đợt gió man mát nhẹ nhàng như làn nước mùa thu vẫn mơn man trên da thịt, sáng sớm, tôi lại cùng Long đi tập thể dục, mặc cho giờ này đã là giờ người ta đi làm, đi học, thì hai chúng tôi vẫn một trai, một gái, một em cún chạy thong dong trên con đường lát gạch uốn vòng quanh mặt hồ. Hôm nay tôi đã được chứng kiến một chuyện rất buồn cười, không hiểu cái Ly nghĩ gì mà cũng bày đặt mặc đồ thể thao rồi chạy nghênh ngang ra chắn giữa đường đi của chúng tôi, đặc biệt, Ly lại chạy ngay trước mũi của Tom, vậy là chả cái dại nào bằng cái dại nào, Tom vốn không phải loại thích chĩa mũi vào mông người khác, thế là nó liền điên tiết lên sủa cho vài cái rồi như bị mất kiểm soát, lập tức gầm gừ đuổi theo khiến Ly chạy mất dép. Sáng sớm đã được chứng kiến màn rượt đuổi đổ cả mồ hôi sôi cả nước mắt của Ly, tôi cả Long không khỏi vừa đứng vừa cười vặn vẹo cả dạ dày, cuối cùng đói quá, anh đành gọi Tom về rồi cả ba cùng đi ăn. Long nói muốn ăn sáng ở nhà, mà chợ thì cũng ở ngay gần đó, thế là tôi rủ anh ấy vào chợ, mua một ít nguyên liệu về để chế biến bữa sáng- món bánh pudding ngô mặn.
Lần trước vì Long đã hoàn toàn một mình làm chiếc bánh sinh nhật cho tôi, thế nên lần này tôi đành… xung phong đảm nhiệm bữa ăn sáng cho anh ấy. Món này tôi đã làm đến nhờn tay, đến nay thì khẩu vị tự mình cũng không chê vào đâu được, lúc đợi bánh nướng chín trong lò, mùi ngô ngọt hòa quyện với mùi bơ pháp tỏa ra ngào ngạt thơm phưng phức, đến lúc bánh được đưa ra ngoài thì đã chín vàng khắp mặt, ngả màu mật ong trông cực kì ngon mắt. Tôi nhanh tay rút lấy một chiếc thìa, cắm vào một góc bánh rồi đưa lên đút cho Long ăn, anh ấy vừa ăn, vừa cười tít cả mắt rồi vội vàng đưa ngón tay cái lên, làm hiệu “Ok!!!” Căn phòng thoáng chốc đã ngập trong tiếng cười.
Những ngày tiếp theo, mặc cho những cuộc điện thoại của mẹ Long ngày càng xuất hiện với tần suất dày đặc hơn, chúng tôi vẫn tiếp tục gặp nhau, như thể chính thức công khai đối đầu. Mặc dù vậy, mẹ Long vẫn không hề trực tiếp ra mặt, nhưng chỉ cần ngồi im một chỗ nghe mẹ con anh ấy cãi vã về việc Long không muốn kết hôn còn bà thì càng giục anh ấy cưới sớm cũng đủ khiến tôi khó xử vô cùng. Có những lúc, sự căng thẳng ấy lên đến đỉnh điểm khiến Long quát to đến nỗi em Tom đang nằm im say giấc trên sa-lông cũng phải giật mình tỉnh dậy, kêu ăng ẳng, những lúc đó, tôi thấy đau bụng vô cùng, cơn đau của tôi khiến Long lập tức dịu lại, anh ấy nói tôi cần phải đi khám bác sĩ, nhưng tôi nghĩ đó chỉ đơn giản là đau đến ngày. Mặc dù, “ngày ấy” mãi mà chưa thấy đến.
Vào một buổi trưa giữa tháng năm, khi chúng tôi đang quây quần bên mâm cơm ấm cúng với những món sườn rim cốt dừa, gà nướng bơ chanh, canh rau củ màu sắc rất hấp dẫn, chỉ còn chờ hai đứa gõ đũa lẻng xẻng là ăn cơm. Dạo này Long cũng bắt đầu quen với những trò lố của tôi, anh ấy không còn né tránh máy quay nữa, ngược lại còn rất tự tin giơ tay chữ V vào giữa camera rồi tự lảm nhảm một mình. Trong lúc Long đang hồ hởi giới thiệu từng món ăn như là: “Xin giới thiệu với các bạn đây là món sườn rim cốt dừa, món này được chế biến từ sườn lợn, đại ca của tôi thích ăn thịt nên đã chọn loại sườn thịt rất dày miếng, sau đó thì rim với nước cốt dừa tạo nên vị rất ngậy và thơm. Nhưng mà chỉ có chúng tôi ngửi thấy thôi, các bạn xem clip không cảm nhận được đâu. Lêu lêu!” Long vừa nói, vừa bụm miệng xấu hổ cười khùng khục, đúng lúc đó, tiếng khóa cửa lại đột nhiên vang lên lạch cạch, người phụ nữ trung niên đạo mạo bước vào, vẻ bất ngờ như cứng đơ trên khuôn mặt ngạc nhiên của chúng tôi, nhưng cũng không thể để bà đứng đó mãi, tôi liền chạy ra kéo ghế mời bác vào ăn cơm cùng. Bữa ăn bỗng nhiên trở nên nặng nề từ giây phút đó. Mọi hành động, mọi lời nói của hai đứa đều trở nên dè dặt, cẩn trọng đến từng hơi thở, cho đến khi bữa ăn quýnh quáng trôi qua nhanh chóng, tôi đương định rửa bát xong thì xin phép ra về, nhưng mẹ Long lại bất ngờ gọi lại. Bà ấy muốn Long tạm thời tránh mặt để có chút không gian riêng nói chuyện với tôi.
- Long, con ra ngoài đi. Mai, cháu ở lại đây, bác có chuyện quan trọng muốn nói.
Giây phút đó… đã từ rất lâu rồi… tôi không còn có cảm giác như tim mình sắp sửa ngừng đập.
Chương 43: Đã đến lúc em phải ra đi…
Long ngập ngừng nhìn tôi, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của anh ấy, nhưng tôi vẫn đánh mắt tỏ ý khuyên anh đừng chống đối mẹ, sau đó, Long đành lặng lẽ khép cánh cửa gỗ sơn màu trắng sứ, chầm chậm bước ra ngoài. Khi cánh cửa ấy từ từ khép lại, tiếng “cạch” vang lên như báo hiệu giờ tử hình sắp tới, tôi bỗng cảm thấy lòng mình rối bời vô cùng, chỉ ước gì giả như miệng mình là một cái khóa phéc-măng-tuya thì tôi sẽ kéo chặt nó lại, mãi mãi không bao giờ mở ra.
Sau khi Long đi khỏi, tôi từ từ quay lại nhìn mẹ Long, lúc ấy bác đã ngồi xuống ghế sa-lông, còn vỗ nhẹ tay ra hiệu gọi tôi ngồi xuống cùng. Cuối cùng thì đôi chân như đang hóa đá cũng phải chuyển bước, tôi ngồi xuống bên cạnh bà mà lòng lo nơm nớp, không biết bà lại chuẩn bị dành tặng cho tôi “Bài ca không bao giờ quên” nào tiếp theo đây.
- Bác uống trà chứ ạ?
Bỗng để ý thấy cổ họng bác ấy khẽ nuốt khan, tôi liền luống cuống đứng dậy, hỏi han như chủ nhà, bác hơi ngước ánh mắt ngạc nhiên lên nhìn tôi, rồi mỉm cười bình thản nói:
- Cho bác một tách trà không đường.
Nghe xong, tôi liền vội vã chạy vào trong phòng bếp, cố gắng tìm cách trốn tránh sự căng thẳng đang hiện hữu, vừa lần tay tìm trà, vừa thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã làm quen với gian bếp của Long được ba tháng trời nên việc tìm tòi một thứ gì đó không phải là khó, không lâu sau, tôi đã pha xong cho bác một tách trà không đường và một ly café nâu sữa dành cho mình. Lúc bê khay bước ra, cảm nhận được sự run rẩy lẩy bẩy rung động trên mặt cốc, tôi chỉ mong mình đừng vấp ngã kẻo đổ ập hết tất cả ra sàn nhà. Cuối cùng thì cũng “hạ cánh” thành công, lúc hai bác cháu ngồi xuống và bình tĩnh uống nước, mọi thứ vẫn còn rất ổn, không khí vẫn còn chưa quá căng thẳng, cho đến khi, bác ấy bỗng mở miệng nói.
- Hai đứa cứ như vợ chồng mới cưới ấy nhỉ! Cái gì cũng biết thế
Một buổi sáng thật đẹp, cái nắng cuối tháng tư không quá gay gắt, vừa đủ để tôi có thể nằm ườn trên sân thượng để sưởi nắng, từng đợt gió nhè nhẹ vẫn còn vương vấn tiết xuân sắp tàn. Lại một lần nữa tôi hì hục trèo lên sân thượng, dường như đây đúng là nơi để trút bỏ tâm tư, chỉ cần ngồi lặng im hóng gió một lát thì mọi phiền muộn cũng theo đó mà bay đi hết. Những kí ức về giấc mơ kì quái đêm qua vẫn còn thoắt ẩn thoát hiện, tôi không nhớ được nhiều, mọi chi tiết chỉ còn mập mờ, đứt quãng… Bỗng, một cuộc điện thoại vang lên, tôi vội vàng bắt máy, rồi lại thần người ra trả lời.
- A lô?
- Dậy chưa? Đi ăn sáng nhé!
- Chờ huynh một lát.
……….
Cuối tháng tư, thi thoảng trời vẫn còn se lạnh, những đợt gió man mát nhẹ nhàng như làn nước mùa thu vẫn mơn man trên da thịt, sáng sớm, tôi lại cùng Long đi tập thể dục, mặc cho giờ này đã là giờ người ta đi làm, đi học, thì hai chúng tôi vẫn một trai, một gái, một em cún chạy thong dong trên con đường lát gạch uốn vòng quanh mặt hồ. Hôm nay tôi đã được chứng kiến một chuyện rất buồn cười, không hiểu cái Ly nghĩ gì mà cũng bày đặt mặc đồ thể thao rồi chạy nghênh ngang ra chắn giữa đường đi của chúng tôi, đặc biệt, Ly lại chạy ngay trước mũi của Tom, vậy là chả cái dại nào bằng cái dại nào, Tom vốn không phải loại thích chĩa mũi vào mông người khác, thế là nó liền điên tiết lên sủa cho vài cái rồi như bị mất kiểm soát, lập tức gầm gừ đuổi theo khiến Ly chạy mất dép. Sáng sớm đã được chứng kiến màn rượt đuổi đổ cả mồ hôi sôi cả nước mắt của Ly, tôi cả Long không khỏi vừa đứng vừa cười vặn vẹo cả dạ dày, cuối cùng đói quá, anh đành gọi Tom về rồi cả ba cùng đi ăn. Long nói muốn ăn sáng ở nhà, mà chợ thì cũng ở ngay gần đó, thế là tôi rủ anh ấy vào chợ, mua một ít nguyên liệu về để chế biến bữa sáng- món bánh pudding ngô mặn.
Lần trước vì Long đã hoàn toàn một mình làm chiếc bánh sinh nhật cho tôi, thế nên lần này tôi đành… xung phong đảm nhiệm bữa ăn sáng cho anh ấy. Món này tôi đã làm đến nhờn tay, đến nay thì khẩu vị tự mình cũng không chê vào đâu được, lúc đợi bánh nướng chín trong lò, mùi ngô ngọt hòa quyện với mùi bơ pháp tỏa ra ngào ngạt thơm phưng phức, đến lúc bánh được đưa ra ngoài thì đã chín vàng khắp mặt, ngả màu mật ong trông cực kì ngon mắt. Tôi nhanh tay rút lấy một chiếc thìa, cắm vào một góc bánh rồi đưa lên đút cho Long ăn, anh ấy vừa ăn, vừa cười tít cả mắt rồi vội vàng đưa ngón tay cái lên, làm hiệu “Ok!!!” Căn phòng thoáng chốc đã ngập trong tiếng cười.
Những ngày tiếp theo, mặc cho những cuộc điện thoại của mẹ Long ngày càng xuất hiện với tần suất dày đặc hơn, chúng tôi vẫn tiếp tục gặp nhau, như thể chính thức công khai đối đầu. Mặc dù vậy, mẹ Long vẫn không hề trực tiếp ra mặt, nhưng chỉ cần ngồi im một chỗ nghe mẹ con anh ấy cãi vã về việc Long không muốn kết hôn còn bà thì càng giục anh ấy cưới sớm cũng đủ khiến tôi khó xử vô cùng. Có những lúc, sự căng thẳng ấy lên đến đỉnh điểm khiến Long quát to đến nỗi em Tom đang nằm im say giấc trên sa-lông cũng phải giật mình tỉnh dậy, kêu ăng ẳng, những lúc đó, tôi thấy đau bụng vô cùng, cơn đau của tôi khiến Long lập tức dịu lại, anh ấy nói tôi cần phải đi khám bác sĩ, nhưng tôi nghĩ đó chỉ đơn giản là đau đến ngày. Mặc dù, “ngày ấy” mãi mà chưa thấy đến.
Vào một buổi trưa giữa tháng năm, khi chúng tôi đang quây quần bên mâm cơm ấm cúng với những món sườn rim cốt dừa, gà nướng bơ chanh, canh rau củ màu sắc rất hấp dẫn, chỉ còn chờ hai đứa gõ đũa lẻng xẻng là ăn cơm. Dạo này Long cũng bắt đầu quen với những trò lố của tôi, anh ấy không còn né tránh máy quay nữa, ngược lại còn rất tự tin giơ tay chữ V vào giữa camera rồi tự lảm nhảm một mình. Trong lúc Long đang hồ hởi giới thiệu từng món ăn như là: “Xin giới thiệu với các bạn đây là món sườn rim cốt dừa, món này được chế biến từ sườn lợn, đại ca của tôi thích ăn thịt nên đã chọn loại sườn thịt rất dày miếng, sau đó thì rim với nước cốt dừa tạo nên vị rất ngậy và thơm. Nhưng mà chỉ có chúng tôi ngửi thấy thôi, các bạn xem clip không cảm nhận được đâu. Lêu lêu!” Long vừa nói, vừa bụm miệng xấu hổ cười khùng khục, đúng lúc đó, tiếng khóa cửa lại đột nhiên vang lên lạch cạch, người phụ nữ trung niên đạo mạo bước vào, vẻ bất ngờ như cứng đơ trên khuôn mặt ngạc nhiên của chúng tôi, nhưng cũng không thể để bà đứng đó mãi, tôi liền chạy ra kéo ghế mời bác vào ăn cơm cùng. Bữa ăn bỗng nhiên trở nên nặng nề từ giây phút đó. Mọi hành động, mọi lời nói của hai đứa đều trở nên dè dặt, cẩn trọng đến từng hơi thở, cho đến khi bữa ăn quýnh quáng trôi qua nhanh chóng, tôi đương định rửa bát xong thì xin phép ra về, nhưng mẹ Long lại bất ngờ gọi lại. Bà ấy muốn Long tạm thời tránh mặt để có chút không gian riêng nói chuyện với tôi.
- Long, con ra ngoài đi. Mai, cháu ở lại đây, bác có chuyện quan trọng muốn nói.
Giây phút đó… đã từ rất lâu rồi… tôi không còn có cảm giác như tim mình sắp sửa ngừng đập.
Chương 43: Đã đến lúc em phải ra đi…
Long ngập ngừng nhìn tôi, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của anh ấy, nhưng tôi vẫn đánh mắt tỏ ý khuyên anh đừng chống đối mẹ, sau đó, Long đành lặng lẽ khép cánh cửa gỗ sơn màu trắng sứ, chầm chậm bước ra ngoài. Khi cánh cửa ấy từ từ khép lại, tiếng “cạch” vang lên như báo hiệu giờ tử hình sắp tới, tôi bỗng cảm thấy lòng mình rối bời vô cùng, chỉ ước gì giả như miệng mình là một cái khóa phéc-măng-tuya thì tôi sẽ kéo chặt nó lại, mãi mãi không bao giờ mở ra.
Sau khi Long đi khỏi, tôi từ từ quay lại nhìn mẹ Long, lúc ấy bác đã ngồi xuống ghế sa-lông, còn vỗ nhẹ tay ra hiệu gọi tôi ngồi xuống cùng. Cuối cùng thì đôi chân như đang hóa đá cũng phải chuyển bước, tôi ngồi xuống bên cạnh bà mà lòng lo nơm nớp, không biết bà lại chuẩn bị dành tặng cho tôi “Bài ca không bao giờ quên” nào tiếp theo đây.
- Bác uống trà chứ ạ?
Bỗng để ý thấy cổ họng bác ấy khẽ nuốt khan, tôi liền luống cuống đứng dậy, hỏi han như chủ nhà, bác hơi ngước ánh mắt ngạc nhiên lên nhìn tôi, rồi mỉm cười bình thản nói:
- Cho bác một tách trà không đường.
Nghe xong, tôi liền vội vã chạy vào trong phòng bếp, cố gắng tìm cách trốn tránh sự căng thẳng đang hiện hữu, vừa lần tay tìm trà, vừa thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã làm quen với gian bếp của Long được ba tháng trời nên việc tìm tòi một thứ gì đó không phải là khó, không lâu sau, tôi đã pha xong cho bác một tách trà không đường và một ly café nâu sữa dành cho mình. Lúc bê khay bước ra, cảm nhận được sự run rẩy lẩy bẩy rung động trên mặt cốc, tôi chỉ mong mình đừng vấp ngã kẻo đổ ập hết tất cả ra sàn nhà. Cuối cùng thì cũng “hạ cánh” thành công, lúc hai bác cháu ngồi xuống và bình tĩnh uống nước, mọi thứ vẫn còn rất ổn, không khí vẫn còn chưa quá căng thẳng, cho đến khi, bác ấy bỗng mở miệng nói.
- Hai đứa cứ như vợ chồng mới cưới ấy nhỉ! Cái gì cũng biết thế