– Nhưng…
Hải Anh nhún vai.
– Cuộc nói chuyện này có lẽ đã đến lúc cần kết thúc. Em có thể…chấp nhận ở anh một yêu cầu nhỏ không?
Phương Vy nhìn anh dò hỏi.
– Yêu cầu gì?
Anh buông gọn.
– Anh muốn em dọn qua đây ở với anh thêm vài ngày nữa rồi anh sẽ về thành phố để tiếp tục công việc.
Phương Vy đắn đo, cô cắn môi.
– Ưm…Thôi được, nhưng sẽ không có bất cứ một hành động gần gũi nào!?
Hải Anh bông lơn.
– Cái đó thì không chắc.
Nói xong, anh bỏ đi về phía bathroom, đóng cửa lại.
Chỉ còn Phương Vy lẻ loi đứng lặng bên cạnh giường, cô ngồi xuống, mỉm cười vô thức khi nhìn quần áo bừa bộn khắp nơi. Hơi ấm đêm qua vẫn còn đây…
Chương 39: Mặt trái của tình yêu. Hải Anh đặt vali trên sàn, anh ngồi phịch xuống sofa, thở dài mệt mỏi. Anh nhắm mắt, tự cho mình vài phút nhớ đến Phương Vy. Cô vẫn còn xa cách với anh vì sợi dây ràng buộc cùng Quốc Tuấn. Phương Vy đã quá mạnh mẽ trước những sóng gió của cuộc đời, cái tuổi đôi mươi nhiều mơ mộng chỉ còn một màu đen ảm đạm bao trùm. Khó trách cô không muốn mạo hiểm thêm lần nào nữa vì anh. Liệu…anh có nên buông xuôi, đầu hàng trước mọi thứ?! Không! Anh là thằng đàn ông cao ngạo, anh luôn nguyên tắc với mọi thứ, điều gì từng là của anh, do anh nhìn thấy đầu tiên thì phải là của anh mãi mãi. Sẽ không có ngoại lệ. Hải Anh tin Phương Vy cũng đủ can đảm và nghị lực thêm lần nữa, để cùng anh vượt qua cơn giông tố cuối cùng này mà tấp vào bờ bến hạnh phúc sau bao tháng ngày lênh đênh trên biển cả rộng lớn.
Tiếng chuông điên thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
– Alô?
Giọng của Đoan Thụy hơi bực tức.
– Anh đi du lịch mà không rủ em sao?!
Hải Anh nhăn mặt. Anh và Đoan Thụy không trở lại với nhau, nhưng cô lúc nào cũng xem bản thân mình là vợ sắp cưới của anh. Công việc và nỗi lòng đã làm anh thờ ơ không muốn giải thích rõ ràng. Bây giờ, có chăng nên thẳng thắn mọi chuyện.
– Anh đi công việc chứ đi chơi sao mà rủ rê.
Đoan Thụy làm nũng, giọng cô thật ngọt qua điện thoại.
– Vậy thì đền bù đi chứ. Em không gặp anh cả tuần rồi.
Hải Anh phân vân vài giây, anh ậm ừ.
– Ừ…vậy thì anh sẽ đón em đi ăn tối.
– Thôi, em không thích ăn ở ngoài. Nhà em nhé?
– Sao cũng được.
Đoan Thụy mỉm cười.
– 7h! Yêu anh nhiều.
Anh thả rơi cái điện thoại một cách chán nản, cảm giác trống vắng làm trái tim anh thèm khát có Phương Vy lúc này.
———————————————
Thời gian gần đây, Đoan Thụy biết rõ Hải Anh vẫn chưa quên hẳn được kí ức xưa. Nhưng cô hoàn toàn yên tâm khi biết chắc anh sẽ chẳng bao giờ tìm đến Phương Vy nữa. Và cũng còn nhiều thời gian để hàn gắn lại tình cảm, cô có thể đánh mất lương tâm của mình, nhưng quyết không đánh mất Hải Anh…không bao giờ.
Tiếng bước chân từ đằng sau không làm Đoan Thụy lo sợ, cô mỉm cười.
– Anh đến rồi à?
Hải Anh ngồi xuống sofa, cố gắng làm giãn các cơ mặt của mình.
– Em lại đây, chúng ta nói chuyện một lát.
Đoan Thụy khấp khởi vui mừng, hôm nay là ngày kỉ niệm 5 năm từ lúc quen nhau, chắc anh muốn nói điều gì quan trọng. Cô ngồi xuống, chờ đợi.
Hải Anh nhìn thẳng vào Đoan Thụy.
– Anh không muốn lấp lửng mọi chuyện. Anh đã từng yêu em, rất nhiều, Thụy à. Thậm chí anh cũng từng nghĩ đến cuộc sống gia đình với em. Nhưng đó là trước khi anh gặp Phương Vy. Cô ấy khác em, và có lẽ là một điều mới mẻ, cuốn hút. Anh…
Cô rùng người sợ hãi.
– Đó là tình yêu thoáng qua?
Hải Anh gượng cười.
– Em nhạy bén lắm. Anh đã từng nghĩ vậy, nhưng 2 năm xa Phương Vy và sống bên em. Anh vẫn giữ cho mình một kí ức. Rồi lúc cô ấy trở về, anh đã biết mình cần ai và yêu ai. Điều đó không có nghĩa là anh không yêu em. Anh yêu …nhưng không đủ để muốn sống bên em trọn đời.
Đoan Thụy ngước nhìn anh.
– Vậy thì sẽ chỉ là tình nhân, chỉ là người yêu thôi. Em chấp nhận được mà.
Anh lắc đầu.
– Đó là điểm khác nhau giữa em và Phương Vy. Em cần anh, nhưng chưa bao giờ muốn có anh. Phương Vy thì ngược lại. Anh cũng thế, anh cần và muốn cô ấy ở bên cạnh mình.
Không giữ nổi bình tình, Đoan Thụy gầm lên.
– Em có gì thua con nhóc đó chứ? Chỉ là một đứa con gái miệng còn hôi sữa, vắt mũi chưa sạch. Nó đã làm gì cho anh bằng em, nó có yêu anh nhiều bằng em không? Chuyện em chấp nhận sống bên anh mà không cần hôn thú chưa đủ để chứng minh tình yêu em dành cho anh sao?
– Em nhìn sai vấn đề rồi. Anh không ngại chuyện kết hôn, em phải hiểu rõ điều đó. Tình yêu là hy sinh, chấp nhận và tha thứ. Em chưa bao giờ hy sinh điều gì cho ai vì anh, em không chấp nhận anh đã thay đổi tình cảm với em. Và thù hận đã làm mờ sự vị tha trong em rồi.
Đoan Thụy cợt nhã, cô nhướng mắt.
– Là một giám đốc, bản lĩnh, lạnh lùng trong mắt thiên hạ. Trước sự thật anh đang phủi tay với tôi, anh có thể dùng những lí lẽ “cùn” như vậy sao?
Hải Anh lắc đầu.
– Anh xin lỗi vì đã không rõ ràng với em, đánh mất tuổi xuân của em bên cạnh anh. Nhưng em sẽ tìm được cho mình một hạnh phúc khác.
Đoan Thụy bừng tỉnh, cô vồ lấy anh vội vã.
– Đừng! Làm ơn đừng bỏ em. Con bé ấy bây giờ đã có chồng, và Quốc Tuấn không dễ dàng buông tha con bé ấy đâu.
Chợt…
– Em biết Quốc Tuấn sao?
Đoan Thụy chớp mắt, cô biết mình vừa lỡ lời.
– Em…em cũng có dự đám cưới của họ.
– Nhưng đã hơn 1 năm, trí nhớ em tốt đến mức còn nhớ rõ tên chồng của tình địch mình sao?
Hải Anh buông lời cay đắng.
– Anh đã bào chữa cho em trong suy nghĩ của mình rằng em chỉ vì hận thù, bán cái hợp đồng ấy một cách ngu ngốc và tình cờ lọt vào tay Quốc Tuấn. Vậy mà em đã có chủ ý, có toan tính trước sao?!
Đoan Thụy nắm tay Hải Anh.
– Em xin anh, đừng bỏ em. Tất cả là vì em yêu anh, không muốn mất anh trong tay con bé ấy thôi.
Thẳng tay đẩy cô về phía sau, anh lạnh lùng.
– Em muốn có tôi vì không chịu được suy nghĩ bị một con nhóc nẫng tay trên. Tình yêu ấy … cao thượng thật!
Nói xong, Hải Anh bước về phía cửa, bỏ đi mà không một lời tạm biệt.
….
Đoan Thụy gục xuống, cô khóc nức nở vì đau…vì tủi nhục….vì hận thù. Mọi thứ mờ dần trong dòng lệ xót xa…
Chương 40: Trốn thoát. Phương Vy vừa về đến cửa đã thấy bóng dáng của Hải Anh gần đó, anh đốt thuốc nhìn thật cô độc và mệt mỏi. Cô bước lại gần anh, giữ cho mặt mình thật bình tĩnh.
– Anh muốn gặp tôi hay có âm mưu muốn tìm hiểu về căn biệt thự này để đột nhập tối nay?
Hải Anh quăng vội điếu thuốc xuống đất, chưa kịp nói gì đã nghe Phương Vy phàn nàn.
– Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi. Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, và nó làm tôi khó chịu. Anh không nghe lời tôi thì cũng nể cái mặt “già” của tôi mà nhịn đi chứ.
Tiếng cười Hải Anh vang lên giòn giã làm Phương Vy cảm thấy khó hiểu, cô nói có gì sai à?
– Haha, hay, hay lắm. Rất đúng “chất” của Pé Pi, công anh chờ em ở đây nãy giờ thật không uổng.
– Hừ, anh trêu tôi thì cảm thấy vui lắm nhỉ?
Có tiếng bước chân đang đi về phía cửa, Phương Vy đột nhiên lo sợ.
– Anh về